Chương 19: Diệt Phỉ
( Cảm ơn các bác Robert Bosmans, Thu Xây Dựng, Tần Quân, Trương Hà đã tặng quà. Cầu đề cử, tặng hoa.)
Trong một hang động rộng chừng 10m, nằm trên một ngọn núi nhỏ vô danh, xung quanh cây cối che phủ, không nhìn kỹ rất khó phát hiện, một đám người cởi trần đang uống từng hớp rượu, cười cười nói nói xung quanh một chiếc mẹt bầy đầy thịt. Đây là địa bàn của 1 trong 2 băng Phỉ lớn nhất Quảng Nam. Mặc dù quân số chỉ hơn 50 người, nhưng đều là tội phạm bỏ trốn và lính đào ngũ nên võ công vô cùng cao cường, cộng thêm chúng không đóng ở 1 nơi quá lâu, liên tục di chuyển, triều đình nhiều lần mở các cuộc vây quét, nhưng bọn chúng vẫn tồn tại. Đứng đầu là hai anh em ruột, Phạm Ấn – đại đương gia, trên mặt có một vết thẹo dài cắt ngang. Phạm Trung – nhị đương gia, đầu trọc lốc, chỉ còn 1 bên tai. Cả hai vốn là lính theo Thánh Tông bình Chiêm, nhưng bất mãn với kẻ chỉ huy, trong một bữa rượu, lời qua tiếng lại, cầm dao chém bay đầu chủ tướng, xong bỏ vào rừng, đầu nhập băng Phỉ. Sau nhiều cuộc vây quét, với võ công cao cường cùng tên thủ lĩnh bị giết, cả hai dần thay thế và làm chủ tới nay.
Rượu vào, gương mặt ai nấy đều đỏ chót, có kẻ tựa bên vách, vẽ một đường con hoàn mỹ cùng tiếng kêu ‘Xì…xì.” Bỗng nhiên từ bên ngoài, một tên hấp tấp chạy vào:
“Thưa đại đương gia, nhị đương gia…người của ta vừa truyền tin về. Trong thành, lũ quan quân triều đình đang tụ tập ăn uống, lơ là canh gác rất lỏng.”
Phạm Trung ánh mắt sáng lên, liếm mép:
“Kho lương của chúng đầy ụ, ta sớm đã ngứa ngáy, thiên thời trước mắt, chúng ta đi cướp lấy, xong về uống tiếp.”
Những kẻ khác nhao nhao:
“Cướp được, nửa năm vui sướng. Chưa kể dư có thể xuống Thuận Hoá ăn chơi.”
“Quá đúng, lâu không hoạt động, bí bách quá.”
Nhưng chỉ Phạm Ấn gương mặt vẫn đạm
nhiên:
“Hải, tin tức xác thực.”
Được gọi thẳng, Hải cung kính:
“Thưa đại đương gia, ban đầu tên Hùng truyền về, đệ cũng nghi ngờ, nên cử thêm tên Tiến đi xác nhận. Kết quả chính xác như vậy.”
Thấy Phạm Ấn vẫn do dự, Phạm Trung đứng dậy, cầm thanh đao khua khua nói:
“Chắc đám này cũng giống mấy lũ trước kia, không thấy chúng ta quấy rầy lên kiêu căng. Đại ca đi thôi, không thời cơ mất.”
Phạm Ẩn uống một ngụm, đáp:
“Đệ mang theo 30 người đi phát tiết, đừng dây dưa. Ở nhà ta cùng mấy người làm thêm con lợn quay, đợi chờ chiến thắng.”
Phạm Trung cười hắc hắc, xong đá mạnh mấy đàn em đang nằm gáy khò khó, quát:
“Dậy chúng bay, cùng tao đi phát tiết.”
Dứt lời, nhảy lên lung ngựa, mấy tên đàn em bám đít, rồng rắn bước đi.
*
Quả nhiên khi tới gần thành, so với mọi hôm đèn đuốc sáng choang, thì nay chỉ le lói, phán đoán thông tin đưa về là thật, Phạm Trung nhìn sang:
“Bảo tên kia mở cửa thành.”
Hải gật đầu, một con chim câu từ trong lồng bay ra, chỉ 5 phút, cánh cửa thành được mở. Phạm Trung lớn tiếng:
“Giết. Ai cướp được gì thì cứ cầm chạy ra ngoài, không cần dây dưa.”
“Rõ.” Cả đám được tiếp thêm động lực, điên cuồng lao về phía trước. Bỗng nhiên hai ánh đao loé lên: “Xoẹt….xoẹt…” Con ngựa đang lao tốc, ngã khuỵa xuống, Phạm Trung bị hất văng lên trước, đập thẳng mặt xuống đất. Phạm Trung xoa đầu trọc, lồm cồm bò dậy, quát:
“Mẹ kiếp, chết với….”
Còn chưa nói xong, thì một con dao đã cắm ngang cổ, máu phun ra như thác, đầu lâu với hai đôi mắt trợn tròn trắng dã. Những tên đàn em bị cảnh tượng trước mắt chấn trụ, một lúc sau mới hoàn hồn, hét lớn:
“Nhị đương gia chết rồi…chạy…chạy thôi.”
“Cứu tôi với…cứu với.”
Nhưng một giọng nói âm u vọng lại:
“Diêm Vương bảo giờ Thân chết, thực thi.”
Sau đó, những ngọn đuốc sáng lên, binh sĩ dưới sự chỉ huy của Lê Hoàn, Lê Trung xông tới, lấy 3 địch 1, cuộc thảm sát bắt đầu. 30 người mà Phạm Trung mang theo đều bỏ mạng. Lê Hoàn xác cổ tên Hùng ném tới, gằn giọng:
“Khôn hồn mau nói bọn chúng còn những ai, ta cho người cái chết nhẹ nhõm.”
Hùng gương mặt nhỏ thó, run run đáp:
“Thưa…thưa Tướng quân, bọn chúng vẫn còn 10 người nữa, trong đó có Đại đương gia Phạm Ấn.”
Lê Hoàn nghiêm mặt hỏi.
“Có cách nào tìm được hắn.”
Hùng nói:
“Dạ, tên Hải có nuôi 1 con chim bồ câu, nó đang đậu ở nhà thảo dân.”
Lê Hoàn nhìn sang bên ra hiệu, chẳng mấy chốc Lê Trung đã đi tới, trên tay là con chim được để trong lồng. Lê Hoàn cầm lấy, nói:
“Trong đêm nay dọn sạch chỗ này, đầu chặt đem phơi cổng thành thị chúng, con đâu hoả táng, ném tro cốt ra biển. Ta cùng đại nhân Trần Trung đi giải quyết nốt.”
Lê Trung rụt rè, hỏi:
“Bọn chúng còn những 10 tên, ngài cùng đại nhân đi liệu có ổn.”
Lê Hoàn vỗ vai:
“Đi đông dễ đánh rắn động cỏ. Yên tâm, đại nhân vào hàng Nhất Phẩm, ta Tam Phẩm, bọn chúng dù có liều cũng như cá đang giãy chết, không làm gì được đâu.”
Dứt lời, thân ảnh cũng biến mất vào màn đêm, Lê Trung nhìn xem 1 lúc, xong chỉ huy mọi người dọn dẹp.
*
Theo dấu chim bồ câu, hai người nhanh chóng tìm được địa điểm, quả nhiên bên trong vẫn chưa biết gì, điệu cười the thé. Ngoài cổng chỉ có hai tên đang nói chuyện, Trần Long quay sang Lê Hoàn, cả hai đánh mắt, thân ảnh quỷ dị đến phía sau, Trần Trung nhếch mép:
“An nghỉ nhé. Kiếp sau làm người tốt.”
Dứt lời, con dao phi vào cổ, ngã xuống. Đồng bọn nhìn sang, trợn tròn mắt nhưng chỉ kịp nói:
“Có…”
Chưa xong đã bị Lê Hoàn đâm mạnh thẳng tim, xong nhìn sang ngượng ngùng:
“Xin lỗi, chút thì lộ.”
Trần Long cười:
“Lần đầu chưa quen vậy là bình thường, ổn chứ, chúng ta tiếp tục.”
Lê Hoàn hít một hơi, gật đầu, cả hai chậm rãi nhìn vào hang động, dưới ánh đèn lờ mờ thấy được 8 người, 1 đối 4 với Trần Long bình thường, nhưng nhìn Lê Hoàn mặt vẫn còn chút trắng bệch, nhẹ giọng:
“Ta sẽ dùng ám khí tạm vô hiệu hoá 2 tên, sau đó chúng ta xông vào trong. Ngươi trước dây dưa ba tên, ta giết xong tên thủ lĩnh và hai tên khác xong qua hỗ trợ.”
Lê Hoàn gật đầu. Trần Trung cũng không nói nhiều, hai ánh bạc loé lên, hai tên ngã ngục, Phạm Ấn khoé mắt nãy giờ chớp giật, biết Phạm Trung đã xảy ra chuyện, nhanh chóng phản ứng, hét:
“Có địch tập, mau lui lại.”
Xong cầm đao, châm một loại lá, khói bat mù mịt, bao phủ trắng xóa trong hang, khiến mọi thứ che lấp, nhất thời Trần Trung ánh mắt cũng loé lên kiêng kỵ, không dám xông vào. Lê Hoàn thở dài:
“Chết tiệt còn 6 tên nữa. Chắc chắn chúng theo 1 lối khác ra ngoài. Chúng tồn tại được, quả nhiên không dễ đối phó.”
Trần Long suy tư, cười:
“Ngươi còn nhớ câu ‘cháy nhà ra mặt chuột’ chứ. Chúng muốn dùng khói thì ta giúp một tay. Nếu hang nông, thì ta đốt hết oxy, chúng sẽ phải ra. Còn có lối thoát, thì càng nhiều khói càng tìm được lỗ hổng. Chỉ cần chúng trốn ra, sẽ chết.”
Nghe được phân tích, Lê Hoàn gật đầu, đi khuôn một đống lá khô cùng lá tươi trộn lẫn và châm lửa. Trong hang, khói càng thêm mờ mịt.
*
Lúc này ở trong hang, Phạm Ấn cùng 5 người còn lại, dù dấp khăn ướt để ở mũi, nhưng khói càng nhiều, khiến cả đám phải ho khù khụ, Phạm Ấn nhíu mày:
“Đám này không dễ đối phó. Chúng ta cần phải thực hiện phương án hai, chia quân chạy. Hai người theo ta đường hông thoát, ba người lao trực diện để thu hút. Ai nhận đi trực diện.”
Mấy người nhìn nhau, bởi dù là dân liều mạng, nhưng ai không phải là không muốn sống, cuối cùng, Phúc ‘nghẹo’ bộ dáng mặt quắt tai dơi, trầm giọng:
“Đại đương gia từng có ơn với tôi, dù không phải tốt lành gì cho cam, nhưng tôi cũng hiểu có ơn phải báo, nay xin được học Lê Lai năm xưa, đền ơn này.”
Phạm Ấn xúc động:
“Hôm nay thoát được đây, tôi sẽ tìm cách khiến bọn họ trả thù.”
Nhưng còn chưa xong, một con dao đã đâm giữa bụng, Phạm Ấn bờ môi thâm, run run:
“Tại sao? Tại sao?”
Phúc ‘nghẹo’ nhếch mép:
“Vì sống thôi.”
Xong nhìn bốn người còn lại, trầm giọng:
“Đi, chúng ta đều phải sống, theo ta.”
Bốn người còn lại liếc nhau, xong tự động cách xa, bám theo…