Chương 47: Có thù tất báo
Cô được Nhiếp Thái Ngôn bế trên tay, cô đưa nhìn ra sau lưng hắn, cô tò mò không biết vết thương của hắn thế nào. Khi nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng sau lưng thấm đẫm máu đã khô. Cô thoát khỏi vòng tay hắn. Lạc An Khuê xoay người hắn lại, Chiếc áo bị rách từng lỗ nhỏ, lộ ra những vết thương chi chít lớn nhỏ đan xen nhau. Tay và chân của hắn cũng thế. Quần áo trên người hắn không còn chỗ nào nguyên vẹn.
Cô nhớ lại hắn đã cố bảo vệ cô trong vòng tay từ lúc lăn xuống dốc núi, những viên đá, cây gai nhọn hoắt cắt vào da thịt. Nơi vết thương nặng nhất là ở giữa lưng của hắn, phần thịt bị dập nát, vải áo dính sát vào vết thương của hắn.
Lạc An Khuê nước mắt lưng tròng, hơi thở khó khăn, tay chân run rẩy, không còn từ để diễn tả cảm xúc tồi tệ của cô lúc này.
“An Khuê…” Nhiếp Thái Ngôn nhìn thấy cô như thế rất lo lắng hắn, cất giọng nói.
“Không sao đâu, đừng sợ. Chúng ta về nhà ngay thôi.”
Cô đưa mắt nhìn hắn, khuôn mặt của Nhiếp Thái Ngôn trắng bệch, đôi môi khô khốc nứt nẻ, mồ hôi lạnh trên khuôn mặt không ngừng túa ra, nhìn hắn như thể người sắp chết, không chút sức sống nào cả, vậy mà hắn vẫn tươi cười với cô. Trong lòng cô không khỏi đau nhói, người đàn ông của cô vì bảo vệ cô nên mới bị thương nặng vì muốn cô yên tâm nên dù đau đớn thế nào hắn vẫn nhởn nhơ mỉm cười và trấn an cô.
“Trở về rồi, anh tốt nhất nên ngoan ngoãn trị thương cho em. Nếu không anh đừng trách em.” Giọng nói của Lạc An Khuê nghẹn ngào.
Nhiếp Thái Ngôn cong môi mỉm cười: “Được. Tất cả nghe em.”
“Ui cha, đại ca Nhiếp Thái Ngôn không ngờ anh lại ra khỏi đó sớm như vậy đấy!”
Giọng nói của người đàn ông vang lên, thành công thu hút sự chú ý của nhóm người Nhiếp Thái Ngôn. Người đàn ông đó chạc tuổi Nhiếp Thái Ngôn phía sau người đàn ông đó là một đám thuộc hạ cao to, bộ dáng đầy khêu khích từ từ bước đến.
“Ngôn đại ca, lâu rồi không gặp. Anh vẫn như xưa nhỉ?”
Nhiếp Thái Ngôn nhếch mép cười: “Còn mày thì mập lên rồi Tuyền Trọng.”
Tuyển Trọng tức giận quay sang nhìn Tuyền Cẩn đứng bên cạnh Lạc An Khuê, sau đó lớn giọng quát: “Ngôn đại ca, là người lớn ân oán giữa chúng ta, anh cứ nhắm vào tôi. Hà cớ gì bắt giữ con trai tôi.”
“Chúng bây mau giải cứu thiếu chủ về đây.”
“Dạ!!!!!”
Thuộc hạ của Tuyền Trọng lập tức cầm vũ khí lao về phía nhóm người của Nhiếp Thái Ngôn.
“Có điên mới để mấy người bắt!” Tuyền Cẩn nhận thấy tình hình không ổn nên nói xong rồi chạy đi ngay.
Nhiếp Thái Ngôn hắn vẫn thế, khuôn mặt tái nhợt nhưng khí chất trên người vẫn bá đạo, cao ngạo, hắn cong môi nói: “Phượng Uyển, mấy con ruồi này ồn ào quá!”
Phượng Uyển ngay lập tức ra lệnh: “Giết không chừa một ai.”
Trong chớp mắt cả hai đám người xảy trận chiến đánh nhau máu lửa. Lạc An Khuê ngẫn người nhìn cảnh tượng hỗn loạn con người và con người chém giết lẫn nhau. Vì lợi ích họ không do dự vung búa, chĩa súng vào đối phương. Hiện tại cô mới cảm nhận được sâu sắc bởi câu nói của Nhiếp Thái Ngôn.
“A…”
“Anh không sao chứ!”
Nhiếp Thái Ngôn nén cảm giác đau đớn trong người, hắn khẽ rên vì đau. Lạc An Khuê ở bên cạnh lập tức quay sang, cô không khỏi lo lắng hỏi hắn.
“An Khuê, anh không sao.” Hắn gắng gượng nói.
Hào Kiện đánh nhau ở phía trước bảo vệ hai người tránh khỏi đám người kia, vừa đánh nhau vừa nói: “Chị Lạc, vết thương của đại ca nghiêm trọng, chị mau đưa đại ca đến trực thăng chúng ta. Ở đó có bác sĩ.”
“Vậy còn cậu? Cậu không đi cùng sao?” Lạc An Khuê hỏi lại Hào Kiện.
“Em ở đây giữ chân bọn họ. Anh Phượng Uyển sẽ yểm hộ chị và đại ca.” Hào Kiện lập tức trả lời. Khuôn mặt vẫn rất bình thản.
Người nhà của Nhiếp Thái Ngôn quản lý cơ mặt tốt thật đấy, sao mặt ai cũng không chút sợ hãi nào vậy? Khí phách, bá khí quá.
“Đi thôi!” Phượng Uyển rất nhanh xuất hiện đưa hai người đi.
Trước khi cô quay đầu nói với Hào Kiện: “Cẩn thận.”
Hào Kiện gật đầu rồi quay đi. Hành động của họ đều bị Phượng Uyển thu vào trong mắt.
Trên đường đi cô không ngừng nói: “Thái Ngôn, anh sẽ không sao đâu!”
“Em luôn ở bên cạnh anh.”
“Không sao đâu.”
“Anh cố lên, gắng một chút nữa thôi.”
Cả đoạn đường có nhóm người Phượng Uyển họ yểm hộ nên không có bắt cứ thứ gì cản đường. Một đường đi thẳng đến trực thăng của bọn họ.
“Bác sĩ Bách!! Bác sĩ Bách!!!!” Thuộc hạ lớn giọng gọi.
Bác sĩ Bách lập tức chạy ra, nhìn thấy Nhiếp Thái Ngôn bị thương nặng anh ta cũng không chần chờ: “Đại ca…. Đưa anh ấy vào trong.”
Anh ta vừa sơ cứu cho Nhiếp Thái Ngôn vừa nói: “Chúng ta phải trở về ngay.”
“Đại ca bị thương nặng, mất máu quá nhiều, hơn nữa có dấu hiệu của trúng phải độc.”
“Bây giờ tôi sẽ sơ cứu khéo dài thời gian cho anh ấy. Mau lên, anh ấy không còn nhiều thời gian đâu.”
Trong lúc trực thăng sấp cất cánh bay lên khỏi mặt đất. Lạc An Khuê đột ngột nhảy ra khỏi trực thăng. Phượng Uyển giật nảy mình, thét lớn: “Cô Lạc, cô làm gì thế?”
“Nhờ anh chăm sóc anh ấy. Tôi nhất định sẽ cho kẻ khiến anh ấy trở nên như thế phải trả giá.” Lạc An Khuê nói rồi quay lưng chạy đi.
Phượng Uyển im lặng nhìn Lạc An Khuê rời đi. Thuộc hạ ở bên nói: “Anh Phượng Uyển, phải làm sao? Có nên đuổi theo không?”
“Vết thương của đại ca quan trọng hơn.” Phượng Uyển nhẹ nhàng nói.
“Vâng.”
Sau đó chiếc trực thăng bay vọt lên bầu trời lẫn vào trong những đám mây mất hút.
Lạc An Khuê chạy trên đường cô nhặt được vài khẩu súng thêm việc cô nhanh nhẹn lấy hết đạn dư còn lại ở mấy cây súng khác rồi đem chúng đi.
Phải nói chứ, có người yêu đặc biệt như Nhiếp Thái Ngôn cũng thú vị. Rảnh rỗi liền đem Lạc An Khuê ra bắt cô luyện võ, dạy cô bắn súng, dạy cô kiếm thuật…. Dường như tất cả mọi thứ trên đời này Nhiếp Thái Ngôn biết hắn đều dạy cho cô hết.
*Đoàng
“Chị Lạc??” Hào Kiện nhìn thấy kẻ trước mặt mình bị bắn ngã xuống. Cậu ta quay đầu về phía sau thì không khỏi bất ngờ.
“Sao chị lại ở đây?” Hào Kiện nhíu mày hỏi.
“Nói sau đi. Cậu có nhìn thấy Tuyền Trọng hướng nào không?” Lạc An Khuê lập tức hỏi Hào Kiện.
“Hướng đó.” Hào Kiện chỉ tay về phía trước.
Lạc An Khuê gật đầu muốn chạy đi thì Hào Kiện giữ tay lại: “Chị định làm gì?”
“Có thù tất báo.” Lạc An Khuê cong khóe môi nói.
Nhìn thấy cô kiên quyết như vậy, Hào Kiện cũng không ngăn cản nữa. Cậu ta buông tay ra, cất giọng: “Chị Lạc cẩn thận.”
Lạc An Khuê mỉm cười với Hào Kiện rồi chạy đi. Hào Kiện ánh mắt dõi theo bóng dáng của cô từ từ mất hút. Hướng đó vào rừng sâu, càng sâu đường đi càng hiểm trở, không thể tìm được lối ra. Mặc dù chưa ai có thể thoát ra khỏi khu rừng sâu đó nhưng Hào Kiện trong lòng thầm cầu mong cô sẽ trở về bình an.
“Chết rồi.”
Chạy sâu vào trong rừng rất lâu sau đó, Lạc An Khuê phát hiện mình bị mất phương hướng rồi nên đi hướng nào đây.
Trong lúc không biết nên làm thế nào thì Tuyền Cẩn xuất hiện từ trong bụi rậm phía sau: “Đồ ngốc, đúng là không thể trông cậy vào chị mà.”
Cô quay sang nhìn Tuyền Cẩn, khuôn mặt không khỏi ngạc nhiên: “Nhóc đi theo tôi làm gì?”
“Tìm Tuyền Trọng đúng không? Tôi biết ông ta ở đâu. Đi theo tôi.” Tuyền Cẩn nói rồi bước đi trước.
Lạc An Khuê cũng bước đi theo sau. Cô bây giờ thà tin lầm còn hơn bỏ sót. Cơ hội nhỏ cũng muốn bỏ lỡ. Nếu lỡ có sập bẫy thì cô cũng sẽ giết cậu nhóc này luôn. Xuống Diêm Vương cũng có người quen nói chuyện.
“Cậu biết tôi tìm Tuyền Trọng làm gì không?” Lạc An Khuê đi phía sau cất giọng nói.
“Tôi không ngốc nghếch như chị.” Tuyền Cẩn nói.
Lạc An Khuê tò mò hỏi tiếp: “Vậy sao, cậu giúp tôi tìm chỗ của ông ta?”
“Ông ta là cha của cậu. Cậu không sợ tôi sẽ giết ông ấy sao?”
Tuyền Cẩn đột nhiên dừng lại, ánh mắt hung ác, đầy căm phẫn nhìn Lạc An Khuê: “Tôi và chị có cùng mục đích.”
“Lý do đó đủ thuyết phục chưa?”
Lạc An Khuê nhìn Tuyền Cẩn. Sau đó thấy cậu ta chỉ tay vào hang động phía trước.
“Tôi muốn đầu của Tuyền Trọng.”
Cô nhếch môi cười: “Đi đây.”
Nói rồi cô bước đi vào trong. Tuyền Cẩn đứng ở đó nhìn theo cho đến khi bóng dáng của cô khuất dần.
Dù sao đi nữa cậu nhóc cũng muốn Tuyền Trọng chết. Cậu giúp Lạc An Khuê chỉ để không vụt mất cơ hội hiếm có này.
Tuyền Cẩn thề trong lòng, chỉ cần có người giết được Tuyền Trọng thì muốn cậu làm gì cũng được, cậu nguyện ý.
Không lâu sau tiếng súng vang lên, âm thanh đánh nhau, tiếng la hét. Đủ những âm thanh truyền ra từ hang động.
Tuyền Cẩn đứng ở bên ngoài siết chặt tay. Kiềm chế cảm xúc đang cuộn trào trong người. Giây phút không còn nghe thấy âm thanh gì nữa. Cậu như ngừng thở. Trong đầu không khỏi suy nghĩ.
‘Kết thúc rồi sao?’
‘Thành công không?’
‘Tuyền Trọng chết rồi đúng không?’
Cậu nheo mắt nhìn về phía hang động. Tia hy vọng nhỏ nhổ rằng Tuyền Trọng thật sự đã chết.
Tuyền Cẩn bắt gặp bóng dáng loạng choạng đi ra từ trong hang động. Cậu thậm chí không dám thở mạnh. Cảnh giác nhìn về phía bóng dáng đó. Cho đến khi nhận ra người đó là Lạc An Khuê cậu mới thở phào.
Lạc An Khuê cả người đầy vết thương, máu thấm ra cả quần áo, khuôn mặt lờ đờ, trắng bệch, đôi môi tái nhợt, bước đi loạng choạng có thể ngã bất cứ lúc nào. Bộ dạng của cô cực kỳ dọa người, cứ như là xác chết biết đi vậy.
Tuyền Cẩn đứng đó im lặng nhìn Lạc An Khuê đi đến.
Lạc An Khuê đưa đồ trên tay mình giơ ra trước mặt Tuyền Cẩn: “Của cậu.”
Tuyền Cẩn giơ tay nhận lấy, cậu không nói gì cả nhìn chăm chăm vào đồ của Lạc An Khuê đưa.
Trong lòng không khỏi vui mừng. Cậu ta không tin tưởng nhầm người.
Lạc An Khuê vậy mà lại lấy được đầu của Tuyền Trọng, còn xem như là chiến lợi phẩm giao cho Tuyền Cẩn.
Cô cuối cùng chịu không nổi nữa nên đã ngất xỉu ngay sau khi hoàn thành lời hứa với Tuyền Cẩn.