Chương 28
” Lâm Khả, em mượn bạn gái anh đã được một tháng 4 ngày rồi. Đến lúc trả lại bạn gái cho anh rồi đó.” Cố Tiêu Thành đứng sau chỗ Hà Thanh ngồi, ánh mắt không mấy thân thiện nhìn Lâm Khả.
Nhìn thấy vẻ mặt không chút thiện cảm nào của Cố Tiêu Thành, Lâm Khả bĩu môi chê bai.
” Bạn gái anh nhưng là bạn thân em! Anh không thể nào chiếm cậu ấy làm của riêng được.” Lâm Khả hếch cằm lên phản bác lại Cố Tiêu Thành.
Cố Tiêu Thành tức giận khi thấy thái độ này của Lâm Khả. Anh lên tiếng trách móc:
” Lâm Khả, anh đã cho em mượn bạn gái anh những hơn một tháng đó. Suốt một tháng nay anh chỉ được gặp cô ấy đúng 3 lần, mà lần nào cũng chỉ gặp được 10 phút. Lâm Khả, em nói đi là anh quá đáng hay em quá đáng đây?” Cố Tiêu Thành lúc này tức muốn xì khói trên đầu luôn rồi. Anh nói liền một hơi không nghỉ như thể đã muốn nói điều này từ lâu lắm rồi. Bây giờ anh chỉ muốn ném cô em họ này ra khỏi tầm mắt của Hà Thanh, như vậy thì mèo con của anh mới toàn tâm toàn ý đặt lên người anh được.
Lâm Khả thấy Cố Tiêu Thành nói cũng có lý, biết bản thân đuối lý nên cô ngập ngừng trả lời.
” Thì..thì…thì đúng là tháng qua Thanh Thanh có dành thời gian cho em nhiều hơn thật. Nhưng mà cũng đâu thể trách em được, anh thừa biết là bọn em cần thời gian ôn tập mà.Với cả Thanh Thanh cũng muốn ở với em chứ, không thì sao em ép cô ấy được. Mình nói đúng không Thanh Thanh.” Lâm Khả không chấp nhận được thái độ nói chuyện của Cố Tiêu Thành với mình. Cảm giác cứ như đang tra hỏi tội phạm vậy, khó chịu vô cùng.
Hà Thanh cũng hùa theo Lâm Khả mà gật đầu tán thành.
Cố Tiêu Thành thấy Hà Thanh gật đầu thì không vui, anh xoay người Hà Thanh lại nói.
” Mèo con! Em chỉ có thể là của anh, ai cũng không được tranh dành. Kể cả là Lâm Khả.” Cố Tiêu Thành vẫn là ánh mắt dịu dàng ấy nhìn Hà Thanh, nhưng giọng nói lại rất bá đạo mà tuyên bố chủ quyền.
Hà Thanh mỉm cười thật tươi nhìn Cố Tiêu Thành nói.
” Hà Thanh chỉ thuộc về một mình Cố Tiêu Thành. Vậy đã được chưa? ” đôi mắt cô không giấu nổi sự si mê mà cứ nhìn Cố Tiêu Thành đắm đuối.
Cố Tiêu Thành nhẹ nhàng xoa đầu Hà Thanh rồi nói.
” Cố Tiêu Thành cũng chỉ thuộc về một mình Hà Thanh.” ánh mắt dịu dàng ấy của anh nhìn cô như thể anh đang nhìn cả thế giới của mình vậy. Mà cũng đúng, Hà Thanh chính là cả thế giới của anh mà.
Lâm Khả ngồi không cũng dính ăn cẩu lương, nhìn hai người trước mặt liếc mắt đưa tình khiến cô thấy nổi cả da gà. Lâm Khả bĩu môi chê bai:
” Sến súa chết đi được. Trưa nay chắc không cần ăn cơm nữa luôn.” Cơm trưa còn chưa được ăn mà đã phải ăn cẩu lương rồi. Số kiếp Lâm Khả chắc suốt ngày làm bóng đèn cho người ta rồi.
…—————-…
3 ngày sau.
” Thành, chuẩn bị mọi thứ xong chưa? Sắp đến giờ xuất phát rồi.” Bắc Tư Đình giọng nói trầm ổn vang lên sau lưng Cố Tiêu Thành.
Cố Tiêu Thành quay người lại nhìn thấy Bắc Tư Đình tay kéo vali đang đứng trước mặt anh.
” Đến đúng giờ đó! Sắp xong rồi, để tôi xếp nốt chỗ đồ này vào rồi tôi với cậu qua gọi Thanh Thanh và Tiểu Khả.” Cố Tiêu Thành vừa nói vừa nhanh tay gấp mấy bộ đồ bỏ vào vali.
” Giờ này chắc hai người họ chưa ngủ dậy đâu.” Cố Tiêu Thành nói tiếp, đôi tay vẫn liên tục gấp đồ.
” Ừm…..mm… Khoan đã, sao giờ này vẫn còn ngủ. Chúng ta sắp đến giờ xuất phát rồi, chẳng lẽ cậu không nói với hai người họ ư?” Bắc Tư Đình giật mình khi nghe Cố Tiêu Thành nói, anh rối rít hỏi lại.
” Ừ ” Cố Tiêu Thành chỉ ừ một cái, ánh mắt vẫn chú tâm vào đống đồ trước mặt.
Bắc Tư Đình không biết nói gì trước sự vô tư thản nhiên của Cố Tiêu Thành.
” Đình à! Cậu nghĩ nếu cậu nói ra liệu hai người họ có đồng ý không? Tôi đã nhìn thấy lịch trình cả tháng nghỉ hè của họ rồi. Cậu biết tôi đã thấy gì không?” Cố Tiêu Thành khoá chiếc vali vào rồi nhìn Bắc Tư Đình đang đứng như tượng vì vừa bị anh làm cho một phen hú hồn.
” Thấy gì chứ?” Bắc Tư Đình tò mò hỏi lại.
” Cậu biết không! Lịch trình cả một tháng ấy không có lấy một ngày nào dành cho chúng ta hết. Không một ngày nào, cậu nghe rõ chưa.” Cố Tiêu Thành hậm hực nói với Bắc Tư Đình. Chỉ có một tháng nghỉ hè, vậy mà bạn gái anh lại dành hết khoảng thời gian ấy cho bạn thân, còn anh thì không có lấy một ngày nào. Như vậy sao mà không tức giận cho được.
” Vậy nên cậu mới làm thế này sao? Liệu hai cô ấy có đồng ý không?” Bắc Tư Đình cau mày hỏi lại vẻ mặt không đáng tin lắm.
” Vé cũng đã mua xong, khách sạn đã đặt. Không đi cũng phải đi.” Cố Tiêu Thành ánh mắt đầy tự tin, khẳng định chắc nịnh.
Cố Tiêu Thành và Bắc Tư Đình đứng trước của nhà Hà Thanh, chuông nhà đã vang lên hai lần rồi mà vẫn không có ai ra mở cửa.
” Thành à! Chẳng lẽ hai người họ thật sự vẫn còn ngủ sao?” Bắc Tư Đình ánh mắt hoài nghi nhân sinh nhìn Cố Tiêu Thành hỏi.
Cố Tiêu Thành nhìn vẻ mặt của Bắc Tư Đình thì cười trừ rồi nói.
” Vậy nên tôi mới mua vé chuyến 10h này.”
” Đã 9h40’ rồi mà họ vẫn còn ngủ sao? Còn 20 phút nữa thôi là đến giờ rồi đó.” Bắc Tư Đình có hơi sốt ruột nói với Cố Tiêu Thành.
” Yên tâm đi, chắc chắn kịp.” Cố Tiêu Thành vừa nói vừa ấn chuông của lần thứ ba.
Vẫn không có ai mở cửa, Cố Tiêu Thành thở dài một hơi rồi nhập mật khẩu nhà Hà Thanh.
* Cạch*
Cách cửa nhà mở ra trước sự ngạc nhiên của Bắc Tư Đình.
” Cố Tiêu Thành, cậu biết mật khẩu nhà Tiểu Thanh? Vậy sao lúc đầu cậu không mở cửa vào luôn đi mà phải đứng đây bấm chuông chứ.” Bắc Tư Đình thắc mắc hỏi Cố Tiêu Thành.
” Đấy là thông báo.” Cố Tiêu Thành nói rồi điềm tĩnh sải bước vào nhà Hà Thanh.
Bắc Tư Đình tặc lưỡi một cái rồi cũng đi theo Cố Tiêu Thành vào trong.
Hà Thanh và Lâm Khả vẫn đang ôm nhau ngủ ngon lành trên giường, hai người hoàn toàn không biết được có một mối nguy hiểm đang đe doạ đến giấc ngủ của họ.
Cố Tiêu Thành mở cửa phòng Hà Thanh ra, hai chàng thiếu niên bước vào, đập thẳng vào mắt chính là hình ảnh hai cô gái với tư thế ngủ vô cùng quái dị.
Cố Tiêu Thành và Bắc Tư Đình nhìn nhau rồi cả hai đều lắc đầu cùng lúc.
Cố Tiêu Thành bước tới chỗ Hà Thanh đang nằm, anh lớn giọng gọi to khiến Hà Thanh và Lâm Khả giật mình tỉnh dậy.
” Quả nhiên có hiệu quả. Còn 20 phút nữa, cho hai người 10 phút sắm sửa đồ đạc.” Cố Tiêu Thành dơ tay lên nhìn đồng hồ vừa nói.
Hà Thanh và Lâm Khả vẫn còn mê ngủ, chưa tỉnh hẳn đã bị lôi xuống giường bắt đi dọn đồ rồi.