Chương 3 - Bỏ Trốn
Ba xu khó làm anh hùng hảo hán, nhớ ngày xưa Diệp Thiên Hủy cô từng là tướng quân quát tháo sa trường, càng từng được diện kiến thánh nhân, dưới trướng có mười vạn đại quân, uy phong cỡ nào.
Ai có thể nghĩ tới, hiện tại cô lại vì xin một lá thư giới thiệu mà phải đi cầu ông nội, kiện bà nội.
Bị ép buộc, Diệp Thiên Hủy lấy hết tất cả tiền mình tích góp được khi làm trong nhà xưởng ra, một đường xuôi nam đi tới vùng biên giới Bảo An – Quảng Đông.
Cô đã nghĩ rồi, thiên hạ này không còn là thiên hạ cô từng biết, cô có khả năng phi thiên độn địa, nhưng căn bản là không có chỗ thi triển.
Không bằng liều một phen, cố tới Hương Giang tìm người cha kia của mình.
Nếu người cha kia có thể nhận cô thì tốt, bản thân cũng có được một người cha chăm sóc mình, nhưng nếu không nhận, cũng không sao.
Dù sao Hương Giang cũng là nơi phồn hoa, nghe nói bầu không khí ở đó khác hẳn đại lục.
Tới đó rồi, cô có thể mở sạp làm xiếc, hoặc làm diễn viên võ thuật, tệ hơn nữa thì đi làm xiếc ảo thuật.
Dựa vào bản lĩnh của cô, tốt xấu gì cũng có thể kiếm được miếng cơm ăn, tốt hơn gấp trăm lần so với bị “người mẹ” hiện tại cưỡng ép trói chung một chỗ, mỗi ngày phải đứng trước máy dệt!
Ở huyện Bảo An, cô biết được rất nhiều tin tức trước đây cô không biết, càng nghe được tin, vì tới sinh nhật nữ hoàng Elisabeth nước Anh, Hương Giang mở cửa biên cảnh ba ngày.
Vì nguyên nhân này, mấy vạn người tụ tập lại muốn cùng chạy về phía Hương Giang.
Cô không trộn lẫn với đám người kia mà tự mở ra một con đường phía tây, con đường cần phải bơi qua mới tới.
Thật ra, đời này, sống tới mười tám tuổi nhưng Diệp Thiên Hủy còn chưa từng bơi lần nào.
Ở Bắc Kinh, ruộng còn cạn, vốn không có nước để bơi.
May mắn là, đời trước cô có thể lên ngựa cũng có thể xuống biển, có kỹ năng bơi tốt, đời này cô lại có thói quen luyện công buổi sáng, cho tới bây giờ chưa từng lười biếng, cô có lòng tin mình có thể bơi qua đoạn eo biển này.
Trước khi xuất phát, cô còn chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Bóng rổ bóng cao su là hàng cấm, không mua được, cô bèn mua thật nhiều bóng bàn, dùng dây thừng buộc số bóng bàn này lại, như vậy có thể tăng sức nổi, tiết kiệm được rất nhiều sức lực.
Nếu muốn sự thành, quan trọng nhất là phải biết được quy luật khí trời và quy luật triều tịch.
Nếu có thể xuống nước vào lúc thủy triều xuống, sau đó chậm rãi bơi, lại mượn lúc thủy triều lên đưa bản thân lên bờ, sẽ rất thuận lợi.
Nhưng nếu xuống nước lúc triều dâng, vậy đúng là làm nhiều công ít.
Chỉ có điều, mấy tin tức triều dâng triều hạ này bị các ban ngành có liên quan coi là cơ mật, sẽ không công bố cho dân trong thành, cô chỉ có thể tự quan sát.
Cô quan sát một thời gian, cuối cùng cũng nắm được quy luật triều tịch, chọn được thời điểm thích hợp xuống nước.
Nhưng ai mà biết được, người tính không bằng trời tính, vậy mà cô lại gặp phải cuồng phong bạo vũ trên biển!
Chỉ có thể nói, tuy cô cũng hiểu cách quan sát khí trời, nhưng lại không quá quen với khí hậu trên biển, cũng không thể nhìn thấu.
Chỉ là trời không tốt, gặp phải cuồng phong bạo vũ thôi.
Cô liều mạng tự nói với mình, cô không thể từ bỏ được.
Cô là Diệp Thiên Hủy, dù bị ngàn vạn địch quân vây khốn, dù đứng trên vách đá cao chót vót vẫn không màng sinh tử.