Chương 11: Nói dối
Jav đưa Ani quay lại nhà trọ Petit để cô ấy có thể nghỉ ngơi một chút. Đủ thứ chuyện xảy ra chỉ trong một buổi sáng đã khiến cô gái mệt đến xanh xao hết mặt mày. Nhưng khi vừa lên đến phòng, Ani đã cuống cuồng đổ hết đồ trong chiếc túi da ra để cố tìm cách xé rách nó.
– Để tôi.
Dù không thể hiểu hành động kỳ lạ của Ani, Jav vẫn giúp cô ấy xé rách phần đáy túi dày cộm.
Cho đến khi một chiếc ghim cái áo hình tròn rơi xuống đất, Jav mới biết “vật quan trọng” mà Ani đã nhắc đến thật sự là gì. Chiếc ghim cài có hoa văn hình chữ S trên bề mặt, kèm theo đó là những đường chỉ vàng được điêu khắc rất tỉ mỉ. Thoạt nhìn trông như huy hiệu của mấy gia đình quý tộc giàu có vậy.
Jav có nhiều thắc mắc muốn hỏi Ani.
Nhưng mối quan hệ giữa hai đứa đến đây nên kết thúc là được rồi. Jav không muốn biết thêm bất cứ thứ gì liên quan đến cô gái này nữa, và cô ấy tốt hơn cũng nên như vậy.
– Mọi chuyện đã giải quyết xong. Lát nữa tôi sẽ đưa em đến Bộ phận bảo vệ trị an và quân lính sẽ lo phần còn lại. Em chỉ cần nhớ rõ giao kèo của chúng ta là được.
– Giao kèo?
– Vẻ mặt ngạc nhiên đó là sao? – Jav cau mày – Không phải nếu tôi giúp em thì em hứa sẽ không nói những chuyện em đã thấy ra bên ngoài à?
– Em chưa từng hứa như vậy.
– Đừng đùa với tôi. Em có biết em là người duy nhất còn lành lặn sau khi đã nhìn thấy “thứ đó” không hả?
– Vậy sẽ thế nào nếu em nói những chuyện em thấy với người khác?
– Thì như tôi đã nói đấy, sẽ không một ai tin lời em đâu.
– Anh chắc không?
Một phút yếu lòng sẽ mang lại biết bao hậu họa về sau.
Thật ngu ngốc khi Jav đã cho rằng cô gái nhỏ này ngây thơ. Nó thậm chí đã phải ở lại đây chỉ để thu xếp ổn thỏa mọi chuyện cho cô ấy.
Vậy mà xem cái thái độ ương bướng kia kìa.
– Tôi không có thời gian để dây dưa với em đâu. Rốt cuộc em muốn gì nữa hả?
Đôi mắt nâu lại nhìn vào Jav, nhưng lần này là ánh mắt ngây thơ tội nghiệp đến mức khiến ai cũng phải mủi lòng.
– Có thể nào… anh cho phép em đi cùng anh không?
– Đi cùng? Ý em là sao?
– Nếu em ở bên cạnh anh thì em sẽ không bao giờ có cơ hội tiết lộ bí mật đó với ai hết, có phải không? Chỉ cần anh cho em đi cùng…
– Này! Em đang nói gì vậy? Em không định về nhà à?
Không có câu trả lời nào.
Cô gái này thật biết cách làm người ta phải nôn nóng.
Jav đã cố gắng không tò mò về chuyện của cô ấy rồi, nhưng lúc này nó lại chẳng thể nào kìm nén được nữa, câu hỏi mà ngay từ lúc đầu nó đã rất thắc mắc.
– Một cô gái nhỏ như em tại sao lại cứ phải chịu khổ ở quán rượu tồi tàn đó, mà vẫn nhất quyết không chịu tìm đến sự giúp đỡ của quân lính chứ?
Vẫn không có câu trả lời.
Jav thật bực bội khi chỉ có mình nó là cứ phải nói nhiều như vậy.
– Để tôi giúp em trả lời nhé. Là vì em đã bỏ nhà đi, vì em sợ nếu báo với quân lính họ sẽ bắt em phải quay về nhà. Tôi nói đúng không hả?
– Em xin lỗi… em đã nói dối…
– Tôi có thể biết lý do không?
– Mẹ em đã mất từ khi em còn nhỏ, và cha em đã ngay lập tức cưới một người vợ khác. Trong nhà bây giờ chẳng ai quan tâm đến em cả, nên em không muốn ở lại đó nữa…
– Đồ trẻ con! Dẫu thế nào thì em vẫn còn có gia đình, em đâu thể chỉ vì nghĩ cha mẹ không quan tâm em mà lại bỏ nhà đi như vậy chứ? Biết bao nhiêu người muốn về nhà mà không được kia kìa!
Jav nói liền một mạch, bằng giọng điệu vô cùng gắt gỏng.
Nó đang rất tức giận.
Vì hơn ai hết, Jav hiểu cảm giác mất đi tất cả mọi thứ trong một đêm là như thế nào. Và nó không thể chấp nhận được việc người khác lại dễ dàng từ bỏ những thứ, mà dù cố gắng thế nào, nó cũng không thể có lại được.
– Tại sao vì người khác không thể về nhà, mà em bắt buộc phải ở lại trong ngôi nhà đã không còn dành cho em?
Thật đau lòng.
Chỉ ánh mắt của Ani khi nói ra câu đó thôi cũng đủ để thể hiện nỗi đau vẫn luôn quặn thắt trong trái tim cô ấy. Nỗi đau giống hệt với cảm giác của Jav vào cái ngày mà nó rời bỏ gia đình mình.
Jav hiểu chứ.
Nhưng dẫu thế nào thì nó cũng không thể để sự phiền phức của ngày hôm qua tiếp tục kéo dài thêm nữa.
– Tôi sẽ ở lại đây cho đến sáng mai, nên nếu em có suy nghĩ lại thì tôi sẽ giúp em trình bày với quân lính. Đây cũng là việc cuối cùng tôi có thể làm cho em.
Câu nói lạnh lùng khiến gương mặt Ani càng trở nên buồn bã hơn.
Cô ấy không thể thuyết phục được Jav, và cũng chẳng biết phải thuyết phục như thế nào khi nó cứ nhìn mãi về phía cửa sổ, nơi những tia nắng nhạt màu của buổi chiều đang dần buông, và vẫn giữ vẻ mặt vô cảm khó đoán.
Rồi đột nhiên, Jav đứng phắt dậy.
– Em cứ nghỉ ở phòng này đi. Tôi sẽ sang phòng khác.
– Khoan đã! Anh cứ ở lại đây đi. Em sẽ đi ngay thôi, nên anh không cần phải…
– Cứ ở đây đi! Đừng lằn nhằn nữa! – Jav bất ngờ quát lớn
– Em có lằn nhằn đâu chứ! Em đã nói em sẽ đi mà! – Ani liền bật lại với vẻ mặt cau có
– Tôi đã nói tôi không có thời gi…
Ngưng lại.
Jav đột nhiên im bặt đi, và nhăn mặt đầy khổ sở.
– Jav? Anh sao vậy?