Chương 30: Chọn mua
Những người thông qua đều là những tiểu quan bình thường làm việc lặng lẽ, ngoài ra, cái tên xa lạ Lâm Cẩn cũng có mặt.
Nhóm quan lại ngày hôm qua sau khi khảo xong liền hỏi thăm qua, biết Lâm Cẩn được Vương phi cố ý gọi tới chỉ là một tú tài. Vì vậy, nếu đồng liêu được thông qua còn có thể chấp nhận được, mà hắn chỉ là một tú tài cũng có thể đè trên đầu bọn họ, bọn họ tất nhiên cảm thấy không phục.
Vân Thanh đã sớm đoán trước được kết quả này, y sai người đem những bài thi đã thông qua khảo hạch truyền ra ngoài, nếu có nghi vấn thì có thể tùy thời lấy ra xem lại.
Mọi người đều tranh nhau đi xem bài thi của Lâm Cẩn, sau khi xem xong lại rơi vào trầm mặc.
Đề mục phía trước không có tiêu chuẩn đánh giá cố định, chủ yếu là xem giám khảo yêu thích, ngay cả như vậy, phần lớn người ở đây cũng rất khó nói ra lời rằng Lâm Cẩn trả lời không tốt.
Đề toán ở mặt sau đều có đáp án xác định, họ xem xuống dưới mới phát hiện, Lâm Cẩn trừ bỏ câu cuối cùng chưa viết xong, tất cả đề mục phía trước đều đúng.
“Này…… Cư nhiên so với Viên Tử Nghị còn đáp đúng nhiều hơn.” Viên Tử Nghị là người có học vấn tốt nhất trong bọn họ. Năm đó khoa cử xếp hạng cũng cao nhất, bọn họ phần lớn là đồng tiến sĩ hoặc là xuất thân cử nhân. Viên Tử Nghị lại là nhị giáp tiến sĩ, chỉ là vận khí không tốt, bị phân tới cái địa phương Ninh Châu này.
“Có lẽ là đã biết đề bài trước rồi?” Có người nhỏ giọng nói.
“Nếu Vương phi thật sự thiên vị, thì sao lại yêu cầu nghiêm khắc như vậy?” Mọi người nghe thấy liền quay lại nhìn, phát hiện ra người lên tiếng ủng hộ Vương phi lại là Viên Tử Nghị, người luôn luôn trầm mặc ít lời.
Người bị hắn nghi ngờ lên tiếng châm chọc nói: “Mới vừa được tuyển lên liền bắt đầu vuốt mông ngựa? Cẩn thận đau eo.”
Viên Tử Nghị vẫn không phản ứng những lời châm chọc mỉa mai này, hắn nhìn kỹ lại đáp án mà mình đã trả lời sai trong bài thi của Lâm Cẩn, trên mặt lộ ra biểu hiện bừng tỉnh đại ngộ, sau đó liền buông bài thi bỏ đi.
Người bị hắn làm lơ sắc mặt đỏ bừng, liền nói hai câu “Không thể nói lý”, lần này người phụ họa cho gã lại không nói nhiều như trước, mọi người còn lại đều nhìn bài thi Lâm Cẩn như đang suy tư cái gì.
Vương phi hôm nay vì tu lộ mà ra yêu cầu tuyển chọn, ngày sau nếu tính toán làm cái khác, có phải sẽ mở thêm lần tuyển chọn khác không? Lâm Cẩn không có công danh đều có thể một bước tiến lên đạp trên đầu bọn họ, nếu là lại có mấy Lâm Cẩn đến đây thì sẽ như thế nào?
Mọi người nhìn xung quanh, đối mặt với ánh mắt suy tư của đồng liêu, trong lòng đều có cân nhắc.
Vân Thanh tuyển mấy người làm thuộc quan của vương phủ, Viên Tử Nghị tính tình trầm ổn, làm quan 5 năm cũng tích lũy không ít kinh nghiệm, được nhận lệnh làm hộ tào tòng quân sự, còn lại ba người làm phó thủ của hắn.
Hộ tào tòng quân sự phụ trách việc đăng ký hộ khẩu, kết hôn, và đường đất đai. Hiện tại toàn bộ Ninh Châu thuộc về đất phong của vương phủ, nên việc bọn họ phụ trách các công việc liên quan đến tu lộ là rất hợp lý.
Lâm Cẩn không nghĩ tới Vân Thanh thật sự phá lệ đề bạt hắn làm quan thân, hắn tràn ngập cảm kích, xoa tay hầm hè mà chuẩn bị làm việc lớn.
Trong một góc không ai để ý, một gã sai vặt của gia đình giàu có ném mấy cái bánh bao cho một người ăn xin ở góc tường. Người ăn xin mang ơn cúi đầu nhiều lần: “Cảm ơn đại thiện nhân, cảm ơn đại thiện nhân……”
Sau đó, người ăn xin giống như sợ có người cướp bánh bao của mình, nắm lấy bánh bao chạy nhanh vào ngõ nhỏ không có người.
—
Cách Ninh Châu một trăm dặm là ngọn núi Phàn Vân. Núi rừng sâu thẳm, con đường quan từ dưới chân núi uốn lượn qua. Long Hổ Bang cắm rễ trong núi rừng này nhiều năm, đã phát triển thành một bang cướp lớn với ngàn người.
Một nam tử nhỏ gầy bước nhanh vào tụ nghĩa sảnh: “Đại đương gia, có tin tức từ trong thành.”
Nam tử đưa tờ tin tức trong tay lên, đồng thời nhanh chóng kể lại tình huống một lần: “Trong phủ cũng không có manh mối gì đối với bang thổ phỉ mới nổi lên, trừ cái này ra, vị nam Vương phi kia gần đây đang bận việc tu lộ, Thụy Vương lại mỗi ngày ở đại doanh không thấy bóng người.”
Trên ghế da hổ trong tụ nghĩa sảnh, một nam tử cường tráng đang ngồi. Trên mặt hắn có vết sẹo, tứ chi rất thô to, vừa nhìn đã biết là người biết võ.
Người đàn ông đó chính là đại đương gia của Long Hổ Bang, tên là Ngô Thiên Hổ. Hắn vốn dĩ là khai gia tiêu cục, cuộc sống cũng khá ổn. Nhưng trong một lần vận tiêu trên đường, hắn sơ ý làm mất hàng, dẫn đến táng gia bại sản, vợ con cũng bỏ đi. Trong cơn tức giận, hắn trực tiếp vào rừng làm cướp.
Hắn võ công cao cường, tính tình tàn nhẫn, ở trong trại được trọng dụng, rất nhanh liền ngồi lên vị trí phó lãnh đạo. Nhưng vẫn không thỏa mãn, sau khi ngủ đông hai năm, hắn tìm cơ hội giết đại đương gia, thuận lý thành chương mà tiếp nhận trại tử, thành tân đại đương gia.
Những người trong trại không phục đều bị hắn giết chết hoặc là bức đi rồi, hiện tại ở trong trại hắn nói một không hai, khiến tất cả mọi người đều sợ hãi.
Ngô Thiên Hổ mở tờ giấy ra nhìn thoáng qua: “Chỉ là một đám quân lính an nhàn, ăn một ít tiểu cá tôm thôi, nào đáng giá để cảnh giác như thế?”
Thủ hạ lo lắng nói: “Thụy Vương cả ngày ở đại doanh, không biết rốt cuộc có ý đồ gì, Lưu đô úy hiện tại cũng bị phế. Tình huống trong đại doanh Ninh Châu, người ngoài căn bản không thể thám thính được.”
Ngô Thiên Hổ khinh miệt nói: “Cố gắng ra vẻ thôi, Thụy Vương ở kinh thành sống trong nhung lụa nhiều năm như vậy, chỉ sợ là đến gà cũng chưa giết qua, hắn có thể chỉ huy quân đội lên chiến trường sao?”
Dứt lời, hắn lộ ra một nụ cười tà ác: “Ta nghe nói Vương phi lớn lên thập phần tuấn mỹ, không biết có phải là tin đồn hay không.”
Thủ hạ không dám lên tiếng, mấy năm trước, khi lão đương gia còn ở, bọn họ vẫn luôn duy trì sự cân bằng bề ngoài với quan phủ. Nhưng từ khi Ngô Thiên Hổ lên làm đương gia, mấy năm nay hành sự lại càng thêm không có kết cấu. Hắn ẩn ẩn cảm giác, dã tâm của Ngô Thiên Hổ đã không còn thỏa mãn với hiện tại.
Ngô Thiên Hổ nhổm dậy, nói: “Bảo bọn họ tiếp tục nhìn chằm chằm, lần sau lấy cho ta một bức họa Vương phi tới.”
Thủ hạ vội vàng cúi đầu đáp ứng, Ngô Thiên Hổ hướng ra sau núi tản bộ đi đến tiểu viện —— nơi đó nhốt một đám thanh niên nam nữ, là “Thanh lâu” trong trại.
—
“Chạy mau, Ác Quỷ Bang tới!”
Ở một ngọn núi nào đó trong huyện Liễu Trương, một nhóm thổ phỉ đang hoảng loạn chạy trốn. Họ nghĩ rằng Ác Quỷ Bang sẽ không đến Liễu Trương huyện, vì hôm qua họ đã cướp được một ngôi làng. Nhưng nào ngờ Ác Quỷ Bang giống như con sói đói nghe thấy mùi máu vậy, hôm nay đã đánh tới cửa.
Trong trại chỉ có khoảng 80 người, Ác Quỷ Bang có tiếng tăm lừng lẫy, nhóm đạo tặc căn bản không dám nổi lòng phản kháng, bọn chúng chạy trốn tứ tán. Đại đương gia tiếc tài vật, trên đường chạy đến phòng ngủ bị Từ Cửu ra tay chém đầu trước.
Những tên tiểu lâu la còn lại lập tức bị dọa đến tim mật đều nứt, chạy trốn càng thêm bán mạng —— nhưng cũng chỉ là phí công.
Cuộc chiến kết thúc thật sự nhanh, Từ Cửu ra lệnh vang vọng trong rừng.
“Kiểm kê số lượng tử vong và tang vật.”
“Vâng!”
Trong khoảng thời gian này, mọi người đã rất quen thuộc với việc này, ngay lập tức bắt đầu hành động một cách trật tự.
Không ai nghĩ rằng, phỉ bang này là do Hạ Trì thành lập, để thống lĩnh thị vệ phủ dẫn dắt, mọi người còn lại đều là thân binh của Thụy Vương phủ. Ác Quỷ Bang là danh hiệu mà nhóm thổ phỉ đặt cho họ, bọn họ cân nhắc một chút, liền trực tiếp lấy sử dụng.
Để tránh Ác Quỷ Bang, năm nay số lượng tiểu phỉ bang đi cướp lương thực của dân chúng rõ ràng giảm đi rất nhiều. Nhưng những người đó không ra, bọn họ cũng muốn tìm ra chúng. Có thể tiêu diệt một cái tính một cái, Vương gia nói, số tang bạc này đều phải mang đi cấp cho Vương phi tu lộ, càng nhiều càng tốt.
Phong Ninh Thành.
Dân chúng đều tấm tắc khen ngợi vương phủ giàu có, đồ ăn thức uống đều là từ bên ngoài châu huyện chọn mua tốt nhất trở về. Giang đồng tri không quen nhìn những màn trình diễn này, sau khi nghe tin liền bĩu môi: “Xa hoa dâm dật.”
Trong vương phủ, Vân Thanh nhìn những rương vàng bạc trong viện, khóe miệng cong lên.
“Rốt cuộc tới rồi.”