Chương 4 - Người Tính Không Bằng Trời Tính
- Trang Chủ
- 【 70 】 BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA ĐẠI LÃO HƯƠNG GIANG - Nữ vương không ở nhà
- Chương 4 - Người Tính Không Bằng Trời Tính
Cái bánh bao lớn Hương Giang còn đang chờ cô, sao cô có thể chết đi như vậy?
Chết rồi, trôi nổi trên mặt biển, bị người kéo thi nhặt xác, chôn cô lĩnh mười lăm đồng!
Sao cô có thể chết được!
Cô cố gắng ngoi đầu lên khỏi mặt nước, trong nước biển tanh mặn, cô như nhìn thấy phía trước xa xa có ánh đèn mông lung.
Trong từng đợt sóng đập tới, ánh đèn mê ly hệt như cây đèn chập chờn phiêu hốt trên cầu Nại Hà.
Cô nghĩ, có lẽ đó là đèn Hương Giang.
Cô đã cách bờ không xa.
Chỉ cần lên bờ được cô thành công.
Ai biết đúng lúc này, một cơn sóng đánh tới. Nước biển tanh nồng quay cuồng dội xuống.
Sợi dây bóng bàn Diệp Thiên Hủy cột vào bên thắt lưng nhấp nhô dữ dội, kéo theo Diệp Thiên Hủy đong đưa chìm nổi, bị nước biển cuốn lên rồi lại đập xuống.
Cô đã hoàn toàn mất đi năng lực khống chế cơ thể, cũng không còn chút cảm giác nào.
Cô mệt mỏi, sắp chết.
Suy nghĩ này như rong rêu cuốn chặt lấy cô, một hơi cuối cùng trong nội tâm cô như dần biến mất, cô chỉ muốn mặc kệ tất cả, dứt khoát chết đi cho rồi.
Cô cảm giác được nước biển lạnh băng tràn vào trong miệng mũi, cảm giác được tóc của mình đang đập vào cơ thể…
Cô nghĩ, kiếp trước khi cô thả người nhảy vào trong biển sâu, hẳn cảm giác cuối cùng cũng là như vậy.
Quả nhiên, đây chính là số mệnh của cô.
Lại một đợt sóng lớn đập tới, cô từ bỏ giãy giụa.
Nhưng vừa lúc đó, trong gió biển thét gào, một giọng nói truyền rõ vào trong tai cô.
“Hủy Hủy.”
Giọng nói kia ôn hòa rồi lại ẩn chứa sức mạnh vô thượng, giọng nói xa xôi mà quen thuộc.
Trong chớp mắt này, thần kinh như bị đánh trúng, Diệp Thiên Hủy giật mình, đột nhiên tỉnh táo lại.
Cô ra sức giãy giụa, cố gắng tìm chút cơ hội thở dốc từ trong sóng biển mãnh liệt. Cô ngửa cổ nhìn lên bầu trời, trên trời có một tia sáng lóe lên, chỉ chớp mắt đã chiếu cả vùng biển sáng như ban ngày.
Cô ngửa mặt lên, cố gắng đạp mạnh hai chân một cái.
Sóng biển ngập trời, bọt nước văng khắp nơi.
Cô nghĩ, cô còn có thể kiên trì thêm chút nữa.
Diệp Thiên Hủy nằm trên bãi cát ướt lạnh, bên tai là từng đợt sóng biển đập vào bờ, lạnh băng mà tàn khốc.
Trời đã tảng sáng, bầu trời xa xăm mà thảm đạm.
Cô biết mình nên đứng lên, tiếp tục đi về phía trước.
Dựa theo phương hướng mà tính, hẳn hiện tại cô đang ở khu Nguyên Lãng Hương Giang. Chỉ cần đứng lên được, đi qua khu Nguyên Lãng, tiến vào nội thành, cô thành công.
Hiện tại Hương Giang đang thi hành chính sách đè lũy, chỉ cần có thể tiến vào nội thành hoặc tiếp xúc tới thân bằng Hương Giang là có thể lấy được chứng nhân thân phận ở Hương Giang, tiếp tục lưu lại nơi này.
Nhưng cô thật sự quá mệt mỏi, cô muốn nghỉ ngơi một hồi.
Nhắm mắt lai, cô nghĩ tới giọng nói mình nghe được khi thân thể bị ngâm trong dòng nước lạnh băng, gần như mất đi ý chí chiến đấu.
Đó là giọng nói của thánh nhân.
Cô không hiểu vì sao bản thân mình lại nghe được thánh nhân đang hô tên mình.
Đối với vị đế vương thần uy cuồn cuộn kia, cô vẫn luôn cảm thấy hắn là người tâm tư thâm trầm, cho tới bây giờ, cô chưa từng nhìn thấu hắn.
Vì sao cô gửi bảy phong hàm khẩn cấp hắn đều không đáp lại mảy may, rõ ràng là hắn muốn cô chết đúng không?
Có phải hắn kiêng kỵ binh quyền trong tay cô, chỉ là vẫn luôn ẩn nhẫn không phát?
Hay là nói, hành trình dân châu chỉ là thiên la địa võng hắn bày ra cho cô, núi Phượng Hoàng là nơi táng thân của cô?
Chỉ là cuối cùng, cô không tài nào biết được đáp án.