Chương 46 - Chương 46
“Em sao rồi? Vẫn ổn chứ? Mấy bình luận trên mạng có làm em bị tổn thương không?”
Giọng nói dịu dàng, ấm áp của Hoắc Đình Kiêu thông qua điện thoại làm cho Hạ Tuyết cảm thấy nhẹ nhõm.
Từ ngày xảy ra scandal, mặc dù nói là không quan tâm, nhưng không có ngày
nào mà Hạ Tuyết yên giấc được. Cửa chính nhà họ Hạ lúc nào cũng có phóng viên, điện thoại của cô thì gặp rất nhiều cuộc gọi quấy phá. Không chỉ
có vậy, thông tin cá nhân còn bị rêu rao vài một trang wed đen, Hạ Tuyết cực kỳ đau đầu, những chuyện này là lần đầu cô gặp phải.
“Thật ra em không ổn lắm đâu, nhưng biết phải làm sao bây giờ? Đây cũng là nhân quả do lúc trước em làm chuyện xấu mà ra.”
Hạ Tuyết cười gượng đáp.
Nhân của nguyên chủ, quả của cô. Vậy mà cô ấy còn không biết điều, suốt ngày trách móc oán giận.
“Tôi sẽ xử lý mấy thông tin bịa đặc đi quá giới hạn, còn chuyện ảnh của
chúng ta, em cố chờ thêm hai ngày nữa, tôi sẽ mở họp báo công khai người trong ảnh là tôi.”
Hoắc Đình Kiêu an ủi.
Những tin tức ngày càng quá đáng kia đang được trợ lý của hắn điều tra xem
bắt nguồn từ đâu. Dù Hạ Tuyết có thế nào cũng là tiểu thư danh giá,
không thể bị người ta bôi nhọ. Còn cả người tung file ảnh hôm đó nữa,
may mà hắn lắp không ít camera ghi hình lẫn tiếng.
“Anh… không sợ sao?”
Hạ Tuyết ngập ngừng hỏi.
“Tôi phải sợ chuyện gì? Sợ mọi người nói tôi cướp vợ em trai hay sợ người
nhà họ Hoắc từ mặt? Tiểu Tuyết, trên đời này, không có gì làm tôi sợ hãi ngoài trừ việc mất em đâu!”
Hoắc Đình Kiêu cười nhẹ đáp.
Trái tim bé nhỏ của Hạ Tuyết lại thổn thức, lúc này đây Hoắc Đình Kiêu vẫn
có thể nói mấy lời đường mật tán tỉnh cô, tuy rằng biết hắn nói thật
lòng nhưng mà hoàn cảnh hiện tại… không thích hợp cho lắm…
“Giờ không phải là lúc nói chuyện này mà. Anh nghiêm túc một chút đi!”
Hạ Tuyết xấu hổ.
“Tôi đang rất nghiêm túc!”
Hoắc Đình Kiêu nghiêm chỉnh đáp.
“Anh không nghiêm túc chút nào!” Hạ Tuyết cười: “Vậy… phía nhà họ Hoắc, có đồng ý với đề nghị anh đã đưa ra hôm đó không?”
“Bố mẹ và ông vẫn còn chần chừ do dự. Câu chuyện giốn như trong phim ảnh
thì làm sao họ chấp nhận ngay được, tuy nhiên tôi và em cũng đâu còn
cách nào khác, cứ qua đợt sóng gió này rồi tính tiếp.”
“Xin lỗi đã gây phiền phức cho anh. Nếu không phải tại em…”
“Em không có lỗi gì cả. Tiểu Tuyết, em mãi mãi là người đúng, sau chuyện
này, chúng ta có thể giả vờ đính hôn hoặc hẹn hò tránh thêm tai tiếng
một thời gian rồi lẳng lặng chấm dứt nó. Tôi biết em vẫn chưa thể chấp
nhận tôi nên tôi sẽ không thừa nước đục thả câu, ép em ở bên tôi đâu!”
“… Thật ra… em cũng không cần ai ép uổng để ở bên anh…” Hạ Tuyết đè
thấp giọng nói, đầu dây bên kia hình như thấy cô im lặng nên hơi gấp gáp muốn nói gì đó thì cô đã cắt ngang: “Lúc trước em có nói là anh hãy chờ em, nhưng mà bây giờ chúng ta có thể thử…”
“Thử? Thử chuyện gì?”
Hoắc Đình Kiêu không hiểu hỏi.
“Ừm… thì là… thử ở bên nhau!”
Hạ Tuyết thẹn thùng nói.
Đáp lại lời của cô là tiếng cười trầm ấm của Hoắc Đình Kiêu, Hạ Tuyết cảm
thấy rất xấu hổ, muốn tìm một cái lỗ để chui xuống hoặc là ngắt ngang
cuộc gọi. Có lẽ tính cách dám yêu dám nói này của cô và nguyên chủ là
giống nhau nhất, chỉ khác là cô không điên cuồng, đeo bám đối phương như nguyên chủ mà thôi.
“Anh… còn cười nữa thì em kết thúc cuộc gọi đây!”
Hạ Tuyết dọa dẫm nói khi thấy Hoắc Đình Kiêu vẫn còn cười qua điện thoại.
“Tâm trạng vui vẻ cũng không cho tôi cười nữa à? Tiểu Tuyết độc đoán quá đấy!”
Hoắc Đình Kiêu đùa cợt.
“Em luôn độc đoán vậy đấy! Thì làm sao?”
“Thì tôi phải chấp nhận thôi! Tiểu Tuyết, hãy nhớ lời em nói, đừng lại gieo ảo tưởng cho tôi…”
Hoắc Đình Kiêu trầm giọng.
“… Sẽ không có chuyện em gieo ảo tưởng cho anh đâu!” Hạ Tuyết khẳng định
nói: “Có lẽ em của trước đây sẽ nói để lợi dụng anh nhưng em của bây giờ thì không như vậy. Lời em nói ra là chắc chắn, em cam đoan sẽ không lật lộng đâu. Anh yên tâm đi!”
“Ừ… tôi cũng mong là vậy!”
Câu sau Hoắc Đình Kiêu nói rất nhỏ đủ để một mình hắn nghe thấy.
“Kiêu, anh chấp nhận tin em nhiều lần như vậy, em sẽ không làm niềm tin đó vơi dần rồi biến mất đâu!”
Một lần nữa Hạ Tuyết khẳng định chắc nịch.
Hoắc Đình Kiêu ở đầu dây bên kia không trả lời cô, hắn im lặng rất lâu, có
những chuyện hắn chưa làm rõ nên trong lòng vẫn còn gút mắc, trải qua
hơn năm phút mới mở miệng.
“Tôi luôn tin em mà! Chẳng phải chúng ta đã có khởi đầu mới tốt đẹp sao?”
“Đúng vậy, không chỉ có khởi đầu mà đoạn giữa, đoạn kết cũng sẽ tốt đẹp.”
Hạ Tuyết cười đáp.
Ở bên kia cũng đáp lại là tiếng cười của Hoắc Đình Kiêu. Chưa biết tương
lai sẽ ra sao, gút mắc trong lòng hắn sẽ được giải như thế nào, nhưng
trước mắt cứ nên tận hưởng quãng thời gian hạnh phúc bên Hạ Tuyết này đi đã. Được ở bên cô không phải là điều hắn luôn ao ước hay sao? Hắn còn
đòi hỏi thêm gì nữa chứ?