Chương 47 - Chương 47
“Thật sự con quyết định sẽ dùng câu chuyện như trong phim này để giải vây cho Tiểu Tuyết à? Tuy rằng mẹ không ghét con bé nhưng vướn vào cả hai anh
em, có hơi…”
“Con biết mẹ và bố cùng ông đang lo lắng chuyện gì, nhưng con không thể trơ
mắt làm người ngoài cuộc nhìn Tiểu Tuyết bị bôi nhọ, những chuyện trên
mạng con không biết bố mẹ đã xem qua chưa. Con tuyệt đối không thể để cô ấy chịu tổn thương thêm được nữa!”
Hoắc Đình Kiêu gay gắt nói.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Hạ Tuyết qua điện thoại, Hoắc Đình
Kiêu đã về nhà chính gặp bố mẹ và ông nội nói ra quyết định của minh,
bất kể họ có đồng ý hay không hắn cũng phải giải quyết chuyện này theo
cách đã đưa ra.
“Tiểu Tuyết bị tổn thương thế nào thì danh dự nhà họ Hoắc cũng chịu tổn hại y như vậy. Đình Kiêu, con nghĩ kỹ lại đi, vẫn còn nhiều cách để giải
quyết đâu cần phải bịa ra câu chuyện ngôn tình ba xu đâu. Huống hồ gì
nhà họ Hạ và bản thân Tiểu Tuyết đã đồng ý?”
Bà Hoắc tiếp tục khuyên nhủ.
“Cô ấy đồng ý rồi! Con vừa nói chuyện điện thoại với cô ấy xong! Phía nhà
họ Hạ tự con sẽ giải thích, con nói ra cũng không phải để mọi người đồng ý, dù có thế nào thì con cũng sẽ xử lý chuyện này theo cách đó!”
“Anh làm vậy thì mặt mũi em biết để ở đâu? Anh có nghĩ cho em không vậy?”
Hoắc Thiên Ân nóng nảy hỏi.
Hắn làm bao nhiêu chuyện cốt là để anh trai và Hạ Tuyết chấm dứt với nhau,
bây giờ không chỉ không chia tách được hai người đó mà còn khiến họ càng danh chính ngôn thuận đến gần nhau hơn.
Chuyện này Hoắc Thiên Ân sẽ không bao giờ chấp nhận.
“Thế cậu có biết nghĩ cho tôi và Tiểu Tuyết không?”
Hoắc Đình Kiêu cười nhạt hỏi lại.
“Anh nói vậy là có ý gì?”
Hoắc Thiên Ân khó hiểu.
“Ý gì à? Thiên Ân, có những chuyện tôi vì nghĩ cậu là em trai tôi nên tôi
không muốn vạch trần, nhưng cậu lại vì sự ích kỷ với suy nghĩ hủ bại mà
bán đứng tôi lẫn Tiểu Tuyết. Những hình ảnh đó tại sao lại có thể phát
được trong buổi tiệc, cậu là người rõ nhất còn gì?”
Hoắc Đình Kiêu cười lạnh.
Sắc mặt của Hoắc Thiên Ân bỗng thay đổi, xem ra chuyện hắn làm sau lưng anh trai đã bị anh trai hắn biết rồi, chuyện này hắn cũng lường trước bởi
vì ngay từ đầu hắn không hề có ý giấu diếm.
Chỉ là…
Hoắc Thiên Ân nhìn mấy người lớn trong nhà, ánh mắt của bọn họ đang nhìn hắn đầy nghi hoặc, hắn có thể giải thích nhưng không biết có ai sẽ tin
không.
“Nếu anh đã biết rồi thì em cũng không che giấu. Đúng là đoanh phim là do em cho người trình chiếu, mục đích của em cũng là trừ gian diệt bạo thôi.
Ai kêu cô ta nhờ cổ đông trong công ty giải trí làm chuyện xấu với người khác chứ. Anh có biết hôm đó xem chút nữa đã có một cô gái bị cô ta hãm hại, lăng nhục không?”
Hoắc Thiên Ân không hề tỏ ra hối hận hay sợ hãi, hắn ngang nhiên xem chuyện tung ảnh của Hạ Tuyết là một việc làm cao cả.
Tất nhiên mấy lời này càng khiến Hoắc Đình Kiêu thêm tức giận.
“Ý cậu là Hà Lạc Tâm bị ép mời rượu à?”
Hoắc Kiêu cười hỏi.
Nụ cười của hắn lần này không có sự lạnh lùng hay mỉa mai kèm theo đó
nhưng đủ để Hoắc Thiên Ân cảm nhận được sự nguy hiểm ẩn đằng sau nụ cười ấy.
“Anh cũng biết chuyện đó à? Nếu anh biết rồi thì sao còn bênh vực cho cô ta?”
Hoắc Thiên Ân phẫn nộ hỏi.
“Vì cô ấy không làm gì hết. Người gài bẫy Hà Lạc Tâm là người khác!”
Hoắc Đình Kiêu chậm rãi nói đồng thời cũng lấy điện thoại có kết nối đoạn phim chứng minh Hạ Tuyết vô tội cho em trai hắn xem.
Đoạn phim đó được quay lại trong căn phòng Hà Lạc Tâm đã đi vào. Tầm khoảng
nửa tiếng trước khi cô ấy đến, Tống Phương Thảo và mấy cổ đông, trong đó có người từng bắt chuyện với Hạ Tuyết, đang uống rượu, nói chuyện vui
vẻ với nhau, sau đó Tống Phương Thảo đã đưa ra đề nghị tìm thêm mấy cô
diễn viên trẻ đến góp vui, trong số đó cô ta còn đặc biệt nhắc đến Hà
Lạc Tâm khiến bốn cổ đông kia nghe xong nổi cơn háo sắc.
Câu chuyện sau đó Hoắc Thiên Ân không cần xem tiếp cũng biết đoạn kết là
gì. Chuyện hắn không ngờ đến nhất là bản thân lẫn Hà Lạc Tâm đều đã đổ
oan cho Hạ Tuyết.
“Thế nào? Sáng mắt ra rồi chứ?”
Hoắc Đình Kiêu lấy lại điện thoại cười hỏi.
“Bao nhiêu đây cũng không chứng minh được cô ta không ở phía sau bày trò giật dây!”
Hoắc Thiên Ân cãi cố.
Hoắc Đình Kiêu nhìn em trai vẫn cố chấp không tin Hạ Tuyết thì mở một đoạn
phim khác để hắn xem. Đoạn phim này bắt đầu khi cô ấy ở một mình cho đến khi người cổ đông kia đến bắt chuyện. Vẻ mặt của Hạ Tuyết khi nói
chuyện với vị cổ đông rất gượng gạo, những câu hỏi của hắn đưa ra cô đều trả lời qua loa cho có lệ, sau đó thì viện cớ đến gặp ông Hạ rồi vội vã rời đi.
Suốt đoạn phim không hề có câu nào hay ngụ ý gì là hãm hại Hà Lạc Tâm.
Lần này, Hoắc Thiên Ân chính thức im lặng không còn gì để phản bác.
“Thiên Ân, lần này con sai thật rồi đó!”
Ông Hoắc là người lên tiếng trước.
Sau khi nghe và xem hai đoạn phim, ông bắt đầu hiểu tại sao con trai lớn
muốn dìm chết con trai nhỏ của ông. Chuyện Hoắc Đình Kiêu có cảm tình
tốt với Hạ Tuyết không phải chuyện gì mới mẻ, nếu là ông, ông cũng sẽ
không bỏ qua cho người nghi oan rồi hãm hại người ông có tình cảm.
Ông Hoắc cũng biết rõ, nếu Hoắc Thiên Ân không phải máu mủ ruột rà với Hoắc Đình Kiêu thì kết cục chắc chắn sẽ không chỉ là câu chuyện ngôn tình
kia đâu.
“Bố, con…”
“Mẹ cũng vậy, mẹ cũng không bênh nổi con. Dù cho con có ghét, có ác cảm với Tiểu Tuyết thế nào cũng không nên làm hại danh dự con bé. Con cần mặt
mũi, còn con bé không cần sao? Vốn dĩ mẹ còn muốn khuyên anh con nghĩ
lại nhưng bây giờ lại thấy con nhận cái kết đó là đáng lắm!”
Bà Hoắc tức giận.
“Haiz…”
Ông cụ Hoắc thở dài đứng lên nhìn Hoắc Thiên Ân rồi ra hiệu cho quản gia đỡ mình về phòng. Đứa cháu nhỏ mà ông thương yêu không ngờ lại là người
như vậy. Chuyện hắn làm lần này khiến ông thất vọng vô cùng.
Ông Hoắc và bà Hoắc cũng đi theo ông cụ về phòng.
Trong phút chốc, phòng khách nhà cũ chỉ còn lại hai anh em Hoắc Đình Kiêu, hắn bình thản rót một tách trà nhâm nhi rồi lại nói.
“Lý do thật sự tôi sẽ không công bố trong họp báo hai ngày tới, nhưng ngày
mai tôi muốn cậu, Hà Lạc Tâm và nữ diễn viên bày ra chuyện này đến Hoắc
Thị gặp tôi và Tiểu Tuyết, chuyện này giải quyết riêng với nhau là để
giữ mặt mũi cho cậu. Nếu còn lần sau thì đừng trách tôi!”
“Tùy anh!”
Hoắc Thiên Ân gắt gỏng bỏ đi.
Có nghĩ thế nào hắn cũng không nghĩ ra được, đằng sau sự việc Hà Lạc
Tâm bị ép rượu, lại là trò ném đá giấu tay của đại minh trong công ty
của hắn.
Bất kể là ai phạm sai lầm hắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Phòng khách tĩnh lặng, Hoắc Đình Kiêu không còn lý do gì để ở lại, hắn đứng
lên, vui vẻ đi ra khỏi cửa. Lần này dạy cho em trai hắn một bài học tuy
không làm thay đổi được suy nghĩ, nhưng trong thời gian tới Hạ Tuyết sẽ
được an tĩnh, chỉ cần cô ấy không xảy ra thêm chuyện gì, hắn chấp nhận
bỏ qua. Còn bằng không, hắn sẽ cho những kẻ có ý xấu đó hoàn toàn biến
mất.