Chương 4293: Mỗi lần nghĩ tới
Tuy nhiên, do đội đánh bắt nằm rải rác trên biển rộng nên hiện chưa có cách nào xác nhận có bao nhiêu tàu của đội đánh bắt đã gặp phải cướp biển, cũng như không thể xác nhận số thương vong cụ thể.
Tóm lại một câu là thương vong nặng nề, tài sản thiệt hại không thể đo đếm được.
Ngoài ra, mật thám còn mang đến một tin tức khác. Trong nhóm cướp biển tấn công Đông Hải lần này ngoài cướp biển nước X, còn có những người nước ngoài tóc vàng và mắt xanh, chiếm khoảng 1/10 số cướp biển.
“Thiên hạ dù đã tạm an bình, nhưng nếu quên cách chiến đấu thì ắt sẽ gặp nguy hiểm. Chúng ta đã đánh giá thấp kẻ địch!”
Kim Phi đặt báo cáo trận chiến xuống với vẻ mặt đầy áy náy.
Sau khi Trung Nguyên và Giang Nam được bình định, Đảng Hang, Đông Man và Thổ Phiên cũng đầu hàng, Kim Phi và Cửu công chúa đã cảm thấy xung quanh mình tạm thời không có kẻ thù. Sợi dây cảnh giác luôn căng lên trong lòng họ mấy năm trời tạm thời được nới lỏng. Họ đã cho rằng vào thời điểm này có thể tập trung phát triển công nghiệp, nông nghiệp, khôi phục sinh kế cho người dân.
Mặc dù quân đội vẫn tiếp tục phát triển, nhưng tốc độ cũng chậm lại rất nhiều. Để có thể có nhiều thanh niên tham gia sản xuất, tốc độ chiêu binh cũng chậm lại, đặc biệt đối với quân nhân chuyên nghiệp thì việc chiêu mộ càng ngày càng ít. Còn việc tuyển chọn lực lượng vũ trang đảm bảo trật tự tại các địa phương cũng chủ yếu do binh phủ đảm nhận.
Kim Phi cũng biết Tấn Vương bỏ trốn, nhưng trong thâm tâm y cảm thấy ông ta cũng không có gì đáng sợ.
Ai biết Tấn Vương và cướp biển lại thông đồng, gây ra chuyện lớn như vậy.
Tuy không thể gọi là đòn chí mạng nhưng thương vong nặng nề tại Đông Hải và Minh Châu cũng khiến Kim Phi vô cùng tức giận.
Và trận chiến này khác hẳn với cuộc hỗn chiến phiên vương, cũng khác trận chiến với Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên.
Trong lòng Kim Phi, phiên vương ở các nơi và Đông Man, Thổ Phiên, Đảng Hạng thực ra đều là dân tộc Hoa Hạ. Cho dù đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán thì vẫn là nội chiến. Nhưng cướp biển nước X và đám người tóc vàng mắt xanh này lại khác, bọn chúng từ nơi khác tới, là quân xâm lựơc!
Khi Kim Phi học lịch sử ở kiếp trước, thầy y đã từng nói rằng người nước X có tham vọng lớn và luôn thèm khát lãnh thổ Hoa Hạ. Còn người châu Âu tham lam và độc ác, cổ xuý văn hóa cướp biển. Trong thời đại Khám phá, bọn họ đã phát triển chế độ thực dân tại các thuộc địa vòng quanh thế giới, bóc lột người dân địa phương bằng nhiều cách khác nhau và cướp bóc khắp nơi.
Cho đến khi Kim Phi đến thế giới này, những di vật văn hóa bị đánh cắp từ Hoa Hạ vẫn được trưng bày trong các viện bảo tàng ở nhiều nước châu Âu mà không gặp bất kỳ trở ngại nào!
Mỗi lần nghĩ tới điểm này, Kim Phi đều cảm thấy ô nhục.
Sau khi đến thế giới này, ta vốn đã không định tìm bọn chúng tính sổ, nhưng cuối cùng bọn chúng lại tự đến tìm cái chết!
“Thiết Chuỳ, đi gọi Trần Văn Viễn tới!” Kim Phi hướng về phía cửa hét lớn.
“Vâng!” Thiết Chuỳ lập tức tuân lệnh, cho cận vệ đi tìm Trần Văn Viễn.
“Phu quân, chàng có dự định gì?” Cửu công chúa hỏi.
“Phải cho bách tính biết bọn cướp biển đã làm gì ở Đông Hải và Minh Châu. Nước X và đám người phương Tây đã chủ động tấn công Minh Châu và Đông Hải, hơn nữa còn không tuyên mà chiến!”
Kim Phi lạnh lùng nói: ‘Nếu bọn chúng muốn đánh, vậy thì đánh thôi!”