Chương 17: Đến Quảng Nam
Trần Long chẳng bao lâu trở lại, cung kính:
“Thưa Vương gia, toàn bộ là đúng. Trịnh Long cũng thăm khám, bốc thuốc. Chỉ cần theo đơn, tầm mười ngày bà lão sẽ khỏi.”
Trần Dần nghe được, quỳ sụp xuống, cung kính:
“Cảm ta Vương gia, cảm tạ Vương gia. Công ơn đại đức của người, thảo dân không bao giờ quên.”
Quốc thở dài:
“Không cần khách khí vậy. Để dân bị khổ cũng là nỗi của hoàng gia chúng ta. Sau này cũng không thể làm điều này nữa. Nếu không biết đi đâu? làm gì? có thể tới Quảng Nam theo ta, tài nghệ của ngươi, ta xem trọng.”
Trần Dần đáp:
“Vâng, đợi mẫu thân khoẻ , thảo dân sẽ thu xếp tới Quảng Nam phục vụ người.”
Quốc khẽ cười, đoàn người đi tiếp, Quốc hiếu kỳ:
“Vừa tên kia nói Tông sư là cái gì.”
Minh Nguyệt ôm đứa bé đã ngủ say, đáp:
“Là cảnh giới cao nhất của Võ học. Nước ta có ít nhất 5 vị: Lưu cung phụng, Chưởng môn Tiêu Sơn phái, Chưởng môn Đông A phái, Chưởng môn Mê Linh phái và người canh ở Đền Hùng – Trần Chân Nhân. Thánh Thượng gặp cũng phải nể trọng vài phần.”
Quốc tiếp:
“Đại Tông sư có thể trường sinh không? Có thể dời non lấp bể, phá toái hư không.”
Minh Nguyệt hừ lạnh:
“Ngươi coi là thần tiên sao. Đại Tông Sư chỉ so người thường khoẻ hơn chút. Lấy 1 địch 100 cũng có thể. Đừng suy nghĩ xa.”
Quốc cười:
“Làm đệ lo. Thế sau này chế ra nó, chẳng phải ai cũng là Đại Tông Sư.”
Minh Nguyệt cũng nhận ra, từ khi qua núi Hoàng Sơn, Quốc suốt ngày tô tô vẽ vẽ thứ kỳ dị, hỏi:
“Ý đệ nói là thứ trên giấy.”
Quốc gật đầu, nghĩ tới hình ảnh Minh Nguyệt sẽ kêu cha gọi mẹ, cười lớn:
“Đúng vậy. Đợi đệ chế xong, sẽ nhờ tỷ làm thí nghiệm. Haha.”
Minh Nguyệt nhéo tai:
“Giỏi lắm, giờ sai xử cả ta.”
Quốc la oai oái:
“Đau đau, tỷ cũng biết đệ xót tiền, nên có làm mới có ăn.”
Minh Nguyệt muốn véo thêm, nhưng đúng lúc này đứa trẻ trong lòng cựa quậy, nàng đành buông và hừ nhẹ.
*
Trời tối, đoàn người tới trấn Thuận Hoá. Trước đây là là vùng nghèo nhất cả nước, nhưng từ khi hình thành Quảng Nam, có bước đệm so với vùng biên giới, ít bị giặc Chiêm quấy phá, cuộc sống dần dễ dàng, có thể nghe thấy tiếng cười ở mỗi nơi đi qua. Thưởng thức xong bữa, Quốc tiến vào phòng nghỉ ngơi, nhưng vừa chợp mắt, trên nóc nhà đã truyền tới tiếng đánh nhau, tiếng người chạy rầm rầm, Quốc nhíu mày ngồi dậy, Đại Lâm vội vã:
“Thưa Vương gia, khiến người tỉnh. Tiểu nhân đã để Lan Hương đi xem.”
Quốc khẽ đánh ngáp, không cao hứng:
“Nhanh nhanh.”
Trên nóc nhà, Lan Hương cầm kiếm, cao giọng:
“Dám ồn ào ở đây, mau cút đi, nếu không bỏ mạng.”
Đám người trước sự xuất hiện bất ngờ của nàng hơi ngừng lại , nhưng nhanh chóng giọng cười the thé vang:
“Haha. Tốc chiến tốc thắng, đêm nay có tài, có gái. Hảo…hảo.”
Lan Hương nhíu mày, chém tới, dần dần tiếng vũ khí và va chạm càng thêm ác liệt. Quốc rót cho mình 1 chén trà, nhâm nhi, than:
“Đúng là không hết phiền. Ngươi đi ra hỗ trợ.”
Đại Lâm cười:
“Tiểu nhân nhìn qua, kẻ tới võ công không cao, Lan Hương dư sức diệt được. Tiểu nhân ở đây để bảo vệ an toàn Vương gia, sợ bọn chúng dùng kế dương đông kích tây.”
Lời vừa dứt, một bóng áo đen rơi từ nóc nhà xuống, nhìn lướt qua Đại Lâm, ánh mắt tràn đầy sự kiêng kỵ, vội quay người lao qua cửa sổ, nhưng Lan Hương không biết lúc nào ở phía sau, kiếm kề lên cổ, xong nhìn Quốc cung kính:
“Thưa Vương gia, những kẻ kia đã bị Trịnh Hà khống chế, còn tên là kẻ đầu sỏ. Tiểu nhân mang vào để người xử trí.”
Quốc phủi tay:
“Giết đi.”
Tên áo đen vốn còn định cứng miệng, nghe thế khuôn mặt tái xanh, lắp bắp:
“Mong Vương gia tha tội, thảo dân chỉ là vô ý mạo phạm.”
Quốc cười nhạt:
“Làm sai xong nhận sai là xong thì còn cần quan phủ làm gì. Ta cho ngươi 2 lựa chọn: Bồi thường hoặc bỏ mạng.”
Xong giơ ba ngón tay, người áo đen nét mặt sung sướng:
“Ba vạn lượng, thảo dân làm được, mong Vương gia cho vị cô nương này bỏ kiếm xuống, thảo dân lấy.”
Quốc chưa trả lời thì Đại Lâm cung kính:
“Vương gia đừng tin, để tiểu nhân đi lấy.”
Dứt lời, tay thò vào trong, quả nhiên nhanh chóng lấy được 3 tờ ngân phiếu, Quốc cầm lấy hài lòng, cười:
“Tốt. Cho hắn đi, nhưng lần sau ta còn gặp ta giết.”
Tên áo đen vội vâng vâng dạ dạ, định nhảy ra thì đã bị Đại Lâm bắt lấy eo, ném mạnh ra ngoài, một âm thanh đau đớn truyền vào trong gió, Quốc nhìn qua, Đại Lâm cười hì hì đáp:
“Những kẻ như này phải cho bài học chúng mới nhớ lâu được.”
Quốc cũng không đôi co, đổi phòng khác, tiếp tục ngủ. Một đêm cuối cùng yên ắng trôi.
*
Sáng hôm sau, thưởng cho quán trọ chút bạc, đoàn người tiếp tục di chuyển, tới giữa trưa cũng vượt qua được núi Ngọc Lĩnh, bước vào địa phận Phủ Thăng Bình (trấn Quảng Nam), Trần Phong nói:
“Thưa Vương gia, người của ta đã điều tra được, Quảng Nam cực kỳ phức tạp. Mấy ngày trước mưa bão, dân chúng chết nhiều, ruộng đồng bỏ hoang. Do quan phủ chậm chễ. Nhiều kẻ xấu đã kích động nổi dậy, cướp phá khắp nơi. Kết hợp, đám tù trưởng dân tộc thiểu số, cùng tàn dư quân Chiêm, Quan binh dù công phá, nhưng không diệt được, giờ chỉ cố thủ trong lòng thành Thăng Bình, đợi chúng ta tới.”
Quốc gật đầu:
“Nước đến đất đỡ, binh tới tướng ngăn. Toàn bộ triển khai đội hình sẵn sàng tác chiến. Đồng thời, ngươi cho người tìm hiểu kỹ, chi tiết các thế lực trong vùng.”
Trần Phong đáp: “Vâng.”
Có sự phòng bị, nên thi thoảng có vài đám giặc cỏ không mắt xông ra, đều bị Trần Phong dễ dàng tiêu diệt, thu phục được chút của cải bù đắp phần nào cho hao hụt trong chuyến đi. Cuối cùng sau vô số ngày đường, thành Thăng Bình đã hiện trước mặt. Nhưng nói là thành thì hơi quá, bởi nhìn từ xa trông nó rách nát vô cùng, sợ rằng, một quả đạn pháo có thể đánh sập.
*
Lúc này, trong thành, Lê Hoàn đang ngồi trong sảnh trầm tư thì một tên lính chạy lại:
“Thưa đại nhân chuyện không ổn.”
Lê Hoàn trầm giọng:
“Có chuyện gì mà sốt sắng lên thế?”
Tên lính đáp:
“Thưa đại nhân, phía bắc bất ngờ xuất hiện 1 chi đại quân. Số lượng cực lớn, dù cách xa cả dặm, có thể quan sát khói bụi mịt mù.”
Lê Hoàn tiếp:
“Là quân ta hay quân giặc.”
Tên lính lắc đầu:
“Thưa đại nhân, do quá xa, chúng ta không quan sát rõ cờ hiệu.”
Lê Hoàn lạnh giọng:
“ Gõ kẻng, triệu tập tất cả mọi người. Trai tráng lên tường thành, còn phụ nữ, trẻ em cùng người già, tập hợp ở thành Tây, sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào.”
Tên lính gật đầu. Nhìn bóng người xa, Lê Hoàn vội chạy vào phòng, khoác vội bộ chiến giáp tàn tạ, vớ cây đao cùng thương chạy ngay ra cổng bắc… Lê Hoàn vốn là cháu họ Lê Sát, dù cách ba đời, không bị giết cũng bị bắt đi khổ sai. Khi Thánh Tông bình Chiêm, hắn vô cùng trẻ, hăng hái tham gia. Với tinh thần liều chết, lập được vô số chiến công. Vốn dĩ với công trạng có thể về Kinh hoặc thăng quan, nhưng khi biết gia thế, không ai nhắc, cuối cùng được giữ chức Phó binh, canh giữ biên cương.
Mấy ngày trước mưa bão, hắn muốn dùng binh để đi cứu, tên Thừa Tuyên Sứ và Quản binh lắc đầu, cuối cùng dân đói quá chịu hết nổi bỏ vào rừng cấu kết với bọn phỉ phản loạn. Hai tên đó không chống đỡ mà mang theo gia quyến và của cải chạy một mạch. Hắn với dòng máu võ tướng trong người, tập hợp tàn binh và dân thường lại, chống trả. Cuối cùng giữ được thành Thăng Bình chỉ khác là nó bị tàn phá vô cùng. Hắn cũng gửi thư xin viện quân lên Thuận Hoá và Kinh Thành, nhưng cả tháng đều không thấy. Có vẻ hôm nay ngày lành của hắn hết rồi.
*
Cổng thành phía Bắc, trai tráng nhanh chóng tụ tập, dưới sự chỉ huy bắt đầu không ngừng vận chuyển đá tảng tập kết thành từng đống. Quân lính thì giương cung và chuẩn bị dầu mỡ. Lê Hoàn ánh mắt chăm chú nhìn về phía xa. Lê Trung – Phó tướng, người đã ba đời sống đất Quảng Nam, đáp:
“Thưa tướng quân, quân địch ước chừng có 2-3 vạn người. Chúng ta bên này gộp toàn bộ cũng chỉ khoảng 5000 người đủ sức chiến đấu. Sợ là hôm nay treo hết.”
Lê Hoàn cười:
“Ta cũng sớm chán cái cảnh trốn chui trốn lủi như chuột rồi. Trước khi nhắm mắt, kéo thêm vài kẻ làm đệm lưng.”
Lê Trung trầm ngâm:
“Tướng quân, ngài vừa có tài vừa có đức, tuổi còn trẻ tương lai sáng lạng, chết ở đây quá lãng phí. Hay là người trốn đi, đổi tên, tham gia võ cử, mưu đồ sự nghiệp.”
Lê Hoàn lạnh giọng:
“Ta dù chết cũng không bao giờ đổi họ tên. Còn giờ trốn đi, khác nào lũ tham quan kia. Xuống dưới vàng cũng không còn mặt mũi nào gặp tổ tiên.”
Lê Trung cúi đầu:
“Vâng. Vậy hạ quan xin được kề vai sát cánh cùng tướng quân, giết 1 trận thống khoái.”
Lê Hoàn cao giọng:
“Chuẩn bị sẵn sàng. Quyết chiến đền nợ nước, báo hoàng ân.”
Binh sĩ trai tráng đồng thanh:
“Đền nợ nước, báo hoàng ân.”
Dứt lời, người thì siết chặt trường thương, người nắm chặt cung tên, đăm đăm nhìn mười tên kỵ binh đang tiến tới…