Chương 110 - Chương 110
“Đến tìm tôi là muốn tôi giúp cô chạy trốn hả?”
Trương Tử Sơn cười cợt khi thấy Mễ Ly xuất hiện trong biệt thự của mình với bộ dạng nhếch nhác, đầu tóc cô ta rối bù còn gương mặt thì lấm lem bụi
bẩn.
Chuyện Mễ Ly sẽ đến tìm mình sau khi vượt ngục, Trương Tử Sơn đã đoán trước, ngay lúc này hắn rất muốn bắn chết cô ta bằng một phát
súng để diệt khẩu, tuy nhiên vì cô ta đang bắt giữ Hạ Tuyết nên hắn
không thể làm liều, lỡ như cô chết rồi thì vĩnh viễn hắn không thee nào
gặp được Hạ Tuyết nữa.
“Tôi đến là để đàm phán, không phải quỳ lụy cầu xin anh giúo đỡ.” Mễ Ly cười nói: “Chắc anh đã biết chuyện tôi bắt
cóc Hạ Tuyết rồi phải không? Có muốn gặp cô ta không? Sắp xếp cho tôi
một thân phận giả và một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ, tôi rời khỏi đây an
toàn sẽ đưa Hạ Tuyết cho anh.”
“Cô cho rằng tôi sẽ đáp ứng yêu cầu này của cô à?”
Trương Tử Sơn buồn cười hỏi lại.
Mặc dù đang rất lo lắng cho an nguy của Hạ Tuyết, nhưng Trương Tử Sơn không muốn chịu bất kỳ uy hiếp nào của Mễ Ly. Từ trước đến nay, hắn luôn là
kẻ đe dọa, nắm thóp người khác, chứ chưa bao giờ là người lép vế. Bất kể trong tình huống nào, hắn cũng phải ở kèo trên.
Mễ Ly muốn đàm phán với hắn vẫn chưa đủ tuổi để làm chuyện đó đâu.
“Vì Hạ Tuyết, anh sẽ đáp ứng yêu cầu của tôi thôi!’
Mễ Ly tự tin khẳng định.
Mà cho dù Trương Tử Sơn không giúp ả, thì vẫn còn Hoắc Đình Kiêu sẵn sàng
hỗ trợ vì Hạ Tuyết, trước lúc đến đây, ả đã dùng điện thoại công cộng
gọi thẳng cho hắn đưa ra yêu cầu của mình. Hoắc Đình Kiêu cũng không
phải loại người dễ dàng khuất phục, hắn yêu cầu phải nghe thaya giọng
của Hạ Tuyết rồi mới đàm phán tiếp. Tất nhiên lúc đó ả đang ở ngoài
đường, cách Hạ Tuyết rất xa thì làm sao có thể để hắn nghe thấy giọng
của cô ấy. Ả đã hứa sẽ gửi video chứng minh Hạ Tuyết còn sống để Hoắc
Đình Kiêu tin tưởng.
Tất nhiên điện thoại hay máy quay phim ả sẽ lấy từ chỗ của Trương Tử Sơn.
“Cô nghĩ vậy à? Cô đang đề cao suy nghĩ của mình rồi đó!”
Trương Tử Sơn cười đáp.
Nụ cười của hắn vẫn luôn rất ấm áp, nhưng đằng sau nụ cười ấy lại ẩn chứa
một lưỡi đao sắc nhọn, hắn chưa từng thật lòng vui vẻ với ai ngoài Hạ
Tuyết.
“Hạ Tuyết đối với Hoắc Đình Kiêu quan trọng thế nào, thì dĩ nhiên cô ta đối với anh cũng quan trọng thế ấy. Thậm chí là còn hơn nữa cơ. Tử Sơn, tôi theo anh lâu như vậy còn không biết tầm quan trọng của
cô ta trong lòng anh nữa hay sao?”
Mễ Ly khẳng định.
“Biết
thì thế nào? Có bản lĩnh thì cô cứ giết cô ấy, sau đó tôi chỉ cần bắn
chết cô là được. Hơn nữa, nếu ngay từ đầu cô có ý định lấy mạng Tiểu
Tuyết thì đã để cô ấy chết dưới biển rồi. Tính mạng của Tiểu Tuyết đối
với tôi quan trọng thế nào, thì đối với cô cũng quan trọng vậy thôi. Mà
chắc là cô không chỉ đến tìm một mình tôi đâu nhỉ?”
Trương Tử Sơn vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, hắn nhìn chằm chằm Mễ Ly hỏi lại câu cuối.
“Dĩ nhiên là tôi sẽ không để trứng gà trong cùng một cái rổ. Trước khi đến
đây tôi đã gọi điện cho Hoắc Đình Kiêu đàm phán, nếu anh không giúp tôi
thì hắn cũng sẽ giúp tôi.” Mễ Ly thẳng thắng: “Anh biết gì không, lúc
tôi nói Hạ Tuyết vẫn còn sống, Hoắc Đình Kiêu đã rất vui mừng, thậm chí
khi tôi đưa ra yêu cầu, hắn cũng nhanh chóng đáp ứng.”
Mễ Ly khiêu khích: “Anh thấy đó, một người yêu Hạ Tuyết thật lòng sẽ vui vẻ làm
theo những gì tôi muốn. Anh từ chối tôi, xem nhẹ tính mạng của Hạ Tuyết
chứng tỏ anh có yêu thương gì cô ta đâu. Tử Sơn, chỉ việc này thôi đã đủ thấy anh chẳng có tình cảm gì với Hạ Tuyết rồi. Chẳng trách Hạ Tuyết
lại chọn Đình Kiêu mà không chọn anh.”
“Cô đang khiêu khích tôi bằng mấy lời lẽ vớ vẩn đó à?”
Trương Tử Sơn cười hỏi.
“Tôi nhìn vào sự thật để nói, khiêu khích anh để làm gì?”
Mễ Ly tỏ ra vô tội đáp.
Mặc dù sự thật đúng như lời của Trương Tử Sơn đã nói.
“Mễ Ly, cô xem thường tôi quá!” Trương Tử Sơn lạnh giọng: “Hoắc Đình Kiêu
mãi mãi không thể nào bằng được tôi, bất kể ở mặt nào, hắn đều thua tôi
cả. Tiểu Tuyết tốt với hắn vì cô ấy chưa từng thật lòng nhìn nhận tôi,
một ngày nào đó khi cô ấy phát hiện ra tôi tốt hơn Hoắc Đình Kiêu thì sẽ không ở bên hắn nữa!”
“Một ngày nào đó? Là ngày nào thế? Ngày
mai, ngày kia hay là ngày viễn tưởng, tận thế?” Mễ Ly tiếp tục khiêu
khích: “Tử Sơn, anh luôn nói tôi bị điên, bị ảo tưởng khi nhung nhớ Đình Kiêu, thật ra bản thân anh cũng có khác gì tôi đâu nhỉ? À, mà có khác
chứ, ít nhất thì tôi ở hoàn cảnh của anh sẽ không tỏ ra thượng đẳng.”
“Tử Sơn, anh đúng là một kẻ tham lam, ích kỷ và hèn nhát, anh chỉ biết nghĩ đến bản thân mình chứ không hề nghĩ cho Hạ Tuyết. Người như anh có độc
thân cả đời cũng xứng đáng lắm!”
“Cô nói ai tham lam, ích kỷ và hèn nhát?”
Trương Tử Sơn thôi không cười nữa nghiêm mặt hỏi.
“Tôi nói anh đó! Anh không nghe rõ hả? Anh là tên ngụy quân tử, là kẻ vừa
tham lam, ích kỷ, vừa hèn nhát, xấu xa. Suốt đời này Hạ Tuyết cũng sẽ
không bao giờ yêu người như anh.”
Mễ Ly cười ha hả lặp lại.
Trương Tử Sơn siết chặt tay, hắn biết Mễ Ly đang muốn hắn nổi nóng để dễ dàng
lợi dụng. Hắn có thể chịu đựng mọi lời sỉ nhục, nhưng tuyệt đối sẽ không chịu đựng chuyện Hạ Tuyết không bao giờ yêu hắn. Mỗi ngày, hắn đều cố
gắng làm sao để có hình ảnh tốt hơn trong mắt cô ấy, mỗi lần gặp mặt, dù vô tình hay cố ý, hắn cũng đều chỉnh chu vẻ ngoài, tuy rằng Hạ Tuyết
vẫn tỏ ra chán ghét nhưng hắn tin mưa dầm thấm đất, từ từ Hạ Tuyết sẽ
chú ý đến sự tồn tại của hắn thôi.
Mễ Ly là một mụ điên, cô ta lấy quyền hạn gì mà phán xét Hạ Tuyết sẽ không bao giờ yêu hắn chứ?
Mễ Ly vẫn nhìn chăm chăm Trương Tử Sơn đang sắp phát hỏa, ả muốn hắn phải
nổi điên, sau đó để chứng tỏ bản thân yêu Hạ Tuyết hơn Hoắc Đình Kiêu sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của ả. Tâm lý của Trương Tử Sơn không dễ dàng bị
người khác lay động trừ những chuyện liên quan đến Hạ Tuyết.
“Cô…”
Trương Tử Sơn vừa định mở miệng thì một tiếng súng vang lên cắt ngang lơig của hắn.
Giữa trán của Mễ Ly xuất hiện một lỗ thủng, dòng máu đỏ cũng bắt đầu chảy
xuống, hai mắt cô ta trợn trắng kinh ngạc, cả người hoàn toàn mất sức và ngã sụp xuống.
“Nhược Hoa?”
Trương Tử Sơn nhíu mày nhìn Đường Nhược Hoa không biết từ lúc nào đã ở sau lưng Mễ Ly bắn cô ta một phát súng.
Đường Nhược Hoa bình tĩnh đi đến bên cạnh Mễ Ly đang bất động, cô ta nổ thêm mấy phát súng nữa vào mắt và tim của ả.
“Nhược Hoa, tại sao lại giết cô ta?”
Trương Tử Sơn đưa tay để lên động mạch ở cổ của Mễ Ly xác định cô ta đã chết, thở dài hỏi.
Hắn vẫn còn chưa biết Hạ Tuyết đang ở đâu kia mà!
“Cô ta nhục mạ anh làm em không chịu đựng nổi!”
Đường Nhược Hoa đặt súng vào người Mễ Ly, sau đó tháo găng tay ném vào sọt rác tức giận đáp.
“Chỉ là mấy lời nói vớ vẩn, tôi vẫn còn có thể chịu đựng được. Em nóng nảy
giết cô ta như vậy làm sao biết cô ta đang giam Tiểu Tuyết ở đâu!”
Trương Tử Sơn trách móc.
“Em biết nơi cô ta đang giam cô Hạ!” Đường Nhược Hoa giải thích: “Trên
người Lâm Anh Anh có định vị, em đã lén cấy vào lúc anh giao nhiệm vụ
bảo vệ cô Hạ cho cô ấy. Em xin lỗi vì đã giấu anh chuyện này.”
Đường Nhược Hoa cúi mặt.
“Em cũng đã làm rồi, bây giờ có trách cứ em cũng có ít gì nữa đâu. Hơn nữa
cũng nhờ vậy chúng ta mới biết nơi Tiểu Tuyết bị giam giữ. Tôi sẽ xử lý
cái xác của Mễ Ly, em mang Tiểu Tuyết về đây đi. Phải nhanh lên trước
khi Hoắc Đình Kiêu đến!”
Trương Tử Sơn xoa đầu Đường Nhược Hoa an ủi.
“Vâng, em sẽ làm ngay!”
(……………………..)
Hạ Tuyết mất tích hai ngày, cảnh sát và người hai nhà Hoắc – Hạ đang chia
nhau tìm kiếm. Vốn dĩ Hà Lạc Tâm cũng không muốn dính đến chuyện này
nhưng vì Hoắc Thiên Ân đã mở lời, muốn cô nhờ anh trai tìm kiếm vị trí
cụ thể trên bản đồ định vị của cảnh sát thủ đô, nên Hà Lạc Tâm đành phụ
giúp.
Hơn nữa, nói cho cùng có ghét Hạ Tuyết đến đâu thì đó cũng
là mạng người, không phải một, mà đến hai sinh mạng, Hà Lạc Tâm cũng
không thể nào ngoảnh mặt làm ngơ.
Anh trai của Hà Lạc Tâm gửi cho
cô hai nơi bỏ hoang, không có người ở chính xác trong bán kính hai
kilomet tính từ nơi xảy ra tai nạn. Một nơi ở hướng đông bắc, còn một
nơi ở hương tây nam. Hai chỗ này từng là nhà máy sản xuất kim loại của
thành phố.
Hà Lạc Tâm thông báo cho Hoắc Thiên Ân, hắn và cô chia
nhau ra để tìm kiếm, dĩ nhiên là có cảnh sát đi cùng đề phòng có chuyện
ngoài ý muốn.
Nơi Hà Lạc Tâm đến rất hoang vắng, xung quanh cỏ mọc um tùm, mặt đất bám đầy rong rêu trơn trợt, mùi ẩm thấp bốc lên khó
chịu. Hà Lạc Tâm cùng cảnh sát khó khăn lắm mới có thể đến được bên
ngoài nhà máy bỏ hoang đó.
Cánh cửa của nhà máy bỏ hoang khép hờ,
cảnh sát chuẩn bị súng nép vào hai bên, họ không biết đây có phải là nơi giam giữ con tin hay không, cũng không biết Mễ Ly có sắp đặt cạm bẫy
gì, nếu đây đúng là nơi Hạ Tuyết đang bị giam, vì vậy bọn họ phải hết
sức thận trọng.
Một người cảnh sát mở toang cánh cửa, các cảnh sát khác lặp tức xông vào, Hạ Tuyết cùng với Lâm Anh Anh bị trói bất tỉnh,
Mễ Ly không có ở đây nên cảnh sát thở phào nhẹ nhõm.
“Thiên Ân, bên tôi tìm thấy Hạ Tuyết rồi. Tôi sẽ gửi định vị cho anh ngay!”
Hà Lạc Tâm nói rồi cúp máy.
Cô mở vị trí đang ở gửi cho Hoắc Thiên Ân qua mạng xã hội, vừa mới gửi
xong, bên trong nhà máy đột nhiên vang lên mấy tiếng súng làm Hà Lạc Tâm giật mình. Chưa kịp định hình được chuyện gì thì sau gáy của cô đột
nhiên đau điếng.
“Ngủ một chút đi cô Hà, cô nhiều chuyện quá rồi đó!”