Chương 45 - Chương 45
Mặc dù đã phong tỏa tin tức nhưng không hiểu vì sao trên mạng lại tràn lan
hình ảnh không đứng đắn của Hạ Tuyết. Chỉ tronh một đêm, Hạ Tuyết đã nằm ở top 1 hotsearch trên mạng xã hội, bởi vì chuyện hôn ước trước đó rất
rình rang nên dựa vào ngày tháng, ai nấy cũng đều biết là Hoắc Thiên Ân
bị cắm sừng, không rõ người kia là ai nhưng dám lén phén sau lưng nhị
thiếu gia nhà họ Hoắc thì lá gan ắt hẳn cũng rất lớn.
Vô số bình luận mỉa mai, mắng chửi hành động của Hạ Tuyết trên mạng. Hà
Lạc Tâm xem những bình luận này với tâm trạng vô cùng phức tạp.
Đáng lý ra cô nên vui mừng khi Hạ Tuyết gặp họa nhưng không hiểu sao cô lại
thấy không có chút vui sướng nào, trái lại còn mang cảm giác tội lỗi.
Nhưng tội lỗi gì chứ? Rõ ràng là Hạ Tuyết đã hại cô kia mà!
“Chị Tâm, bây giờ danh tiếng của cô ta đã xuống thấp, chị có muốn nhân cơ
hội này gây áp lực với đoàn phim loại bỏ cô ta luôn không?”
Lý Tiểu Thanh hào hứng hỏi.
Tuy rằng chưa từng tiếp xúc với Hạ Tuyết, nhưng cô ta đã nghe không ít
chuyện xấu mà Hạ Tuyết đã làm thông qua Hà Lạc Tâm và nhiều người khác.
Khi biết Hạ Tuyết lại âm mưu hại chủ của mình, Lý Tiểu Thanh âm thâmg
sao chép lại hình ảnh lúc không ai để ý rồi gửi cho một blogger để phát
tán trước khi bị tịch thu điện thoại.
Nhà họ Hoắc và nhà họ Hạ muốn bưng bít chuyện này nhưng cô sẽ không để họ toại nguyện đâu.
Dĩ nhiên, Hà Lạc Tâm không hề biết đây là do Lý Tiểu Thanh làm, trong đầu
cô ấy mặc định tin tức đó do chính Hoắc Thiên Ân phát tán.
“Chuyện đời tư và chuyện diễn xuất là hai chuyện khác nhau, không nên lấy đời
tư của cô ta để phủ định khả năng diễn xuất. Hơn nữa, nữ chính càng có
scandal, thì phim càng thu hút, ở trên mạng cũng chưa kêu gọi tẩy chay,
phía đoàn phim sẽ không để Hạ Tuyết rút khỏi dự án.”
Hà Lạc Tâm phân tích.
“Vậy thì lợi cho cô ta quá rồi. Đời tư xấu xa bị phanh phui vẫn có thể tiếp tục đóng phim, chẳng bù cho những người khác.”
Khi Lý Tiểu Thanh nói đến chuyện này, trong đầu cô ta nghĩ đến một người
khác, nhưng rất nhanh hình ảnh đó bị loại bỏ, thay vào đó là ý tưởng
triệt hạ đường sống của Hạ Tuyết một cách triệt để.
“Cũng không thể nói như vậy!” Hà Lạc Tâm cười nhẹ: “Hạ Tuyết có kỹ năng diễn
xuất tốt, việc để cô ta tiếp tục hoàn thành bộ phim cũng không có gì quá đáng.”
Hà Lạc Tâm nhớ lại mấy lần diễn cảnh tay đôi với Hạ Tuyết, dù lúc trước cô ấy chỉ biết trợn mắt nhưng bây giờ gương mặt đã trở nên đa dạng biểu
cảm hơn, thâmh chí có lúc bản thân Hà Lạc Tâm cũng bị nét diễn của cô ấy lôi cuốn.
Lý Tiểu Thanh chưa bao giờ xem Hạ Tuyết diễn xuất nên mặc định cô ấy là bình hoa di động cũng không thể nào trách được.
“Cô ta mà diễn xuất hay hả? Em có xem qua cuộc thi tuyển chọn ngôi sao, rõ ràng cô ta chỉ biết trợn mắt, đơ mặt.”
“Thế thì em hãy mượn mấy video của đạo diễn để xem cô ta lột xác diễn xuất
ra sao. Mà dù có thế nào chị cũng không muốn phải quay phim lại từ đầu
vì loại bỏ Hạ Tuyết đâu.”
“Chị Tâm, chị tốt bụng với kẻ thù của mình quá đó!”
“Tốt đúng lúc, ác đúng chỗ, chỉ cần đừng khiêu khích giới hạn chịu đựng của
chị là được. Đúng rồi, tối nay chị Kiều có sắp đặt cho chị một cuộc hẹn
về phim mới, em đừng quên đó!”
“Chị yên tâm, em sẽ không quên cuộc hẹn của chị đâu. Trước hai tiếng em sẽ nhắc chị.”
“Cảm ơn em!”
Nói xong, Hà Lạc Tâm lại xem những bình luận trên mạng, đồng thời cô cũng
thấy có rất nhiều trang báo mạng ăn theo blogger này, chỉ có vài tấm ảnh đã xào nấu ra một đống tin tức câu view, bất chấp việc làm đó sẽ gây
thù với nhà họ Hạ.
(…………….)
Trong phòng VIP của khách sạn, trên chiếc giường rộng lớn, Tống Phương Thảo
và vài người đàn ông đang “đùa giỡn” với nhau. Mấy người này đều là
những người cô ta nhờ cậy ép buộc Hà Lạc Tâm trong bữa tiệc.
Lúc nhờ vả cũng dùng thân xác, khi xong việc vẫn nhờ vào cơ thể để trả ơn.
Nếu là người khác sẽ thấy quan hệ cùng lúc với nhiều đàn ông rất ghê
tởm, nhưng đối với Tống Phương Thảo, chuyện này chỉ làm cô ta thích thú
hơn thôi.
Từ khi vào nghề, cô ta đã dùng cách này để chiếm được lợi ích, lúc đầu chỉ là với một người, sau đó là hai người, rồi dần dần số người làm chuyện
đó với cô ta cùng lúc tăng lên.
Tuy nhiên, ngoài bản thân cô ta và mấy người ấy thì không có ai biết cô ta đã dùng quy tắc ngầm vì luôn có người che chở.
“Ônh chủ Lạc, ông chủ Trần, ông chủ Trương, ông chủ Phạm, cảm ơn mọi ngườ đã giúp đỡ cho em.”
Tống Phương Thảo nói bằng chất giọng rên rỉ nỉ non khi đang trong cơn khoái
cảm khiến cho bốn người đang ông đang thay phiên nhau “làm việc” kia
thích thú.
Bọn họ đều là người có vợ và không ít nhân tình, nhưng chỉ khi làm cùng Tống Phương Thảo mới có được niềm vui sướng thực thụ.
“Không có gì, em cũng trả ơn cho chúng tôi đầy đủ mà.”
Vừa nói, người họ Trương vừa cười và thúc mạnh hơn làm cho Tống Phương Thảo rên la thành tiếng.
“Mặc dù có hơi đáng tiếc khi bị Hoắc Thiên Ân phá hoại nhưng em đã bù lại
tiếc nuối đó rồi, lần sau có chuyện tốt nhớ chừa phần cho chúng tôi.”
Lần này là người họ Phạm nói.
Hắn ta sờ nắn nơi đẹp đẽ phía trên trong khi chờ đến lượt mình.
“Yên tâm, em nhất định sẽ không quên phần của mấy ông chủ khi có đồ ngon đâu.”
Tống Phương Thảo vừa cười vừa hưởng thụ.
Cứ nghĩ đến tình trạng khốn đốn của Hạ Tuyết là cô ta lại hả hê, mặc dù không thể đụng chạm
đến nhà họ Hạ, nhưng chỉ cần Hạ Tuyết bị chỉ trích là cô ta đã thỏa mãn
rồi.
Lần này chỉ là bước khởi đầu cho việc loại bỏ cả Hạ Tuyết lẫn Hà Lạc Tâm ra khỏi làng giải trí của cô ta mà thôi.