Chương 1005 Không thành vấn đề!"
- Trang Chủ
- Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)
- Chương 1005 Không thành vấn đề!"
Nữ đế trợn mắt: “Sao nào, trẫm không hạn chế ngươi có nữ nhân khác, cho phép ngươi tam thê tứ thiếp mà một chút yêu cầu nho nhỏ này của trẫm thôi ngươi cũng không đồng ý? Hơn nữa, ngươi đã có nhiều nữ nhân như vậy rồi, ngươi còn muốn làm loạn bên ngoài nữa hả?”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Cũng không phải đâu bệ hạ à! Thần có thể kiểm soát bản thân, nhưng người khác không kiểm soát được thì thần biết làm thế nào? Bệ hạ cũng biết đấy, một nam nhân như ta dù có trốn ở nơi đâu đi chăng nữa cũng như ngọn lửa giữa đêm đen, nổi bật và xuất chúng vô cùng! Mấy nữ nhân đó cứ nhào đến chỗ thần thì thần biết làm thế nào, thần không cản được!”
Nữ đế cười lạnh lùng, tất cả đều là ngụy biện!
Ngươi đường đường là một Đại Tông Sư mà còn lo không tránh được nữ nhân ư? Trừ phi là ngươi không muốn tránh!
“Trẫm hỏi ngươi, ngươi có đồng ý hay không?” Nữ đế lớn giọng hỏi.
Lâm Bắc Phàm nghiến răng nghiến lợi, hắn siết chặt tay rồi rơi vào trầm tư, cuối cùng hắn vẫn phải gật đầu một cách đau khổ.
Nữ đế trông vậy mà hứng khởi vô cùng, Lâm Bắc Phàm làm như kiểu nàng đang bắt nạt hắn ấy!
“Thứ hai!”
Nữ để giơ hai ngón tay lên: “Ái khanh, có một câu ngươi nói đúng, làm người ai chẳng phạm sai lầm, trẫm cũng khó tránh khỏi có lúc đưa ra quyết định sai trái, cũng có lúc lừa gạt người khác! Thế nên dù trước đây trẫm làm chuyện gì có lỗi với ngươi thì hi vọng ngươi có thể tha thứ và thông cảm cho trẫm, không được vứt bỏ trẫm!” Lâm Bắc Phàm lập tức đề cao cảnh giác: “Bệ hạ, trước kia bệ hạ đã làm gì có lỗi với thần à?”
Nữ đế chột dạ, nàng đưa ra điều kiện này chủ yếu là vì sau này khi thẳng thắn với nhau, Lâm Bắc Phàm có thể tha thứ cho nàng.
Dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Bắc Phàm, nữ để chần chờ: “Thực ra cũng không làm gì…”
“Không làm gì, thế rốt cuộc là có làm hay không?” Lâm Bắc Phàm hỏi.
Ánh mắt nữ đế phiêu diêu: “Không có gì thật mà, ta chỉ giấu ngươi một chút chuyện mà thôi, không có gì to tát đâu…”
Lâm Bắc Phàm chấn kinh: “Bệ hạ, bệ hạ giấu thần một chút chuyện, có phải bệ hạ…”
Lòng nữ đế hoảng loạn, chẳng lẽ Lâm Bắc Phàm đã nhận ra thân phận của nàng rồi ư?
Nàng phải làm sao đây?
Nữ đế cúi đầu, không dám nhìn Lâm Bắc Phàm.
Tuy nhiên vào lúc này, Lâm Bắc Phàm lại buột miệng nói: “Bệ hạ lén lút cắm sừng ta hả?”
Nữ đế: “Phụt!”
Lâm Bắc Phàm bị nàng phun nước bọt.
Nữ đế trừng mắt nhìn hắn, trong mắt nàng toàn lửa giận, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói lung tung cái gì đấy, trẫm là kiểu nữ nhân vậy sao? Nếu ngươi còn nói linh tinh nữa là trẫm sẽ xé nát cái miệng của ngươi đấy!”
“Ò!” Lâm Bắc Phàm ngoan ngoãn.
Thế nhưng rất nhanh sau đó hắn lại không nhịn được mà hỏi: “Bệ hạ, rốt cuộc là bệ hạ giấu thần chuyện gì?”
Nữ đế lảng tránh: “Không có chuyện gì lớn đâu, chỉ tổn hại đến ngươi một chút thôi, ngươi đừng để trong lòng!” Lâm Bắc Phàm thấy lòng mình ngứa ngáy: “Hiện giờ nữ đế nói cho thần biết được không?
“Hiện giờ chưa phải lúc để nói, khi nào tới lúc thì trẫm nhất định sẽ nói cho ngươi! Được rồi, ngươi đừng có hỏi nữa, chúng ta nói chuyện tiếp theo!” Nữ để ảo não nói.
“Ò!” Lâm Bắc Phàm lại trở nên thành thật.
Sau khi nhận được lời hứa của Lâm Bắc Phàm, tâm tình của nữ đế cũng tốt hơn rất nhiều.
“Thứ ba! Trẫm muốn từ nay về sau ái khanh ngươi phải đối tốt với trẫm, phải yêu chiều trẫm, không được lừa gạt trẫm! Ngươi phải làm được mỗi một chuyện ngươi đồng ý với trẫm! Nói câu gì ngươi cũng phải thật lòng với tram!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu lia lịa: “Được! Không thành vấn đề!”
“Thứ tư! Ngoài ra, lúc người khác bắt nạt trẫm thì ngươi nhất định phải đứng ra giúp trẫm! Lúc trẫm vui thì ngươi phải vui cùng trẫm, lúc trẫm buồn thì ngươi phải dỗ cho trẫm vui!”
Lâm Bắc Phàm lại gật đầu: “Không thành vấn đề!”
“Thứ năm! Ngươi phải luôn thấy trẫm là người xinh đẹp nhất, nằm mơ cũng phải mơ thấy trẫm…”