Chương 241: Tôi không sao
Bên này ngọn núi, hai tia sáng lạnh lóe lên, Trần Vũ giết chết hai tên sát thủ còn lại, những uy hiếp trên đỉnh núi đã biến mất, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Trần Vũ, anh không sao chứ, anh bị thương à?” Nghiêm Nhu Cẩn xông tới, lo lắng nhìn vết thương của Trần Vũ.
“Tôi không sao.” Trần Vũ khế mỉm cười nói: “Chỉ là bị thương ngoài da một chút thôi.”
“Chu Hồng Tuyết xảy ra chuyện gì vậy?” Nghiêm Nhu Cẩn khó hiểu: “Cô ta phản bội cha nuôi sao?”
“Người phụ nữ này từ trước đến nay luôn là một người tàn nhãn độc ác, trước đây có thể cô đã bị vẻ bề ngoài của cô ta lừa gạt.” Trần Vũ thở dài nói: “Tham vọng của cô ta khiến cô ta làm đủ mọi việc sai trai.”
Nghiêm Nhu Cẩn im lặng hồi lâu, cô ấy và Chu Hồng Tuyết có quan hệ rất tốt, hai người thân như chị em, nhưng cô ấy không thể ngờ được Chu Hồng Tuyết lại phái người đến giết cô ấy.
“Đi thôi, sự thật về vụ sát hại cả gia đình Vương Khai đã lộ ra chân tướng, Chu Hồng Tuyết im lặng lâu như vậy chỉ vì hôm nay, những người này đều là sát thủ do cô †a bí mật huấn luyện, cô ta muốn cướp quyền.”
“Cha nuôi của tôi gặp nguy hiểm?” Nghiêm Nhu Cẩn kinh hãi.
“Đúng vậy, nếu không có gì ngoài ý muốn, cô ta sẽ ra tay với cha nuôi của cô, hiện tại cha nuôi của cô đang ở đâu?” Trần Vũ hỏi.
“Ở trong sơn trang ở ngoại ô”” Nghiêm Nhu Cẩn cau mày: “Tôi đi điều động người.”
“Chỉ sợ đã muộn rồi, hiện tại cô cứ bảo vệ tốt cho bản thân là được, những chuyện khác tôi sẽ lo.” Trần Vũ nói.
“Vậy…anh cẩn thận.” Nghiêm Nhu Cẩn nhìn Trần Vũ với vẻ mặt phức tạp. “Tôi biết rồi.” Trân Vũ khẽ mỉm cười, xoay người rời đi.
“Trần Vũ…” Nghiêm Nhu Cẩn bỗng nhiên có chút do dự gọi Trần Vũ. “Sao vậy?” Trần Vũ quay đầu lại.
Nghiêm Nhu Cẩn đột nhiên nhào tới, ôm chặt đầu Trần Vũ, vươn đầu ra và cưỡng chế hôn anh.
“Cô… ” Trần Vũ sửng sốt, một người đàn ông như anh lại bị cưỡng hôn?
“Anh đi nhanh đi.” Nghiêm Nhu Cẩn đỏ mặt, vội vàng xoay người, không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Vũ.
Trần Vũ dở khóc dở cười, anh đã trêu chọc ai? Mà lại dính một đống nợ đào hoa như vậy?
Ở ngoại ô, sơn trang Bình Hồ.
Mặc dù Lý Huyền Linh không giảng dạy công khai, nhưng ở sơn trang Bình Hồ cũng có rất nhiều đệ tử trên danh nghĩa của ông ấy.
Quán trà Huyền Vũ rất nổi tiếng trong ba tỉnh xung quanh Phong Lăng, với địa vị trong giang hồ của ông ấy, dù không công khai nhận đệ tử, vẫn sẽ có đệ tử ngưỡng mộ danh tiếng mà đến đây.
Chỉ là đệ tử của ông ấy phần lớn đều tản mác khắp nơi, xử lý những việc nhỏ nhặt trong giang hồ, chỉ có một số ít đệ tử ở trong sơn trang.
Buổi tối, trong sơn trang có vẻ yên tĩnh, Chu Hồng Tuyết vẫn dâng trà trong tay lên như trước đây.
“Con không cần làm như vậy mỗi ngày đâu, chỉ cần có tấm lòng này là đủ rồi.” Lý Huyền Linh nhấp một ngụm trà, đặt chiếc cốc trong tay xuống.
“Con làm điều này là để cảm ơn công ơn nuôi dưỡng của cha nuôi.” Chu Hồng Tuyết cười nói: “Nếu không có cha nuôi, sẽ không có con của ngày hôm nay, ơn nghĩa của cha nuôi, cả đời này con cũng không thể quên.”
“Lúc cứu con thoát khỏi miệng sói, con chỉ mới tám tuổi.” Lý Huyền Linh cảm thán: “Cha mẹ và người thân của con đã bị dã thú trên núi tấn công, bị mất mạng trong miệng dã thú, suốt nửa năm sau khi cứu con về, con cũng không mở miệng nói chuyện.”
“Mãi đến sau này con mới dần dần vượt qua nỗi đau mất người thân, cha dạy võ công cho con, dạy con nhân nghĩa đạo đức, nhìn con lớn lên từng ngày, trong nháy. mắt… cũng đã hơn hai mươi năm.”