Chương 1008 Bệ hạ nói phải
- Trang Chủ
- Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)
- Chương 1008 Bệ hạ nói phải
Lúc này, một lão thần chen miệng: “Thừa tướng đại nhân, ý đại nhân là mở rộng lãnh thổ, để Đại Nguyệt sát nhập vào Đại Võ?”
Sao có thể làm như vậy được?
Tử Nguyệt công chúa sẽ đánh chết hắn đấy!
“Lưu đại nhân, nói thật thì bản quan cũng muốn như vậy!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Thế nhưng hai năm nay chúng ta đã thu thập được Đa La, Bạch Tượng, vùng cực đông Đại Hạ, lãnh thổ của Đại Võ đã tăng được hơn ba mươi phần trăm, thực sự không cần thiết phải tăng thêm nữa!
Có thêm cũng không quản lý hết được, ngược lại còn trở thành gánh nặng, thà không thêm còn hơn!”
Bách quan lấy làm lạ: “Nếu đã vậy thì lợi ích mà thừa tướng nói là…”
“Chúng ta có thể thu lợi từ nghĩa quân!”
Lâm Bắc Phàm cười: “Nghĩa quân này đột nhiên nổi dậy, xoay chuyển thế cuộc trong một khoảng thời gian ngắn, làm lay động nền thống trị của Đại Nguyệt vương triều, bọn họ có tổ chức có mưu đồ, đằng sau chắc chắn được thế lực tiền bạc to lớn chống lưng!”
“Thế nên chúng ta có thể chi viện cho nghĩa quân, nhân cơ hội lấy lợi ích từ đó! Như vậy chúng ta không chỉ báo được thù mà còn thêm được lợi ích chiến tranh, như vậy chẳng phải rất thỏa đáng hay sao?”
Bách quan đồng loạt gật đầu.
“Thừa tướng đại nhân nói phải!”
“Chúng ta không những trả được thù mà còn kiếm được một lượng tiền tài lớn nữa!”
“Vi thần thấy cách này hợp lý!”
Nữ đế ngồi trên cao thầm cười lạnh.
Đúng là nói còn hay hơn hát, ngươi đang nhân cơ hội để bảo vệ nữ nhân kia!
“Các vị ái khanh, các ngươi có ý kiến gì với đề nghị của thừa tướng không?” Nữ đế hỏi.
thần không có ý kiến gì!” Bách quan đồng thanh nói.
“Chúng “Trẫm cũng thấy kế hoạch này được!”
Nữ đế gật đầu: “Có điều, phải tìm người bên nghĩa quân để đàm phán điều kiện trước thì mới giúp đỡ bọn họ được, bằng không thì có khác gì nước đổ đầu vịt?”
“Bệ hạ nói phải!” Bách quan nói.
“Chuyện này nếu đã do Lâm ái khanh đề ra thì ngươi sẽ là người phụ trách luôn! Trẫm tin ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ!” Nữ đế nói.
“Vâng thưa bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm toát mồ hôi, hắn cứ cảm giác nữ đế đã nhận ra điều gì đó.
“Có điều nếu như đối phương không đưa ra một cái giá hợp lý thì trẫm cũng có thể hiểu được và vẫn sẽ ủng hộ bọn họ! Thế nhưng sau khi bọn họ lật đổ Đại Nguyệt vương triều thì bắt buộc phải cúi đầu trước Đại Võ ta!” Nữ đế mỉm cười, không biết nàng đang có ý định gì.
“Bệ hạ nhân từ!” Bách quan đồng thanh hô.
Điều kiện này đúng thật là rất nhân từ, về cơ bản không cần bỏ ra thứ gì đã nhận được sự giúp đỡ của Đại Võ.
Chỉ là sau khi chiến tranh xong, bọn họ phải cúi đầu trước Đại Võ mà thôi.
Mặc dù không được giữ thể diện cho lắm song bọn họ lại chẳng phải bỏ ra điều gì. Với một nước nhỏ như thế thì đây là một điều kiện lí tưởng rồi.
Tuy nhiên Lâm Bắc Phàm cứ cảm giác chuyện này sẽ không thành công được!
Bởi lẽ Tử Nguyệt công chúa là một nữ tử kiêu ngạo, ngày thường khi tiếp xúc với nàng, nàng đã rất bất kính với nữ đế rồi.
Muốn nàng cúi đầu trước nữ đế là chuyện không thể Lúc này, nữ đế lại nói: “Lâm ái khanh, ngươi bắt buộc phải truyền đạt lại lời của trẫm cho thủ lĩnh của nghĩa quân!”
“Vâng, vi thần sẽ cố gắng!” Lâm Bắc Phàm nói.
“Không phải cố gắng mà là nhất định phải làm! Truyền đạt lại mà thôi, có phải chuyện gì to tát đâu, ngươi nói xem có phải không?” Nữ đế híp mắt cười, nàng thực sự muốn thấy con hồ ly tinh kia nghe xong câu này thì sẽ có vẻ mặt như thế nào, chắc chắn sẽ rất thú vị, ha ha!
“Vâng, vi thần nhất định sẽ truyền lại!” Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ khổ sở.