Chương 114 - Chương 114
“Mấy hôm nay hai người có ổn không?”
Hạ Tuyết gấp gáp hỏi khi nhìn thấy Hà Lạc Tâm và Lâm Anh Anh. Mặc dù
Trương Tử Sơn đã hứa cho cô gặp mặt họ, nhưng qua mấy ngày hắn mới để cô toại nguyện.
Hà Lạc Tâm và Lâm Anh Anh bị giam lỏng ở một căn
phòng phía tây của biệt thự, nơi đó rất ít người qua lại, mỗi ngày sẽ có người đem cơm đến đúng giờ nên hai người họ vẫn xem như tạm giữ được
mạng.
“Chúng tôi vẫn ổn! Còn cô thì sao? Cái tên họ Trương đó không làm gì cô chứ?”
Hà Lạc Tâm hỏi lại.
“Tôi không sao cả! Trừ việc trói tôi bằng xích sắt thì hắn không làm gì tôi cả!”
Hạ Tuyết mỉm cười đáp.
Cô cầm đoạn dây xích lên cho Hà Lạc Tâm và Lâm Anh Anh xem. Đoạn xích rất
dà, đủ để Hạ Tuyết di chuyển khắp phòng nhưng không thể nào trốn thoát.
“Trương Tử Sơn đúng là một tên điên!” Hà Lạc Tâm nghiến răng nói: “Không biết tiếp theo hắn sẽ làm gì chúng ta đây!”
“Hắn sẽ không giết chúng ta đâu! Tôi có thể khẳng định với chị điều đó. Tuy
nhiên nếu còn không sớm rời khỏi đây thì hắn sẽ dùng tôi và chị uy hiếp, đe dọa chị Tuyết.”
Lâm Anh Anh lên tiếng.
Khi nói chuyện,
cô không dám nhìn thẳng Hạ Tuyết, áy náy cùng xấu hổ khiến cô không có
cách nào có thể đối diện với người bạn của mình. Hạ Tuyết rất tốt với
cô, vậy mà cô lại giúp Trương Tử Sơn giám sát cô ấy.
“Cô còn nói
nữa, nếu không phải trên người cô có cài định vị thì Hạ Tuyết đã được
cứu từ lâu rồi, đâu cần rơi vào tên điên đó chứ! Cô là thuộc hạ của hắn, tại sao không về bên hắn đi còn ở lại đây làm gì? Cô còn muốn gì nữa?”
Hà Lạc Tâm tức giận hỏi.
Lúc biết Lâm Anh Anh là người được Trương Tử Sơn sắp xếp bên cạnh Hạ Tuyết, cô đã rất bất ngờ. Lâm Anh Anh ở Hoàng Duệ đã lâu, có thâm niên bằng
với Phương Phương và Giang Hồng Nguyệt, có nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng được cô ấy lại là nằm vùng của tên họ Trương đó.
“Tôi đã bị khai trừ vì không bảo vệ tốt cho chị Tuyết rồi. Đối với tổng giám đốc
Trương thì người vô dụng sẽ không được giữ lại, kết cục chỉ có chết
thôi, nhưng tôi may mắn giữ được mạng là vì chị Tuyết. Hắn ta sợ khi
biết tôi xảy ra chuyện thì chị ấy sẽ liều mạng.”
Lâm Anh Anh lạnh nhạt giải thích.
“Cô tự đề cao bản thân mình rồi đó!” Hà Lạc Tâm mỉa mai: “Không ai muốn giữ một kẻ không trung thành bên người đâu!”
“Chị Tuyết không phải người tuyệt tình như vậy!”
Lâm Anh Anh khẳng định.
“Làm sao cô biết là không phải?”
“Tôi…”
“Thôi nào hai người, giờ không phải lúc để cãi nhau đâu!” Hạ Tuyết can ngăn
cuộc cãi vả của Hà Lạc Tâm và Lâm Anh Anh: “Chuyện trước mắt bây giờ là
làm sao để thoát khỏi đây. Tôi tin Anh Anh, tôi tin em ấy sẽ không phản
bội lại chúng ta.”
Hạ Tuyết nói.
Cô cũng không quên nhìn Lâm Anh Anh đang tỏ ra nhỏ bé. Ban đầu khi biết chuyện từ miệng của Mễ Ly,
cô đã rất giận, nhưng suốt thời gian bị giam giữ chung, không ít lần Lâm Anh Anh thay cô chịu đòn của Mễ Ly. Nếu không phải thực lòng muốn bảo
vệ cô thì sẽ không đem mạng mình ra liều như vậy.
“Chị Tuyết, cảm
ơn chị đã không trách em!” Lâm Anh Anh cảm động nói: “Đợi khi nào có thể rời khỏi đây, em sẽ nói chị nghe hết thảy mọi chuyện.”
“Chị chờ lời giải thích của em!”
Hạ Tuyết mỉm cười xoa đầu Lâm Anh Anh
“Được rồi, hai người muốn tình cảm thì tìm chỗ khác mà tình cảm, chuyện quan
trọng trước mắt là làm sao để thoát khỏi đây và tránh bị Trương Tử Sơn
kiểm soát.”
Hà Lạc Tâm bực bội.
Vì một chút bao đồng mà khi
không bị người ta bắt cóc khiên Hà Lạc Tâm rất bực tức, từ khi tỉnh dậy, cô đã tìm cách thoát khỏi chỗ này nhiều lần nhưng không có lần nào
thành công cả.
Hệ thống giám sát trong biệt thự rất tân tiến, muốn trốn thì chỉ còn cách được ra ngoài mà thôi.
Tất nhiên để làm được điều đó thì cần nhờ sự hợp tác, giúp đỡ của Hạ Tuyết.
“Biệt thự này lắp đặt nhiều cạm bẫy và có hệ thống giám sát rất tân tiến.
Muốn thoát khỏi đây không phải chuyện dễ dàng gì, trừ khi được tổng giám đốc Trương đưa ra ngoài mà thôi.”
Lâm Anh Anh nói
Lời của cô trùng với suy nghĩ của Hà Lạc Tâm, nhưng để có cơ hội ra ngoài, Hạ Tuyết cần hy sinh một chút.
Dĩ nhiên lời này không cần nói ra thì hai người kia cũng ngầm hiểu.
“Nếu tôi thay đổi có thể khiến Trương Tử Sơn mất cảnh giác, tạo cơ hội cho chúng ta trốn thoát thì tôi sẽ làm.”
Hạ Tuyết lên tiếng.
“Cô có thể sẽ phải hy sinh lớn lắm đấy!”
“Không sao đâu, chỉ cần chúng ta thoát khỏi tên đó là được!”
“Chị Tuyết có thể đưa ra yêu cầu với hắn là đừng chạm vào chị. Trương Tử Sơn rất tôn thờ chị, chị là nữ thần trong lòng hắn, nếu không làm hắn kích
động thì hắn sẽ không vấy bẩn chị đâu!”
Lâm Anh Anh giải thích.
“Chị biết rồi, chị sẽ không kích động hắn đâu!”
(………………..)
Hoắc Đình Kiêu lại đến nhà họ Hạ, ngoài việc trấn an hai vị trưởng bối trong nhà ra thì hắn vẫn muốn tìm manh mối về sự liên quan giữa Trương Tử Sơn và Hạ Tuyết.
Căn phòng công chúa màu hồng nhạt được trang trí cầu kỳ phức tạp theo sở thích của cô ấy. Hoắc Đình Kiêu ngồi xuống giường,
hắn nhìn tấm ảnh rực rỡ của Hạ Tuyết đặt ở đầu giường. Hoắc Đình Kiêu
cầm lấy vuốt ve hình ảnh của vị hôn thê. Tấm ảnh này Hạ Tuyết chụp lúc
năm tuổi, khi đó cô còn chưa quen biết anh em hắn. Đây cũng là quãng
thời gian duy nhất Hoắc Đình Kiêu không kiểm soát được các mối quan hệ
của Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết lúc năm tuổi rất đáng yêu, mái tóc dài luôn được tết gọn, trên đầu cài một chiếc nơ xinh, bộ váy công chúa mùa
trắng nổi bật giữa cánh đồng hoa oải hương màu tím. Bầu trời hoàng hôn
dường như hòa hợp với khung cảnh, Hoắc Đình Kiêu ngắm nghía không rời
mắt. Hắn không biết bây giờ Hạ Tuyết thế nào, có sống tốt không, cũng
không biết Trương Tử Sơn có gây khó dễ gì không. Tên đó rất điên cuồng,
thật sự hắn rất sợ Hạ Tuyết sẽ bị hắn ta giết chết nếu như cô không tuân phục.
Hoắc Đình Kiêu ngắm tấm hình rất lâu, hơn ba mươi phút sau hắn mới đặt tấm ảnh đó xuống.
Hoắc Đình Kiêu lại mở mấy ngăn kéo mà hắn vẫn chưa đụng đến để tìm kiếm. Một quyển album cũ được để trong ngăn cuối cùng, hắn lấy quyển album đó ra
ngoài và bắt đầu xem.
Album này toàn là ảnh của Hạ Tuyết từ mới
sinh đến năm tuổi. Hoắc Đình Kiêu lại được ngắm nhìn thời thơ ấu của cô
lần nữa. Hắn chậm rãi lật từng trang một, đến trang gần cuối cùng, động
tác của Hoắc Đình Kiêu dừng lại, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào
khung cảnh phía sau.
Hoắc Đình Kiêu nhận ra nơi đó là một khu cắm
trại, phía sau Hạ Tuyết có một cậu bé đang chăm chú cô. Cậu bé đó trông
rất quen mặt, Hoắc Đình Kiêu lấy tấm ảnh đó ra, dùng điện thoại chụp lại rồi gửi cho cảnh sát nhờ họ dùng kỹ thuật để tìm kiếm người có bộ dạng
tương tự.
Reng reng!
“Anh, em vừa có thêm thông tin mới về tên Trương Tử Sơn đó!”
Hoắc Thiên Ân gấp gáp nói khi anh trai hắn vừa đồng ý nhận cuộc gọi.
“Nói đi!”
Hoắc Đình Kiêu lạnh lùng.
“Em tìm hiểu được Trương Tử Sơn là con trai ruột của tổng giám đốc Trương
từng rất nổi tiếng ở thành phố này. Mười mấy năm trước, tổng giám đốc
Trương bị người thân và hai nhà Hoắc – Hạ liên kết hãm hại phải phá sản, buộc lòng ra nước ngoài để sinh sống. Lần này hắn về đây là muốn trả
thù chúng ta. Và vì hắn yêu Hạ Tuyết nên từ bỏ ý định nhắm vào nhà họ
Hạ!”
Hoắc Thiên Ân nói một tràng dài.
Hoắc Đình Kiêu im lặng nghe hết câu chuyện.
Qua lời nói của em trai, một dòng ký ức đưa hắn trở về mười mấy năm trước, lúc hắn mười lăm tuổi.
Hoắc Đình Kiêu còn nhớ năm đó, nhà họ Trương hưng thịnh nhất trong ba nhà
Hoắc – Hạ – Trương, nhà họ Trương được lãnh đạo bởi gia chủ tài giỏi,
ông ấy không chỉ có tài nhìn xa trông rộng còn có khả năng phán đoán về
người khác. Hoắc Đình Kiêu từng gặp ông ta một lần, lần đó cũng chính là lúc nhà họ Trương gặp nạn, ông ta mang theo vợ con đến cầu xin ông nội
hắn giúp đỡ, tuy nhiên, ông nội hắn lại làm ngơ, đuổi cả gia đình ông ta ra ngoài, không chỉ vậy còn ra tay đóng băng tất cả tài sản, khiến ông
ta không có một xu trong người. Khi đó, con trai ông ta đang bị sốt
nặng, trời lại đổ mưa to, Hoắc Đình Kiêu cảm thấy mũi lòng nên mang mấy
cái ô và chút ít tiền tiết kiệm đưa cho ông ta mua thuốc cho con trai,
cũng tạm xoay sở trước khi tìm ra giải pháp mới.
Sau đó không lâu
hắn lại nghe bố cùng ông nội nói chuyện nhà họ Trương tham ô ngân sách
của nhà nước khiến tổng giám đốc Trương bị liên lụy phá sản, ngày hôm đó khi ông ta đến cầu xin, sở dĩ ông nội hắn không giúp vì sợ dính líu đến pháp luật. Lúc mọi chuyện đã sáng tỏ, ông muốn giúp thì lại không tìm
ra tung tích của ông ta cùng vợ và con trai. Ông nội hắn cùng bố mẹ Hạ
Tuyết tìm kiếm bọn họ mấy năm liền nhưng vẫn như mò kim đáy biển. Một
thời gian sau, họ bỏ cuộc, không tìm kiếm nữa và chuyện này gần như là
trôi vào dĩ vãng.
“Em còn tra ra được tên họ Trương đang lên kế
hoạch thu mua cổ phần của Hoắc Thị, đã có một số cổ đông chấp nhận bán
cổ phần của mình cho hắn rồi.”
“Tôi biết rồi, chuyện này tôi sẽ xử lý!”
Hoắc Đình Kiêu cúp máy.
Chưa được bao lâu, phía cảnh sát đã gửi cho hắn một tin nhắn.
Nội dung tin nhắn đó xác định cậu nhóc kia là Trương Tử Sơn.