Chương 192
Chương 192
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Khi trước từng nghe Tống Nhất Nguyên và Qua Bốc Lâm nói, họ phải dùng tốc độ của xe đuổi theo mới miễn cưỡng đuổi kịp.
Khi đó cô còn chưa thực sự cảm nhận được.
Mà lúc này, trong một nháy mắt đuổi theo kia, Mặc Khuynh đã hiểu.
– – Tuyệt đối không phải người thường.
– – Hoặc là nói, không phải người bình thường.
Dưới ánh trăng, bóng đen vô cùng rõ ràng, không thể ẩn nấp.
Tầm mắt của Mặc Khuynh ghim chặt trên cái bóng đen kia, tốc độ càng lúc càng nhanh, cũng kéo khoảng cách giữa cô và nó càng ngày càng gần.
Trong tay xuất hiện một chiếc châm bạc, ánh mắt Mặc Khuynh chuyển lạnh, nâng tay chuẩn bị phóng về phía trước.
Nhưng mà, nơi khoé mắt bỗng thấy một bóng người quen thuộc ở góc đường.
Gần như là cùng lúc đó, người đằng trước dường như cũng phát hiện ra, trong tay loé lên một tia sáng lạnh, sau đó, một con dao găm phóng về phía người đứng ở góc đường đang vô tư không hề hay biết gì kia.
“Qua Bốc Lâm, tránh ra!”
Mặc Khuynh hô lên.
Đồng thời, châm bạc phóng về phía Qua Bốc Lâm.
Lúc cô hô lên, Qua Bốc Lâm đang lang thang trên đường bỗng nhiên ngẩng đầu.
Sau đó, trong tầm nhìn xuất hiện hai cái bóng bay vụt qua mái nhà, còn có, một chiếc dao găm đang phóng về phía anh ta.
Lưỡi dao ở dưới ánh trăng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Qua Bốc Lâm cứng đờ tại chỗ.
Nhưng con dao găm phóng về phía anh ta bị một chiếc châm bạc bay chếch từ một góc khác đâm trúng, chỉ nghe môt tiếng keng thanh thuý vang lên, phương hướng của dao găm bị lệch đi, bay qua sát qua tai anh ta.
Trên mái nhà, Mặc Khuynh nhìn thấy Qua Bốc Lâm đã tránh được một kiếp, lại liếc về cái bóng cách đó không xa đã nhanh chóng ẩn vào một con hẻm nhỏ dưới mái nhà, hơi hơi nhíu mày.
Không đuổi theo nữa.
Cô từ trên mái nhà nhảy xuống, đi đến trước mặt Qua Bốc Lâm.
“Đang đêm hôm mà anh lang thang bên ngoài này làm gì?”
Mặc Khuynh đi đến bên cạnh Qua Bốc Lâm, rút cả con dao găm và cây châm bạc đâm vào tường ra.
Nhìn rõ kiểu dáng của con dao rồi, sắc mặt Mặc Khuynh hơi đanh lại, trong mắt loé lên ánh sáng khác lạ.
Bàn chân của Qua Bốc Lâm giống như đã mọc ra rễ, cứng đờ tại chỗ không nhúc nhích, giọng nói cũng như đang trôi dạt trên trời: “Tôi không ngủ được, ra ngoài đi loanh quanh.”
Mặc Khuynh nói: “Thế thì anh đi cũng xa đấy.”
Sau đó, cô vỗ vỗ vai Qua Bốc Lâm: “Không sao chứ?”
“Vẫn ổn.”
Qua Bốc Lâm đánh trống dồn trong ngực, nhưng biểu tình vẫn rất bĩnh tĩnh.
Trên thực tế, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, anh ta thậm chí còn chưa cảm nhận được nguy cơ tử vong thì nó đã được giải trừ rồi.
Bởi vậy hiện tại cũng không tính là quá kinh hoảng.
“Người đó…” Qua Bốc Lâm nhìn theo hướng bóng đen rời khỏi, “Lại đến?”
“Ừm.”
Mặc Khuynh nhàn nhạt đáp.
“Là người thường sao?”
“Không phải.”
Qua Bốc Lâm cẩn thận quan sát sắc mặt của Mặc Khuynh, chần chừ: “Có phải tôi làm cản trở cô rồi không?”
Mặc Khuynh gật đầu: “Ừm.”
“Xin lỗi.”
Qua Bốc Lâm cúi đầu, rất hổ thẹn.
Mặc Khuynh không trách cứ anh ta, nghĩ đến Giang Khắc vẫn đang chờ mình ở dưới gầm cầu, bèn nói: “Anh về trước đi.”
Qua Bốc Lâm vẫn không nhúc nhích, mím môi: “Tôi có chuyện này muốn nói với cô.”
“Nói.”
Mặc Khuynh không dừng lại, hướng về phía cây cầu mà đi.
Trấn nhỏ cũng chỉ có chừng này, Mặc Khuynh loanh quanh ở đây mấy ngày, đã rất quen thuộc đường xá.
Dù là đang ở đâu, vẫn có thể tìm được đường đi về phía cây cầu.
Qua Bốc Lâm nhìn theo bóng lưng cô, nhấc chân đuổi theo.
Rất lâu sau.
Anh ta rũ mắt, cúi đầu lên tiếng: “Hình như tôi có biết người đó.”
Mặc Khuynh lơ đãng hỏi lại: “Biết ai?”
“Người vừa rồi.”
“Cùng một người với lần trước anh đuổi theo.”
“…” Qua Bốc Lâm trầm ngâm một lát, mới khó khăn nói, “Trước khi đến trấn Thanh Kiều, tôi đã biết rồi.”
Mặc Khuynh dừng chân.
Cô quay đầu.
Qua Bốc Lâm ngẩng đầu, chậm rãi hít vào một hơi, như đã hạ quyết tâm: “Dáng vẻ đó giống hệt với thủ lĩnh Trì của căn cứ số 08.”
Trầm mặc chốc lát, Mặc Khuynh nói: “Nói cụ thể hơn.”
“Tôi không biết phải nói thế nào.” Qua Bốc Lâm cảm giác đầu óc rối thành một mớ bòng bong, “Chính là dáng vẻ giống nhau như đúc.”
“Nói về vị thủ lĩnh Trì đó đi.” Mặc Khuynh dẫn dắt, “Tôi nghe nói anh ta đã mất tích.”
“Vấn đề chính là ở đây.” Qua Bốc Lâm mơ hồ nói, “Nói mất tích, thật ra là không tìm thấy thi thể. Nhưng thực tế là, người đó… hẳn không thể nào còn sống.”
“Là sao?”
“Nếu còn sống thì người đó sẽ quay về căn cứ số 08, không thể nào lại đến đoàn phim làm ra chuyện này. Còn có,” Qua Bốc Lâm rũ mắt, một lúc sau mới ngước nhìn lên.
Giọng nói chắc chắn: “Trước khi mất tích người đó đã bị trọng thương, chỉ còn một tia hơi thở cuối cùng, lại kéo theo kẻ địch nhảy xuống sông rồi.”
Mặc Khuynh hơi ngẩn ra, nói: “Với thân thủ hiện tại này của anh ta, không thể dùng lẽ thường để nhận định.”
Qua Bốc Lâm trầm mặc.
Anh ta không nhớ rõ lắm.
Thủ lĩnh Trì rất ít khi thể hiện thân thủ trước mặt bọn họ, thế nên bọn họ cũng không biết thủ lĩnh Trì lợi hại đến đâu.
Nhưng anh ta nhớ…
Trước khi thủ lĩnh Trì mất tích, hình như cũng lợi hại như thế.
“Khi đó mấy người đã gặp chuyện gì?”
Trong lúc Qua Bốc Lâm thất thần, giọng nói bình tĩnh của Mặc Khuynh đã kéo anh ta lại.
“À.” Qua Bốc Lâm hơi do dự, “Thì là bỗng nhiên gặp phải một nhóm người muốn bắt thủ lĩnh Trì, nhưng tôi và… Cuối cùng lại thành tôi kéo chân sau anh ấy.”
“Vậy nhóm người kia thì sao?”
“Không biết.” Qua Bốc Lâm lắc đầu, “Nơi xảy ra chuyện quá hoang vu, không có camera giám sát. Căn cứ vẫn luôn điều tra, nhưng không tìm ra được manh mối gì.”
Mặc Khuynh quan sát anh ta.
Trực giác nói cho cô biết, Qua Bốc Lâm chắc chắn còn giấu diếm gì đó.
Nhưng nếu đã là chuyện anh ta muốn giấu đến cùng, thì có hỏi cũng không ra.
Thế là, Mặc Khuynh làm như không phát hiện, chuyển chủ đề: “Vị thủ lĩnh Trì kia của các anh đến căn cứ từ bao giờ, là người như thế nào?”
“Anh ấy à.”
Nhắc đến người này, trong mắt Qua Bốc Lâm lập tức có ánh sáng.
Nhưng rất nhanh lại trở nên ảm đạm.
Anh ta đi bên cạnh Mặc Khuynh, nói: “Anh ấy không giỏi giao tiếp với người khác, thường là hai ba câu đã làm người ta nghẹn họng, quan hệ với đồng nghiệp rất bình thường. Nhưng năng lực làm việc vô cùng xuất sắc, nghe nói chỉ cần là nhiệm vụ được giao vào tay anh ấy thì chưa từng thất bại.”
“Anh ấy đã ở căn cứ từ rất lâu rồi, cụ thể lâu như thế nào thì không ai biết cả.”
“Có người nói, dường như anh ấy không hề già đi.”
“Anh ấy thích vào kho của căn cứ. Mỗi lần tìm được món gì có trong danh sách đồ cất giữ của căn cứ, đều sẽ tự mình mang về, sau đó còn xem đi xem lại những món đồ đã có trong danh sách, cứ như là bị nghiện sưu tầm đồ vật ấy.”
…
Qua Bốc Lâm nói một lát mới nhận ra mình toàn nói những điều vớ vẩn, bèn dừng lại.
Nhắc đến Trì Thời là anh ta lại không dừng được.
Nhưng không ngờ Mặc Khuynh cũng rất nghiêm túc lắng nghe, còn không hề tỏ ra mất kiên nhẫn.
Không khỏi khiến Qua Bốc Lâm có hơi ngạc nhiên.
Mặc Khuynh hỏi: “Người nhà của anh ta thì sao?”
“Không biết, không nghe nói anh ấy có người nhà.” Qua Bốc Lâm lắc đầu. ngôn tình sủng
Dừng lại, Qua Bốc Lâm tiếp tục nói: “Nghe nói trước đây anh ấy luôn hành động một mình, về sau mới gia nhập đội hành động số hai, bởi vì tư lịch sâu nên được sắp xếp lên làm đội trưởng. Nhưng mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ anh ấy vẫn luôn làm một mình, mặc kệ đồng đội. Cho nên…”
Không ai có hiểu biết gì về vị thủ lĩnh này.
“Hoắc tư nói, quan hệ giữa anh, Văn Bán Lĩnh và anh ta rất tốt.”
“Ừm.” Qua Bốc Lâm gật đầu, “Anh ấy rất chiếu cố chúng tôi.”
Bàn tới chuyện này, Qua Bốc Lâm lại không hề nhiều lời.
Chuyện quá khứ đã qua, những gì liên quan đến Văn Bán Lĩnh và Trì Thời, bình thường anh ta đều không nhắc đến.
Giống như chưa bao giờ xảy ra.
Trên thực tế, trừ những lúc Văn Bán Lĩnh tìm anh ta “tính sổ”, Qua Bốc Lâm cũng quả thật rất ít khi nhớ lại những chuyện cũ này.
Đối với anh ta, tựa như tỉnh dậy từ một giấc mộng, từ đó một mình cô độc.
Gió lạnh từ dưới sông thổi lên, Qua Bốc Lâm rùng mình một cái.
Qua Bốc Lâm bừng tỉnh, phát hiện anh ta và Mặc Khuynh đã đi đến bờ sông.
Trước mắt là cây cầu xuống cấp tưởng chừng có thể sập xuống bất cứ lúc nào.
Căn nhà gỗ bên dưới gầm cầu, phát ra ánh nến heo hắt.
Qua Bốc Lâm ngẩn ra: “Chúng ta đến đây làm gì?”
Mặc Khuynh đứng ở bờ sông, quét mắt xuống bên dưới, nói: “Tìm người.”
Lời vừa dứt, tấm nhựa mềm chắn trước cửa của căn nhà gỗ bị vén lên, một bóng người bước ra.
Qua Bốc Lâm nhìn rõ người kia là ai thì lập tức sững sờ tại chỗ, dụi dụi mắt rồi nhìn lại một lần nữa, mới biết là mình không nhìn nhầm.
– – Vị Giang gia này, cũng biết cách trải nghiệm nhân sinh quá rồi đấy.