Chương 19: Bất An
– Tôi chọc cô tí thôi mà đâu cần phải phản ứng dữ dội vậy chứ. Tôi làm gì biết lái moto.
Tinh linh phồng má, bực bội bay theo nàng về phía cửa lớn. Nàng dự tính sẽ phải đi bộ một khoảng ra đầu đường, bởi khu nhà này thường dành cho người có tiền, nên rất ít khi xe taxi chạy vào đây. Thế nhưng nàng vừa bước ra khỏi cửa, đã có một chiếc taxi truyền thống đang chầm chậm chạy trên con đường phía trước, lại vừa hay lúc nàng đang nói chuyện với tinh linh về việc cần bắt xe.
Chiếc xe đó dần tấp lại gần chỗ nàng, tài xế là một chàng trai tầm tuổi sinh viên năm cuối, khuôn mặt sáng sủa, bảnh bao. Anh chàng đó thân thiện mở lời hỏi ý nàng:
– Em đang muốn bắt xe đúng không? Đúng lúc anh vừa chở khách đến, nên xe đang trống.
Nàng nhìn chàng thanh niên đang cười nói qua khung cửa xe. Tuy có hơi ngờ vực, nhưng khi suy xét về chuyện đang có rất nhiều phóng viên xung quanh đây, việc lỡ chạm mặt với họ trong lúc đi bộ cũng khá phiền phức, nên nàng cũng không ngại lại gần khung xe, mà nói chuyện:
– Vậy phiền anh chở tôi đến quán cà phê Luisa ở đường 9 nhé.
Nàng mãi chú ý đến sự trùng hợp của chàng trai này, mà không biết thái độ của tinh linh khi anh ta xuất hiện. Nó hoàn toàn đứng hình một hồi lâu, nhất là khi nàng bắt đầu gỡ bỏ sự nghi ngờ về anh ta, đầu tinh linh liền trở nên đau nhói, buộc nó nhắm nghiền mắt lại.
…———-…
Lúc tinh linh mở mắt ra, nó đã thấy mình đang ở trên chiếc xe taxi đó rồi. Hai bên cửa sổ đều được đóng kín, trong xe lại có mùi thơm dịu nhẹ, thoang thoảng. Tinh linh ngước mặt lên, nó liền hoảng hồn khi thấy nàng đang hoàn toàn ngất đi, nhìn sang chỗ ghế lái thì không còn thấy chàng trai kia nữa. Nó vội bay đến bên, lay nàng dậy nhưng chẳng có tác dụng gì.
Đột nhiên, hai gã to con, hầm hố mở cửa. Bọn họ mạnh bạo kéo nàng ra khỏi xe, rồi vác lên vai. Chúng đưa nàng vào một căn biệt thự sang trọng. Sau khi trói chặt tay nàng, một cô gái tầm tuổi 20 bước tới, khuôn mặt trang điểm đậm, trên tay cầm tách trà còn đang có những làn khói trắng bốc lên. Cô ta dứt khoát tạt nước trà vào mặt nàng, giọng chua ngoa, cao thượng:
– Thứ sâu bọ, còn muốn giả vờ đến bao giờ?
Da mặt nàng đỏ ửng lên, đôi mắt bị nước nóng làm phỏng liền trở nên nặng trĩu, chẳng thể nào mở ra được. Thế mà nàng lại nở một nụ cười thách thức, cất giọng nói không chút run sợ:
– Cho hỏi quý cô đây là ai mà dám chế nhạo phu nhân Hàn gia vậy?
– Phu nhân Hàn gia sao? Nực cười! Loại hoạ sĩ vô dụng như cô không xứng với cái danh đó.
Cô ta tiến lại gần, khuỵ một chân xuống, đưa tay thô bạo bóp cằm nàng. Ngắm nghía một hồi, cô gái đó khó chịu tặt lưỡi, rồi mạnh tay đẩy nàng. Cô ta quay sang, nói chuyện với hai gã đàn ông to con kia. Không biết cô ta nói cái gì, mà đôi mắt của bọn họ lại ngước lên nhìn nàng một cách thèm thuồng.
Cô gái đó đưa cho họ một xấp tiền dày, rồi quay lại nhìn nàng với một nụ cười đểu. Bóng lưng cô ta dần biến mất khỏi căn phòng, tiếng cửa đóng như một công tắc khơi dậy sự khao khát nàng bên trong hai gã đàn ông. Những bước chân mạnh mẽ dần tiến lại gần nàng.
…———…
– Em đang muốn bắt xe đúng không? Đúng lúc anh vừa chở khách đến, nên xe đang trống.
– Vậy phiền anh chở tôi đến quán cà phê Luisa ở đường 9 nhé.
Lời thoại quen thuộc lại vang lên bên tai tinh linh, nó từ từ mở mắt ra. Trước mặt nó giờ đây vẫn là khoảng thời gian nàng trò chuyện với anh chàng tài xế kia. Tinh linh vội chạy đến chỗ nàng, nhưng rồi nó khựng lại đôi chút. Nếu nó ngăn cản nàng bước lên chiếc xe này, có nghĩa là nó đã cố tình thay đổi tương lai.
– Sao thế?
Nàng lo lắng, nhỏ giọng hỏi nó. Trong lúc phân vân không biết làm gì, vẻ bất an, sợ hãi đã vô tình hiện rõ trên mặt tinh linh. Nó ngước lên nhìn nàng, rồi lại quay qua nhìn anh chàng tài xế đang cười thân thiện kia. Thấy vẻ mặt thảo mai của anh ta, nó liền tỏ vẻ kinh tởm, không chần chừ mà ra lệnh cho nàng:
– Ta cấm ngươi đi chiếc xe này!
Nàng chớp mắt, khó hiểu:
– Tại sao?
– Ta bảo sao thì ngươi nghe vậy đi! Ta có bao giờ hại ngươi đâu.
Nàng thấy nó nghiêm túc như vậy, thì cũng đồng ý với nó. Nàng buông tay cầm cửa xe ra, cười ngại, nói với anh chàng tài xế:
– Xin lỗi anh nhé, bạn của tôi nhắn sẽ đón tôi ngay đầu đường rồi.
Nụ cười trên môi anh chàng liền cứng đờ, giọng nói sượng sùng đáp: “Không sao.” Rồi nhanh chóng phóng xe chạy mất.
Một hồi sau, nàng thuận lợi bắt được một chiếc taxi mà không bị một phóng viên nào nhận ra. Thế nhưng suốt quãng đường, tinh linh lại chẳng nói chuyện dù chỉ một lời. Ánh mắt nàng có chút thất vọng nhìn nó, chờ đợi một lời giải thích thật sự thoả đáng. Liệu có phải do nàng chưa đủ thân thiết với nó không?