Chương 23: Nhiệm vụ của Ác quỷ
Giọng nói bất ngờ vọng đến từ bầu trời cao.
Ngay sau đó, một thứ ánh sáng lấp lánh bỗng lóe lên và xóa tan đi ngọn lửa đỏ đang bùng cháy dữ dội từ người Jav.
Trước mặt nó bây giờ là một cô gái rất đỗi xinh đẹp. Cô ấy khoác trên mình bộ váy trắng bằng vải gai, chung quanh lưng thắt đai vàng chói mắt, mái tóc đen suôn dài của cô ấy xõa nhẹ trên làn da trắng ngần, cùng khuôn mặt thanh tú nổi bật với đôi mắt sáng ngời màu hổ phách. Sau lưng cô gái còn giang rộng đôi cánh trắng muốt cùng hào quang rực rỡ cả một vùng trời.
Với thanh âm trong trẻo như chuông vang, cô gái cất cao giọng nói:
– Hỡi Javinne Repsio, ta là thiên thần phụng sự dưới danh nghĩa của Thần, Ngài đã lắng nghe lời khẩn cầu của ngươi và phái ta xuống đây để truyền đạt lại lời của Ngài:
“ Bất kì nỗi đau nào trên đời này cũng đều do tự bản thân con người tạo ra. Ngươi đã vì những chấp niệm ngu muội của mình mà đánh mất đi những thứ trân quý trong cuộc sống. Giờ đây lại để cho con quỷ của sự thống khổ xuất hiện trong tâm hồn ngươi. Để có thể thay đổi thực tại đầy khổ đau này, ngươi phải kiểm soát được con quỷ đó và dùng sức mạnh đỏ để tìm ra 12 chiếc lông vũ của Thần. Nhưng hãy nhớ rằng mỗi sinh linh hiện diện trên vùng đất của Thần đều có giá trị đặc biệt của riêng nó, dù ngươi muốn lấy lại hay tước đoạt đi sự sống của bất cứ thứ gì, ngươi cũng phải trả lại bằng một thứ có giá trị tương tự.”
Khi đứng trước một thiên thần lộng lẫy như vậy, một con người bình thường khi bị đẩy vào bước đường cùng chắc hẳn chỉ biết quỳ sụp xuống mà cầu xin sự cứu rỗi.
Nhưng đáng tiếc thay, bây giờ lại chẳng còn “con người” nào ở đây nữa.
– Lắng nghe lời khẩn cầu ư? – Jav nở nụ cười đầy chua xót – Đến bây giờ mới lắng nghe thì còn ích gì nữa chứ?
– Đừng để bản thân bị chi phối bởi suy nghĩ của Ác quỷ, Javinne! Thần thật sự muốn cho ngươi một cơ hội cứu sống gia đình mình, vì dẫu thế nào ngươi cũng là một tạo vật do Ngài sinh ra.
Gương mặt Thiên thần vẫn giữ vẻ bình thản.
– “Tạo vật” sao? Vậy thì có vẻ Ngài ấy đã làm không tốt công việc của mình rồi… Nếu tôi nói… tôi không cần đến ân huệ giả dối đó thì sao hả?
– Thì Thần cũng không cần đến một con quỷ sẽ làm hại đến vùng đất của Ngài.
Thiên thần gằn giọng.
– Ngài đang sợ, đúng không?
Jav nở nụ cười mỉa mai.
Nó cảm thấy thật nực cười khi đến cả Thần cũng nghĩ rằng sự tồn của nó sẽ làm hại những người xung quanh. Dù rằng ngay lúc này đây, khi đã có trong tay thứ sức mạnh khủng khiếp, trong đầu nó cũng chỉ lặp đi lặp lại một câu nói…
– Ngươi không thể chết được đâu.
Đôi mắt đỏ mở to.
Câu nói vừa rồi như đạp đổ mọi hy vọng của Jav, cũng giống như cách mà Thần đã lắng nghe lời khẩn cầu của nó quá trễ.
– Giây phút ngươi giết người đàn bà đó, ngươi đã không còn là con người nữa rồi. Và kể từ bây giờ, ngươi sẽ phải chịu đựng sự hành hạ của một cơ thể bất hoại. Một cơ thể mà dù chịu muôn ngàn nỗi đau cũng sẽ không thể nào chết được.
Trước ánh mắt bàng hoàng của Ác quỷ, Thiên thần bỗng dưng đưa ra một chiếc khăn choàng màu đỏ tươi. Và tất nhiên, Jav nhận ra chiếc khăn đó.
– Tại sao cô có nó? Tôi đã tìm kiếm khắp nơi mà! Không lẽ…
Jav trừng mắt đầy giận dữ.
– Ta biết ngươi đang nghĩ gì, nhưng Thần không phải loại người ích kỷ như ngươi đâu! Thay vì lựa chọn dùng sức mạnh đó để tìm cách cứu sống gia đình mình, ngươi lại chỉ biết nghĩ đến cái chết. Bởi vì ngay từ đầu ngươi đã quá chán nản với cuộc sống này, nên cũng không muốn họ phải tiếp tục sống lại để làm gì. Ngươi ước ao được chết, nhưng không hề là vì ngươi muốn chết cùng với họ, mà là vì họ bắt buộc không được phép sống thiếu ngươi.
– Đừng nói như thể các người rất hiểu tôi!!!
Jav gào lên, và vồ đến trước để chụp lấy chiếc khăn của mẹ. Nhưng không thể, vì Thiên thần chẳng biết từ lúc nào đã đứng sau lưng nó rồi.
– Chiếc khăn này là bằng chứng cho việc Thần có thể làm được những điều mà ngươi không thể làm. Nếu thật sự đã không thể chết rồi thì đừng để mạng sống của ngươi trở nên vô nghĩa. Vì ngươi vẫn chưa trở thành ác quỷ hoàn toàn đâu, Javinne à!
– Tại sao tôi phải tin các người?
– Ta không hề ép buộc ngươi, hãy cứ làm những gì ngươi thích. Nhưng ngươi nên biết rằng Thần chỉ cho ngươi duy nhất một cơ hội này thôi, và nếu ngươi không muốn đón nhận nó thì “cái chết” ngươi hằng ao ước cũng sẽ không bao giờ đến với ngươi đâu.
– Không sợ tôi sẽ dùng nó để chống lại các người à?
– Cứ thử đi! Nếu ngươi thật sự muốn chịu đựng một cuộc đời mà sống cũng không bằng chết!
Jav nghiến răng ken két.
Những lời nói của Thiên thần thật sự đã khiến lòng tự tôn của nó trỗi dậy.Thế nên thay vì cứ không ngừng suy nghĩ đến cái chết, nó lúc này lại cứ nhìn chằm chằm vào chiếc khăn đỏ thắm đang bay lơ lửng giữa không trung.
– 12 chiếc lông vũ được rải khắp nơi trên đất nước Tesmag này. Hãy đi tìm chúng đi, và ngươi có thể sử dụng thoải mái sức mạnh đỏ của quỷ. Nhưng hãy nhớ rằng chỉ cần có bất kì một mạng người nào chết dưới tay ngươi, tất cả lông vũ ngươi tìm được hay chưa tìm được đều sẽ cháy rụi, và vĩnh viễn không còn hội nào cho gia đình ngươi nữa. Đến khi ngươi tìm được chiếc lông vũ thứ 11, ta sẽ đến để đưa ngươi tới nơi có chiếc lông vũ cuối cùng. Chiếc khăn này, ta sẽ giữ lại như một vật làm tin cho hẹn ước giữa ta và ngươi. Ta sẽ chờ cho đến lúc có thể trao lại tận tay cho ngươi.
Giọng nói âm vang cứ thế từ từ nhỏ dần, rồi sau đó cùng với đôi cánh trắng biến mất vào bầu trời xanh. Chỉ còn lại Jav với khung cảnh hoang toàn đổ nát.
Đôi mắt đỏ đảo một vòng xung quanh, rồi lại tìm về mảnh đất cũ của ngôi nhà thân thương. Phía sau tấm vách gỗ đã vỡ nát, Jav ngồi cuộn tròn lại như một con vật yếu đuối không dám đối mặt với cuộc đời.
Ác quỷ thật ra cũng chỉ là sự hỗn tạp giữa sợ sệt và căm ghét mà thôi.