Chương 23: Meo meo chít chít
- Trang Chủ
- Xuyên Thành Đối Tượng Liên Hôn Của Nhân Vật Phản Diện Hung Ác Nham Hiểm
- Chương 23: Meo meo chít chít
Trong văn phòng chỉ còn lại Lục Hoán.
Hắn đặt tay lên máy tính, im lặng vài giây, rồi mới chậm rãi lật màn hình laptop lên.
Màn hình một lần nữa sáng trở lại, hiển thị cuộc gọi đã bị ngắt.
Ở đầu bên kia, Úc Bạch Hàm gửi hai tin nhắn tới.
【 Your 】:?
【 Your 】: Bị ngắt mạng hả? [ chim nhỏ thăm dò ]
Lục Hoán mím môi, động tác hơi khựng một chút, giơ tay gõ bàn phím trả lời lại một câu: Không.
Tin nhắn vừa được gửi đi, yêu cầu gọi video lại nhảy tới.
Tay hắn đặt trên chuột một lúc lâu, cuối cùng vẫn ấn nghe.
Sau khi trải qua cú sốc vừa rồi, lần này Lục Hoán đã có chuẩn bị tâm lý trước. Lúc khuôn mặt Úc Bạch Hàm xuất hiện trên màn hình, hắn điềm tĩnh nói, “Cậu đang làm gì vậy?”
Úc Bạch Hàm đã rời khỏi phòng thay đồ, giờ đang đi về phía phòng xông hơi. Một tay cậu cầm điện thoại hướng về phía cổ áo rộng thùng thình, lộ ra nửa bờ vai thon gầy trắng nõn.
“Dĩ nhiên là đang cho bác sĩ Lục xem livestream dưỡng bệnh rồi ~”
“…… Dưỡng bệnh?”
Úc Bạch Hàm nhìn Lục Hoán trên màn hình, vui vẻ giải thích: “Tôi đang ở nhà Hoắc lão gia, chuẩn bị đi xông hơi rồi mát xa chút.”
Lục Hoán nhẹ giọng khen: “Quả thật năm châu bốn biển đâu cũng đều là nhà cậu.”
Đi đến đâu cũng giống như ở nhà.
Úc Bạch Hàm tiếp nhận lời khen của hắn, “Cũng thường thôi mà~ ” nói xong lại hỏi, “Cái livestream lúc nãy đặc sắc không?”
Lục Hoán “Ừ” một tiếng.
Úc Bạch Hàm vui vẻ, “Biết ngay là anh sẽ thích mà.”
Nói chuyện câu được câu không một lát, rất nhanh cậu đã đến cửa phòng xông hơi. Cửa ra vào làm bằng gỗ đặc, bên trên có lắp kính thuỷ tinh để dễ dàng quan sát bên trong. Không có ai cả, Kiều Vân chắc là đã đi mát xa trước rồi.
Úc Bạch Hàm đặt điện thoại lên kệ để đồ đối diện cửa.
Kệ để đồ không cao lắm, sau khi đặt vững, cậu cúi người chỉnh lại góc độ của camera, “Điện thoại không thể mang vào, tôi để ở đây livestream cho anh xem.”
Lục Hoán ngồi trên ghế da, cách camera một đoạn khá xa, từ góc độ này không thể nhìn rõ biểu cảm trong mắt hắn.
“Tôi còn phải làm việc.”
“Anh có thể thu nhỏ cửa sổ chat lại, khi nào rảnh thì xem chút cũng được.”
Hắn phải tham gia hoạt động gia đình chứ.
Úc Bạch Hàm nói xong vẫy tay với Lục Hoán, quay đầu đi vào phòng xông hơi.
Cánh cửa trong suốt đóng lại sau lưng, cậu bật công tắc phòng xông hơi, tìm một chỗ ngồi đối diện với cửa rồi ngồi xuống.
Xuyên qua cửa kính nhìn ra ngoài, cuộc gọi video trên điện thoại vẫn đang kết nối, Lục Hoán chưa cúp máy.
Vậy mới đúng này.
Úc Bạch Hàm vui vẻ cười: Phòng xông hơi hơn bốn mươi độ, cách một cái màn hình cũng có thể khiến cho Lục Hoán cảm nhận được ấm áp gia đình.
…
Ngồi được một lúc, bên ngoài phòng xông hơi đột nhiên thoáng qua một bóng người.
Úc Bạch Hàm ngước mắt lên, thấy Hoắc Minh từ bên ngoài đi vào. Hoắc Minh đầu tiên là cười với Úc Bạch Hàm, sau đó đi qua kệ để đồ ở cửa, đột nhiên dừng lại, quay đầu.
“……”
Úc Bạch Hàm liếm cánh môi khô khốc.
Cậu cảm giác được, Hoắc Minh và Lục Hoán rất có khả năng đang bốn mắt nhìn nhau qua màn hình điện thoại.
Bầu không khí vi diệu bên ngoài cửa kéo dài chừng hai giây.
Hoắc Minh rất nhanh sau đó đã xoay người quay đi, mở cửa trêu chọc Úc Bạch Hàm, “Quả nhiên là vợ chồng mới cưới, thật là gắn bó keo sơn!”
Một giọng nói sảng khoái vang lên, sau đó cánh cửa gỗ lại lần nữa khép lại.
Úc Bạch Hàm chớp chớp mắt, “Vâng!”
Hoắc Minh ngồi bên cạnh Úc Bạch Hàm, cách nhau khoảng một mét, sau khi ngồi xuống, hai người lại bắt đầu trò truyện rôm rả.
Nói một hồi lại nói đến trò hề vừa rồi.
Hoắc Minh cảm thán, “Hai đứa nhóc Tư gia kia cũng thật là… Hầy, đều là do cùng một cha mẹ sinh ra, sao lại cách xa con nhiều đến thế?”
Úc Bạch Hàm lập tức thanh minh, “Con là được Tư gia nhận nuôi.”
Không thể làm ô uế dòng máu trong sạch thuần khiết của cậu được.
Hoắc Minh hơi sửng sốt. Sau một lúc lâu, ông thở dài, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ là có chút thương xót mà nhìn Úc Bạch Hàm, “Chẳng trách.”
Phòng xông hơi đột nhiên trở nên yên lặng.
Hoắc Minh đột nhiên hỏi: “Bạch Hàm, con cảm thấy chuyện hôm nay chú Hoắc nên xử lý thế nào?”
Úc Bạch Hàm đối diện với ánh mắt của Hoắc Minh, cặp mắt phong sương ấy vẫn sắc bén và sáng ngời như cũ. Cậu đưa tay lên lau mồ hôi trên cổ, nhẹ nhàng nói: “Chi bằng cứ nhận lời mời hợp tác của anh cả con đi.”
Hàng đã tự dâng đến cửa, không lấy thì cũng phí.
Vừa hay để hai anh em họ mỗi tên bị buộc vào một người: Suy tam nhi bị buộc với Lục Hoán, anh trai tâm thần với Hoắc Minh.
Hai con chó chọi nhau phải ngang tài ngang sức mới thú vị.
Úc Bạch Hàm vừa dứt lời, Hoắc Minh không khỏi cười ra tiếng, ánh mắt sáng tràn đầy khen ngợi, “Thật là một đứa nhóc thông minh!”
Vừa nói, ông vừa liếc nhìn điện thoại di động ngoài cửa, sau đó quay đầu nói với Úc Bạch Hàm: “Chẳng trách Lục Hoán cứ phải dính lấy con suốt ngày, bảo bối của mình quả thực phải trông coi cho kỹ.”
Ầy, chú Hoắc thật là!
Nói gì mà bảo bối phải trông coi cho kỹ chứ.
Úc Bạch Hàm ngượng ngùng, “Anh ấy chỉ là đơn thuần muốn nhìn con một chút thôi.”
Hoắc Minh, “……”
·
Cơ thể này thể chất không tốt, không thể ở trong phòng xông hơi quá lâu. Úc Bạch Hàm thấy đã tới thời gian, liền đứng dậy chuẩn bị đi mát xa.
Hoắc Minh nói, “Con đi trước đi, ta ở đây đợi dì Vân của con.”
Úc Bạch Hàm gật gật đầu, ra khỏi phòng xông hơi cầm điện thoại lên.
Trên màn hình, khuôn mặt lạnh lùng của Lục Hoán đang nghiêm túc nhìn vào máy tính. Có lẽ là cảm nhận được camera đầu kia có chuyển động, ánh mắt hắn hơi dịch sang, sau đó khựng lại.
Úc Bạch Hàm nhấc điện thoại lên, “Tôi ra ngoài rồi.”
“Ừ.” Lục Hoán lại thu hồi ánh mắt, ngón tay gõ gõ trên bàn phím, “Cũng nên ra thôi, xông nữa sẽ mất nước.”
Úc Bạch Hàm nhìn xuống, thấy cổ và ngực mình toàn là mồ hôi, ngay cả cổ áo tắm của cậu cũng có vết ướt.
Cậu kéo kéo cổ áo, thổi một luồng hơi mát vào trong, tiếp tục livestream cho Lục Hoán xem, “Bây giờ tôi sẽ đi mát xa.”
Giọng Lục Hoán nghe rất thản nhiên, “Được.”
…
Phòng mát xa là phòng đơn.
Úc Bạch Hàm thay đồ xong, liền có chuyên gia mát xa của Hoắc gia đến phục vụ.
Cậu đặt điện thoại lên tủ đầu giường, nằm sấp xuống, nhìn về phía Lục Hoán, “Tôi chưa từng mát xa bao giờ luôn, không biết có đau không nhỉ.”
Lục Hoán liếc cậu qua camera.
Nhân viên mát xa phía sau cười cười: “Nếu thấy mạnh quá thì cứ nói với tôi.”
“Được.” Úc Bạch Hàm nằm yên, nhân viên mát xa bắt đầu xoa bóp cho cậu, từ vai dần đi xuống. Năm sáu phút đầu thì không sao, nhưng đến giữa chừng chẳng biết nhân viên ấn vào chỗ nào, cậu hơi run eo, khẽ hừ một tiếng.
Nhân viên mát xa dừng lại, Lục Hoán cũng giương mắt nhìn màn hình.
Úc Bạch Hàm nghiêng đầu nói, “Chỗ đó nhột.”
Nhân viên mát xa ghi nhớ, “Vậy tôi sẽ tránh chỗ này ra.”
“Ừa.” Úc Bạch Hàm lại ngước mắt nhìn màn hình, sau đó bắt đầu tán gẫu với Lục Hoán, “Chiều nay anh không có cuộc họp nào à, chỉ cần ngồi trong văn phòng… ưm… thôi sao?”
Cậu được xoa bóp rất thoải mái, cứ khẽ hừ hừ, “Hình như tôi còn chưa thấy ai vào văn phòng anh nữa, ưm……”
Đầu dây bên kia vô cùng yên tĩnh.
Lục Hoán lần thứ ba dừng công việc trong tay lại, nhìn qua.
Úc Bạch Hàm vùi nửa mặt vào trong gối, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, mỗi khi cậu ngẩng đầu lên, hàng mi cong dài cũng theo đó mà run rẩy.
Người trong video không hề di chuyển.
Úc Bạch Hàm nâng cằm, dí sát vào màn hình, “Lại mất mạng nữa à?”
“Không.” Màn hình lại chuyển động, Lục Hoán cụp mắt xuống, mấy giây sau mới trả lời: “Có người vào báo cáo công việc, tôi cúp máy trước.”
Úc Bạch Hàm vô cùng thấu hiểu, “Được, vậy anh đi đi nha.”
Mau đi kiếm tiền nuôi gia đình.
Cuộc gọi video kéo dài gần một giờ cuối cùng cũng kết thúc.
Úc Bạch Hàm lại vùi mặt vào trong gối, thoải mái tiếp tục hưởng thụ mát xa.
·
Rời khỏi Hoắc gia với một tâm trạng vô cùng khoan khoái, lúc cậu trở lại biệt thự Lục gia thì cũng đã đến giờ ăn tối.
Lục Hoán đã về nhà, hai người cùng ngồi vào bàn ăn cơm.
Thân thể Úc Bạch Hàm rất là thoải mái, lại bắt đầu hiến kế cho Lục Hoán: “Mát xa sướng thật đấy, lần sau chúng ta cùng đi mát xa nha?”
Bàn tay đang cầm đũa của Lục Hoán hơi ngừng lại, “Nói sau đi.”
Không trực tiếp từ chối, chính là có thể đi.
Úc Bạch Hàm đọc hiểu văn bản rất thành thạo, bắt đầu lấy điện thoại ra tìm mấy địa chỉ mát xa uy tín.
…
Có lẽ là bởi vì lúc chiều đi mát xa, ban đêm Úc Bạch Hàm ngủ rất sâu, ngày hôm sau tỉnh dậy đã là mười giờ sáng.
Lúc xuống lầu, cậu thấy Phùng quản gia đang dặn dò dì Chu đầu bếp cái gì đó.
“Chú Phùng, có chuyện gì vậy ạ?”
“Thiếu gia Bạch Hàm, mời dùng bữa sáng ạ.”
Chú Phùng mang sandwich và sữa bò ra, giải thích: “Mấy hôm trước tổ chức tiệc sinh nhật, chắc là ngài Lục uống nhiều rượu quá nên dạ dày không thoải mái. Tôi và Tiểu Chu đang nghĩ mấy ngày nay nên chuẩn bị đồ ăn thanh đạm chút, cho dễ tiêu hóa.”
Úc Bạch Hàm hỏi: “Vậy bữa trưa anh ấy ở công ty ăn gì cái gì ạ?”
Phùng thúc ngập ngừng, “Ăn thanh đạm một tí? Hoặc là gọi đồ ăn ngoài?”
“……” Thật là đáng thương mà.
Ngày nào cũng bận kiếm tiền nuôi gia đình, đến một bữa cơm ra hồn cũng không được ăn.
Úc Bạch Hàm vô cùng yêu thương, “Ăn ngoài không vệ sinh, để cháu nấu cho anh ấy, mang đến công ty.”
Chú Phùng và dì Chu đồng thời mở to mắt, “Hả?”
Úc Bạch Hàm nhớ, cháo và mì đều là loại thức ăn dễ tiêu hóa. Cậu lục lọi trong phòng bếp một hồi, lục được một hộp mì sợi.
Bao bì nhìn khá đơn giản, tất cả đều được ghi bằng tiếng nước ngoài, trên hộp còn in hình quả cà chua, trông rất là tươi ngon.
Cậu bật bếp đun nước, nhanh lẹ bỏ mì vào nồi, tiếp theo đổ gói sốt cà chua vào cùng, từ từ hầm.
Mấy túi nguyên liệu tối màu còn lại vừa nhìn đã biết là hầm bà lằng khó tiêu hoá. Úc Bạch Hàm trực tiếp gạt chúng sang một bên.
Sợi mì được nấu đủ mềm, chuẩn bị xong xuôi cũng vừa đúng 11 giờ.
Trong nhà có cặp lồng giữ nhiệt của Thanh Cừ Uyển, Úc Bạch Hàm lấy để đựng mì cà chua, rồi kêu Hoa Ngũ lái xe đưa cậu đến công ty.
Trên đường đi, Úc Bạch Hàm gửi tin nhắn báo trước cho Lục Hoán.
【 Your 】: Kính coong! Bạn có một phong thư thông báo đến từ Bạch Hàm.
【 Cá 】:?
【 Your 】: Tôi nấu mì cà chua cho anh rồi, buổi trưa sẽ mang tới cho anh. [ nha đầu, anh không từ chối được tôi đâu ]
【 Cá 】:……
【 Cá 】: Được.
Sau bốn mươi phút lái xe, chiếc xe dừng lại trước cổng tập đoàn Lục thị.
Úc Bạch Hàm cầm cặp lồng giữ nhiệt bước xuống xe, lại đi bộ thêm một đoạn nữa đến sảnh lớn tầng một của công ty. Đối diện cổng là quầy lễ tân, sau quầy có ba nhân viên đang đứng làm việc.
Cậu đi tới, hỏi: “Xin hỏi lên phòng chủ tịch đi thang máy nào vậy?”
Một người trong số đó chỉ hướng cho cậu, lại chợt thấy cặp lồng “Thanh Cừ Uyển” trong tay Úc Bạch Hàm, “Đặt ở đây cũng được, lát nữa sẽ có người xuống lấy.”
Úc Bạch Hàm lắc đầu, “Không sao, để tôi tự mang lên.”
Cậu nói xong liền xách cặp lồng giữ nhiệt đi qua sảnh, hướng đến thang máy.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, ngăn cách mấy giọng nói đang bàn tán xôn xao ở quầy lễ tân:
“Thanh Cừ Uyển cũng có dịch vụ ship cơm hộp à?”
“Chắc là Lục tổng có đặc quyền riêng, trông cái anh giao cơm kia cũng đẹp trai phết.”
……
Thang máy nhanh chóng lên đến tầng cao nhất.
Úc Bạch Hàm ra khỏi thang máy, ngựa quen đường cũ tìm đến văn phòng chủ tịch. Cậu gõ gõ cửa, bên trong truyền ra giọng của Lục Hoán, “Vào đi.”
Cửa mở, Úc Bạch Hàm nghiêm túc đứng ôm cặp lồng, “Lục tổng, anh có một phần cơm hộp cần đích thân ký tên.”
Lục Hoán từ sau bàn làm việc ngước mắt lên, tầm mắt rơi trên cái cặp lồng, “Bên trong là cái gì?”
Úc Bạch Hàm thoát vai tức thì, nhấc cặp lồng đặt lên bàn, nhỏ giọng trách móc, “Tôi đã nói là làm mì cà chua mà, anh thật đãng trí.”
Lục Hoán dẹp văn kiện trên bàn sang một bên, ánh mắt lộ ra vẻ không tin, “Chỉ đơn giản như vậy?”
Úc Bạch Hàm lắc đầu, “Dĩ nhiên là không rồi.”
Động tác chỉnh lý văn kiện dừng lại.
Úc Bạch Hàm cưng chiều: “Tôi còn chần thêm trứng cho anh nữa, bồi bổ cơ thể.”
Vẻ mặt căng thẳng của Lục Hoán dường như mới được thả lỏng, “Cảm ơn.”
Úc Bạch Hàm nghiêm khắc sửa lại lời hắn, “Đừng khách khí như vậy, đây vốn là điều anh nên cản ơn.”
“……”
·
Cặp lồng được mở ra, bên trong có hai bộ bát đũa.
Mùi thơm nồng đậm của cà chua bay ra, sợi mì mềm mịn, không bị vón thành một cục, trông ngon đến bất ngờ.
Úc Bạch Hàm chia bát đũa cho cả hai người, ngẩng đầu nhìn biểu tình có chút mê mang của Lục Hoán, suy tư nói: “Cái biểu cảm như đang nằm mơ này của anh, là đang muốn thể hiện cảm xúc gì vậy?”
Lục Hoán hoàn hồn, duỗi tay cầm lấy bát đũa, “Không có gì, đơn giản chỉ là cảm động mà thôi.”
Điều ước sinh nhật tuy rằng sẽ đến muộn, nhưng tóm lại vẫn thành hiện thực.
Úc Bạch Hàm lại trìu mến: Lục Hoán thật là dễ cảm động.
Cậu chia mì vào bát cả hai, nếm thử trước, vị ngon đáo để, chỉ là có hơi nhạt.
Nhưng vừa đúng lúc Lục Hoán cần ăn thanh đạm chút.
Úc Bạch Hàm thúc giục, “Cũng không tệ lắm, anh mau thử đi.”
Lục Hoán liền gắp một đũa mì ăn thử, vừa nhai hai cái đã chợt dừng lại. Hầu kết hắn động đậy, nuốt đồ ăn trong miệng xuống.
Khựng hai giây, hắn mới mở miệng, “Cậu nấu mì Ý, thành mì nước?”
“……”
Úc Bạch Hàm:?
Cậu nhìn chằm chằm sợi mì trong bát.
Đúng là hơi dày, cũng hơi trơn mịn quá đà.
Dường như còn có thể thấy cả vụn thịt băm lẫn trong cà chua…
Thì ra nó là mì Ý sốt cà chua thịt bằm.
Bàn làm việc yên lặng vài giây, Úc Bạch Hàm mấp máy môi, sau đó cầm đũa lên một lần nữa, bỏ trứng luộc trong bình giữ nhiệt vào bát mì của Lục Hoán, khẽ thì thầm, “Tuy rằng thân ta mặc âu phục, nhưng trái tim ta vẫn như cũ là trái tim Trung Quốc…”
Lục Hoán, “……”
Cậu gắp xong lại buông đũa, “Anh ăn đi, mì nước, yyds*.”
*yong yuan de shen: Mãi mãi là thần.
Lục Hoán, “………”
Những quả trứng chần trắng tròn nổi bần bật giữa lớp nước súp cà chua đỏ đậm, rất là căng bóng.
Lục Hoán trầm mặc vài giây, lại lần nữa động đũa.
Tuy rằng đã nấu thành mì nước, nhưng hương vị cũng không tồi lắm.
Úc Bạch Hàm cũng cầm đũa lên, vừa ăn vừa cảm khái, “Chú Phùng nói dạ dày anh không tốt, không ngờ anh lại bị căn bệnh đau dạ dày mà bao tổng tài đều bị.”
Lục Hoán đang hút mì sợi, nghe vậy ngước mắt lên.
Chưa đợi hắn nuốt mì xuống nói chuyện, Úc Bạch Hàm lại dặn dò, “Cũng may là anh có một vị bác sĩ riêng mà bao tổng tài đều có. Nhất định phải bảo bác s… nhân viên y tế Chung thường xuyên điều trị cho anh đấy.”
Lục Hoán cuối cùng cũng nuốt xong sợi mì, hắn đặt đũa xuống, cau mày nói: “Tôi không bị đau dạ dày.”
Úc Bạch Hàm thuận theo hắn, “Được rồi được rồi, không bị.”
“……”
Hai người còn chưa thảo luận xong chuyện Lục Hoán rốt cuộc có bị đau dạ dày hay không, cửa văn phòng đã bị người gõ.
Lục Hoán lên tiếng, “Vào đi.”
Cánh cửa mở ra, một nhân viên bảo vệ đứng trước văn phòng, “Lục tổng, vừa rồi lễ tân báo có một cậu thanh niên giao cơm đến cho ngài, cho đến giờ vẫn chưa đi xuống, nên tôi đến xem…”
Lời vừa dứt, ánh mắt liền chiếu thẳng vào người Úc Bạch Hàm.
Lục Hoán cũng quay đầu nhìn cậu.
Úc Bạch Hàm:……?
Cậu buông bát đũa xuống, dáng ngồi vừa ngay ngắn vừa dè dặt, nâng chiếc cằm nhỏ hướng về phía Lục Hoán, “Tôi là ai, anh giải thích chút đi.”