Chương 48 - Chương 48
Phòng họp tập đoàn Hoắc Thị.
Tống Phương Thảo sảy bước trên hành lang với vẻ mặt đầy kiêu ngạo, trời vừa
sáng, cô ta đã nhận được điện thoại của quản lý yêu cầu đến tập đoàn
Hoắc Thị khi còn nằm trên giường của người bao dưỡng, mặc dù không biết
lý do được mời đến Hoắc Thị là gì, nhưng cô ta lại rất vui mừng vì không phải ai cũng có thể đi vào nơi này. Hầu hết các minh tinh đến Hoắc Thị
đều có chuyện tốt, thí dụ như nhận được đại ngôn hay gì đó tương tự.
Tống Phương Thảo đã tưởng tượng ra vô số lý do mình được gọi đến, trên hết
nữa, mục đích của cô ta là dùng sắc đẹp để quyến rũ và trèo lên giường
của Hoắc Đình Kiêu vì nghe nói hắn vẫn chưa có bạn gái, chỉ thân thiết
với Hạ Tuyết, hơn nữa lâu nay lại rất trong sạch trong chuyện tình cảm.
Chiếm được hắn thì cô ta muốn gì cũng được kể cả chuyện đóng băng hoạt
động của Hạ Tuyết lẫn Hà Lạc Tâm.
Tâm trạng của Tống Phương Thảo rất vui vẻ, cô ta đứng trước cửa phòng họp,
chỉnh trang lại nhan sắc và quần áo rồi đưa tay gõ cửa sau đó bước vào.
Phòng họp vẫn chưa có ai ngoài quản lý của cô ta và trợ lý của Hoắc Đình Kiêu.
Điều này khiến cô ta rất thất vọng.
“Cô Tống mời ngồi!”
Trợ lý lịch sự kéo ghế mời cô ta ngồi xuống càng khiến cô ta có thêm ảo tưởng về địa vị.
“Cô Tống xin chờ một chút, tổng giám đốc Hoắc sẽ đến ngay khi cậu hai Hoắc, cô Hạ và cô Hà đến.”
Trợ lý lên tiếng giải thích trước khi Tống Phương Thảo kịp mở miệng hỏi.
Nghe nói còn mấy người nữa, sắc mặt cô ta tỏ rõ vẻ không vui khi trong số đó có Hà Lạc Tâm và Hạ Tuyết.
Trợ lý nói xong liền trở lại chỗ của mình tiếp tục làm việc, Tống Phương
Thảo bực bội ngồi xuống, cô ta muốn nói gì đó với người quản lý nhưng
đối phương hiểu cô ta muốn hỏi gì, nên lắc đầu tỏ ý cũng không biết.
Tống Phương Thảo lấy điện thoại ra lên mạng, bây giờ chỉ có chuyện của Hạ
Tuyết mới khiến tâm trạng cô ta tốt lên, status bôi đen, bình luận mắng
chửi vẫn không ngừng được cập nhật, mặc dù không rõ ai đã làm nhưng chỉ
cần khiến Hạ Tuyết biến mất thì cô ta đã vui rồi.
Lần này Hạ Tuyết chắc chắn phải cút khỏi làng giải trí.
“Xin lỗi đã đến trễ!”
Chị Kiều lịch sự nói.
Cô ấy cùng Hạ Tuyết, Hà Lạc Tâm và trợ lý của hai người cùng đi vào phòng họp, phía sau có cả Hoắc Thiên Ân.
“Các vị chờ một chút, tôi sẽ đi mời tổng giám đốc đến!”
Trợ lý nhìn thấy những người trong danh sách cần gặp mặt đã đến đủ vội nói rồi bỏ đi.
Ngoại trừ Hoắc Thiên Ân, không một ai biết nội dung Hoắc Đình Kiêu muốn nói với họ là gì, kể cả Hạ Tuyết cũng vô cùng mờ mịt.
Sau chuyện ngày hôm qua, Hoắc Thiên Ân đã nhốt mình trong phòng để suy
nghĩ, hắn âm thầm quan sát Hạ Tuyết từ đầu đến cuối, lại nghĩ đến mấy
lần chạm mặt với cô. Hình như… cô đúng là không còn để hắn vào mắt nữa từ lâu lắm rồi thì phải…
Hoắc Thiên Ân đắm chìm vào suy nghĩ cả buổi tối đến nỗi quên nói chuyện đã
biết với Hà Lạc Tâm, hôm nay nhớ ra muốn tìm cách báo trước thì không
còn cơ hội.
“Xin lỗi đã khiến các vị đợi lâu.”
Trợ lý quay lại phòng họp lần nữa lên tiếng nói thay cho Hoắc Đình Kiêu đi ở phía sau, mặc dù hắn đi chưa đến mười phút.
“Tổng giám đốc Hoắc, không biết anh gọi tôi đến là có việc gì không?”
Tống Phương Thảo giành nói trước, giọng điệu của cô ta ngọt ngào õng ẹo khiến người ta rợn tóc gáy.
“Cô Tống không cần gấp, cô sẽ biết ngay thôi!”
Trợ lý lạnh nhạt trả lời thay.
Kế tiếp hắn bật màn hình máy chiếu, click chuột vào thư mục, bên trong thư mục đó hiện ra hai đoạn phim.
Trừ Hoắc Thiên Ân, tất cả những ai có mặt đều đang chờ đợi để xem đoạn phim đó là gì mà Hoắc Đình Kiêu phải gọi họ đến.
“Các vị… chuyện hôm nay tôi mời các vị đến đây là để giải quyết riêng
scandal của Tiểu Tuyết trước khi tôi mở cuộc họp báo ngày mai. Chắc là
nghe đến đây, cô Hà và cô Tống cũng biết tôi sắp nói đến chuyện gì, tuy
nhiên, trước khi tôi đưa ra chứng cứ thì hy vọng cả hai người hãy thành
thật nói ra chuyện đã làm ở buổi tiệc kỷ niệm của Hoắc Thị!”
Hoắc Đình Kiêu chậm rãi, lạnh giọng nói rõ ràng từng câu từng chữ.
Lời của hắn đã làm cho vẻ mặt tươi cười của Tống Phương Thảo biến sắc và Hà Lạc Tâm phải chau mày lại.
“Đình Kiêu, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Hạ Tuyết hoài nghi hỏi.
Tuy nhiên trong lòng cô đã có câu trả lời sau khi hỏi.
“Em đừng gấp, em sẽ biết ngay thôi!”
Hoắc Đình Kiêu dịu giọng.
Thái độ của hắn khi nói chuyện với Hạ Tuyết và người khác khác biệt rõ rệt.
Hà Lạc Tâm siết chặt tay, dù ở kiếp trước hay kiếp này, Hoắc Đình Kiêu
vẫn sẵn sàng vì Hạ Tuyết mà làm mọi chuyện.
Hạ Tuyết may mắn có Hoắc Đình Kiêu, còn cô thì ngu muội tin lầm một tên sở khanh dối trá.
“Cô Tống, cô Hà, hai người không nói phải không?”
Hoắc Đình Kiêu lại thay đổi thái độ hỏi.
“Tổng giám đốc Hoắc, tôi… không hiểu ý anh cho lắm…”
Tống Phương Thảo cười giả lả.
Vỗn tưởng bản thân có cơ hội thăng tiến hoặc tiếp cận Hoắc Đình Kiêu, thật không ngờ đây lại là buổi “xét xử” về chuyện cô ta đã ngầm làm. Rõ ràng trước khi thực hiện âm mưu đó, cô ta đã kiểm tra kỹ căn phòng,
không hề có camera hay là máy ghi âm được giấu sẵn, vậy thì tại sao mới
có mấy ngày Hoắc Đình Kiêu đã tra rõ mọi chuyện chứ? Có khi nào hắn đang “rung cây nhát khỉ” không?
Tống Phương Thảo tự nhủ dù có chết cũng không bao giờ thừa nhận.
“Không hiểu cũng không sao, cả cô lẫn cô Hà cứ xem hai đoạn phim sẽ hiểu!”