Chương 71: Ngoại hình
Thiếu nữ lên tiếng, nhưng đó vẫn là giọng nói trong trẻo rõ ràng của thiếu niên: “Sẵn sàng.”
Hạ Nặc tò mò sờ sờ mái tóc dài lạnh lẽo mượt mà của cậu, cảm nhận được sự mềm mại trên tay, trong lòng không khỏi có chút phức tạp.
Không ngờ hôm nay cậu lại để tóc dài đến thắt lưng.
Tại thời điểm này, đã ba ngày trôi qua kể từ cuộc trò chuyện cuối cùng với người đàn ông trong vườn.
“Thay đổi nhỏ” trong miệng người đàn ông là mái tóc dài này. Phải nói rằng lọ thuốc mọc tóc được sử dụng lần này là do chính Hạ Nặc rút ra.
Chà, đó là một cảm giác rất lạ.
Khoảnh khắc uống lọ thuốc mọc tóc và để tóc dài, cảm giác trực quan nhất của Hạ Nặc là đầu cậu nặng hơn rất nhiều.
Tóc của cậu có chất lượng tốt, đen và dày, vì thế nó trông khá nặng nề.
Chỉ sợ nó nặng tới một cân, Hạ Nặc ôm đầu thở dài: “Con gái để tóc dài thật vất vả.”
Mười lăm bộ váy đã được may xong, phải nói rằng hiệu quả làm việc của cô nhện rất cao.
Thứ lúc này người đàn ông đang cầm trên tay là một chiếc váy màu hồng đào, bất kể là phần chân váy xòe hay hoa hồng điểm trên ngực, tất cả đều toát ra khí chất nữ tính.
Bổ sung cho nó là một chiếc vòng tay bạch kim và được tô điểm với kim cương hồng, cũng có hình dạng của một bông hoa.
Ngoài ra còn có một cặp bông tai ngọc trai, nhưng khi người đàn ông mở hộp ra và nhìn thấy chúng, hắn rất tự nhiên véo dái tai của Hạ Nặc nói: “Làn da đẹp như vậy, tốt hơn hết là không nên để lại sẹo.”
“Hơn nữa, tôi không thể chịu đựng được khi thấy Trường An bị thương.” Người đàn ông nói với giọng rất nhẹ nhàng.
Hạ Nặc ngoài ý muốn lại bị trêu chọc: “…”
Kể từ khi tiểu thư người cá trở thành người đàn ông trước mặt cậu, sự hung hăng trong cô đột nhiên trở nên rõ ràng.
Hạ Nặc cúi đầu xuống, tai đỏ lên: “Tiểu thư à, xin ra ngoài một lát để tôi thay quần áo.”
“Tôi không thể ở lại đây sao?” Người đàn ông tiếc nuối hỏi, “Bây giờ chúng ta là cùng giới tính.”
“Không!” Hạ Nặc hét lên, lần đầu tiên ra vẻ cực kỳ cứng rắn.
Sau đó, sự cứng rắn không kéo dài nổi ba giây, như thể cậu cảm thấy giọng điệu vừa rồi rất quá đáng, liền nhẹ nhàng giải thích: “Cô, cô là con gái…”
“Hmm—” Người đàn ông trầm ngâm, có chút ác ý suy nghĩ, cậu sẽ phản ứng thế nào nếu bây giờ hắn nói rằng mình vốn là đàn ông?
Nhưng sau khi tưởng tượng ra nó, hắn đã bác bỏ ý tưởng hấp dẫn này – sẽ thật tệ nếu nó làm cậu sợ hãi, bên cạnh đó thì hắn chưa có ý định tiết lộ danh tính của mình vào lúc này.
Tất nhiên, hắn không biết rằng nếu Hạ Nặc biết được thân phận ban đầu của mình thì cậu sẽ càng mạnh tay đuổi hắn ra ngoài ngay lập tức.
“Được rồi.” Hắn tiếc nuối nói, quay người bước ra ngoài.
Tiếng cửa “lách cách” đóng lại, Hạ Nặc chậm rãi cởi áo ngủ sau khi chắc chắn rằng người đàn ông kia thật sự rời đi.
Làn da trắng nõn của thiếu niên vốn được bao phủ bởi quần áo, dần lộ ra từng cen-ti-mét một, dáng người của cậu rất cân đối, có cảm giác thon thả chỉ có ở tuổi trẻ. Mặc dù không có nhiều cơ bắp nhưng trông cậu không gầy gò, mà lại tràn đầy sức sống.
Đây không phải là lần đầu tiên cậu mặc quần áo phụ nữ – chiếc váy ngủ đã cướp đi lần đầu tiên quý giá này – nhưng đây là lần đầu tiên cậu phải mặc quần áo phụ nữ đi ra ngoài.
Hạ Nặc nhìn bộ váy trước mặt, vừa có chút e ngại vừa có chút mới lạ. Cậu nhẹ nhàng nhặt nó lên và luồn đầu qua cổ áo.
Có một âm thanh rất nhỏ của vải trượt và tiếng ma sát nhẹ khi da tiếp xúc với vải, đây là âm thanh mà tai con người khó có thể phát hiện được, nhưng người đàn ông đứng bên ngoài phòng có thể dễ dàng bắt lấy chúng chỉ bằng một cử động nhẹ của vây tai.
Mặc dù không trực tiếp nhìn thấy cảnh thiếu niên thay quần áo, nhưng người đàn ông vẫn lắng nghe âm thanh và tưởng tượng mọi thứ trong đầu.
Với từng cử động của thiếu niên trong đầu, cởi váy ngủ, thay váy và chỉnh lại gấu váy… Khóe môi người đàn ông bất giác nhếch lên, cả người toát ra sự mê đắm.
“Được rồi, cô có thể đi vào.” Sau khi Hạ Nặc thay xong quần áo, cậu hướng cửa gọi.
Cậu giật giật vạt váy, cử động cơ thể có chút khó chịu, ngượng ngùng hỏi: “Làm sao vậy? Có gì không ổn sao?”
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy nụ cười kỳ lạ trên mặt người đàn ông, Hạ Nặc càng không tự tin: “Nếu thật sự không ổn, cô có thể nói thẳng…”
Đôi mắt xuyên thấu của người đàn ông khiến cậu muốn cúi đầu xuống.
“Không, không có gì không ổn cả.” Không biết vì lý do gì, giọng nói của người đàn ông trở nên hơi khàn khàn, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên sâu thẳm hơn, thẳng thắn nói: “Thật đẹp, đẹp đến mê hồn, một vẻ đẹp ngất ngây, không từ ngữ nào có thể diễn tả hết.”
Hắn không nói dối, cho dù thiếu niên đang ngại ngùng nhưng vẫn cố gắng hết sức để thể hiện tư thế, dáng vẻ của mình trong bộ váy dài, rất cảm động.
Thiếu niên mặc bộ váy dài màu hồng đào này trông không hề lạc lõng chút nào, cổ áo một đường lộ ra bờ vai tròn và xương quai xanh tinh tế, mái tóc dài mượt mà xõa xuống vai và cánh tay trắng trẻo. Mái tóc đen và làn da trắng như bổ sung cho nhau. Vòng eo của thiếu niên cũng được làm nổi bật bởi phần eo của váy, vòng eo thon thả là một nơi tuyệt vời để có thể đo bằng lòng bàn tay.
Trái tim của người đàn ông cháy hừng hực, những ngón tay hắn đang rũ bên hông khẽ run lên, sau đó sải bước về phía trước.
Chiếc hộp chứa vòng tay mở ra.
“Lại đây” Người đàn ông nói, ra hiệu cho cậu duỗi tay ra.
Hạ Nặc có chút ngượng ngùng vì ánh mắt của hắn, khi nghe thấy lời này cậu ngoan ngoãn duỗi tay ra, ngập ngừng nói: “Những gì cô vừa nói… Có quá khoa trương không?”
Hẳn là cố ý nói như vậy để không làm cậu xấu hổ nhỉ?
Người đàn ông dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của cậu, đeo vòng tay vào cánh tay phải thiếu niên. Nhẹ nhàng đẩy cậu đến trước gương và ấn cậu ngồi xuống chiếc ghế tròn.
“Nếu cậu không tin thì có thể tự mình nhìn.”
Hạ Nặc liếc nhìn người trong gương, không khỏi sững sờ.
Cậu gần như không nhận ra mình nữa, chỉ là thay quần áo thôi tại sao lại thay đổi nhiều như vậy?
Cậu vô thức véo má mình: “Đau quá!”
Nhìn thấy “thiếu nữ” trong gương làm chính xác hành động vừa rồi của mình, cậu có một chút cảm giác đồng nhất trong lòng – đây thực sự là mình nè!
Ước chừng nếu bây giờ cậu bước ra ngoài, chỉ cần không cất giọng, chắc chắn mọi người sẽ nhận sai giới tính và coi cậu như một thiếu nữ đương tuổi xuân xanh.
Hạ Nặc kỳ lạ nhìn mình trong gương, như thể cậu đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới.
Người đàn ông có một chút thích thú nhìn cảnh này, thiếu niên đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình nên rất ngoan ngoãn, gần như là tuân theo mọi yêu cầu của hắn. Khi Hạ Nặc tỉnh lại, cậu phát hiện người đàn ông đã giúp cậu đeo găng tay lụa trên khuỷu tay và bây giờ hắn đang giữ chân phải của mình để chuẩn bị đi giày vào.
“Tôi sẽ tự làm.” Hạ Nặc có chút xấu hổ, nhìn người đàn ông đang nửa quỳ trên mặt đất.
Động tác của người đàn ông nhanh hơn, ngay khi hắn nắm lấy mắt cá chân của cậu, không biết đó có phải là ảo giác của Hạ Nặc không nhưng người đàn ông dường như cố ý hay vô tình vuốt ve nó.
“Đừng nhúc nhích.” Người đàn ông dừng lại.
Hạ Nặc rất sợ ngứa, luôn cảm thấy bước tiếp theo của người đàn ông dường như đang gãi vào giữa lòng bàn chân mình, sau khi nghe xong lời này cậu vô thức ngừng giãy giụa để người đàn ông xỏ giày vào.
Bước cuối cùng cần làm là tóc của thiếu niên.
Người đàn ông dường như đã thành thạo kỹ năng tết tóc mà không cần giáo viên, Hạ Nặc có thể cảm nhận rõ ràng ngón tay của người đàn ông đang luồn vào giữa tóc mình. Động tác của hắn nhanh đến mức Hạ Nặc hầu như không thể nhìn thấy chuyển động của hắn được phản chiếu trong gương mà tóc đã được làm xong.
Cuối cùng, đội một chiếc mũ nhỏ với một tấm lưới trắng rủ xuống, mọi thứ đã hoàn tất.
Thiếu niên hiện tại đã hoàn toàn biến thành một cô gái sắp tham dự yến tiệc.
Xe ngựa đã chờ sẵn ở cửa, bây giờ họ đang trên đường đến lâu đài của Nữ công tước.
Về mặt lý thuyết, lâu đài của Nữ công tước nằm trong cùng một thế giới với họ.
Tuy nhiên, nữ công tước lập dị đột nhiên này ra ý tưởng kỳ lạ, tách lâu đài của mình và đưa nó vào một không gian nhỏ khác.
Nên nếu họ muốn tham dự vào bữa tiệc, họ cần phải vượt qua một không gian.
Bọn họ đến không quá sớm cũng không quá muộn, đã là tám giờ tối trước khi bữa tiệc bắt đầu. Thỉnh thoảng có một chiếc xe ngựa do thú bay kéo đáp xuống khoảng đất trống trước lâu đài, rất nhiều khách đến sớm cũng không vội vàng đi vào, mà trò chuyện với người quen ở cửa.
Khi Hạ Nặc và người đàn ông bước ra khỏi xe, bọn họ đương nhiên thu được một đống ánh mắt tò mò.
Cuộc đời của một con quái vật khá dài, chỉ những người có đủ địa vị mới có thể được mời tới. Vì bữa tiệc của Nữ công tước đã được tổ chức vô số lần và các vị khách đã biết nhau rất rõ trước đó, ngay khi họ đã nhìn thấy hai khuôn mặt hoàn toàn xa lạ liền không thể không thì thầm to nhỏ với nhau.
“Anh Toya.” Xưng hô này đã được thay đổi sau khi tiểu thư người cá biến đổi.
Đối mặt với những ánh mắt mãnh liệt, Hạ Nặc không khỏi cảm thấy lo lắng, trong tiềm thức tiến lại gần người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông yêu cầu cậu nắm lấy tay mình rồi thì thầm trấn an: “Yên tâm đi, họ không có ý xấu đâu.”
Quả thực như vậy, nhưng thay vì nói là họ không có ác ý, là họ không dám có ác ý thì đúng hơn.
Thực tế trong trường hợp này, ở nơi mà hầu hêt đều là quái vật cấp cao thì Hạ Nặc – con người duy nhất, gần như dễ thấy như một cái bóng đèn nghìn watt.
Mặc dù là các chủng tộc khác nhau, nhưng sau khi có hình dạng con người thì thẩm mỹ của những con quái vật vẫn giống nhau.
Lúc này, nhìn thấy “thiếu nữ” xinh đẹp ăn mặc tươi tắn như hoa sen, tất cả quái vật đều không khỏi sững sờ trong chốc lát, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ chung: Nhân loại có thể đẹp đến như vậy hả?
Như đã nói trước đây, quái vật luôn thờ ơ với con người và một trong các lý do là do sự yếu đuối của con người.
Hầu hết những con quái vật chủ trương quyền lực tối cao đều không coi trọng con người, ngoại trừ một số quái vật thích nuôi con người làm thú cưng chẳng hạn như Nữ công tước. Thì hầu hết các quái vật còn lại chưa bao giờ nhìn thẳng vào con người.
Đó là lý do tại sao bây giờ chúng rất ngạc nhiên.
Quái vật luôn là những sinh vật khá đơn giản và nếu chúng có thể giành lấy những gì chúng thích bằng vũ lực thì chúng không ngại bùng lên cuộc chiến.
Nhưng bây giờ bọn chúng chỉ có thể nhìn thiếu niên cách đó không xa, cho dù có chút ý tứ muốn cướp cũng lập tức từ bỏ.
Nguyên nhân là do người đàn ông được “thiếu nữ” nắm tay đang toát ra khí chất mạnh mẽ, không chút e dè bao trùm hoàn toàn “thiếu nữ”.
“Cô ấy” là của ta – hơi thở xung quanh người đàn ông tuyên bố quyền sở hữu của mình.
Những con quái vật vẫn rất giỏi phán đoán tình hình, khi chúng phát hiện ra rằng chủ nhân của “thiếu nữ” là một người đàn ông thoạt nhìn rất mạnh mẽ khiến người ta không dám sinh ra cảm giác đối đầu. Thậm chí trong tiềm thức còn muốn đầu hàng, bọn chúng liền chọn cách rút lui.
Nhưng đồng thời, một câu hỏi cũng xuất hiện trong đầu chúng: danh tính của người đàn ông này là ai?
Chúng nhớ lại vô số bữa tiệc trong quá khứ, nhưng không tìm thấy người đàn ông trong đó. Và với sức mạnh của một người đàn ông, những con quái vật đặc biệt nhạy cảm với điều này sẽ không thể không nhận ra nếu chúng từng gặp hắn một lần trước đây.
Tuy nhiên, ngay sau đó sự xuất hiện của Nữ công tước đã làm sáng tỏ cho chúng.
“Em họ thân mến của ta cuối cùng cũng đến rồi!” Nữ công tước háo hức nói với một nụ cười ấm áp trên khuôn mặt.
Không, phải nói do đó là kẻ thù của bạn nên sẽ hiểu bạn nhất. Nữ công tước chỉ cần liếc mắt là có thể xác định được danh tính của người đàn ông.
Nàng dùng quạt che mặt, trợn mắt: “Không ngờ chị lại thay đổi hẳn cả giới tính để phù hợp với chủ đề của bữa tiệc, thật khâm phục.”
Nàng đang mỉm cười, nhưng nụ cười này không hề chạm đến mắt người chị họ của nàng.
Phải biết rằng trong tộc người cá, địa vị của đàn ông kém xa so với phụ nữ.
“Gọi ta là Toya.” Người đàn ông phớt lờ sự chế nhạo của nàng, nói một cách thờ ơ.
Nữ công tước bị phớt lờ, không khỏi cau mày: “Ngươi…”
Ánh mắt nàng vô tình chuyển sang “thiếu nữ” bên cạnh hắn và sau khi dừng lại một lúc, đôi mắt nàng sáng lên.
_______
Editor có lời muốn nói: toi mệt mỏi toi gục ngã, chả biết để xưng hô như nào 🥲 cuối cùng tui quyết định nếu chỉ có hai người thì anh bé sẽ gọi “tôi-cô”, nếu có người khác thì do anh lớn đang sử dụng ngoại hình nam là “tôi-anh”. Phần kể chuyện thì sẽ để theo giới tính nam đi.