Chương 19
Xin vui lòng
– Không nhặt lỗi/góp ý
– Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
– Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Đúng lúc này, Thư Cảnh Đồng chợt nghe thấy tiếng động lạ.
Rất khó để hình dung đó là gì, cậu ta cảm thấy âm thanh ấy tựa như cơn gió nhẹ, hoặc là tiếng sóng vỗ rì rào, mà cũng có thể là ánh trăng hiền hòa.
Tựu trung rất trừu tượng, nhưng lại có khả năng quét sạch nỗi sợ hãi hoảng loạn trong lòng Thư Cảnh Đồng ngay lúc mấu chốt, giúp cậu ta tỉnh táo và bình tĩnh lại.
Thư Cảnh Đồng lảo đảo đứng dậy, một con mèo chinchilla thình lình xuất hiện, chắn trước người cậu ta.
Vốn dĩ mấy năm qua, thể tinh thần của cậu ta đã mạnh lên rất nhiều kéo theo kích thước cũng tăng lên nhiều, có thể xem như xuất sắc nhất Học viện hướng đạo.
Nhưng giờ đây, khi cậu ta chịu đả kích nghiêm trọng, thể tinh thần trở nên rất yếu ớt, thành ra hình thể cũng bé tí.
Bé mèo con trắng muốt xù lông ra với con quái vật đáng sợ đang bò tới chỗ mình, cong người dựng đuôi gào lên một tiếng thảm thiết.
“Vô dụng thôi!” Thư Cảnh Đồng tuyệt vọng nghĩ, “Tinh thần lực của hướng đạo có ích gì trong hoàn cảnh này đâu?”
Cậu ta nhích dần ra sau, đến khi lưng va phải bức tường lạnh lẽo thì biết mình đã cùng đường.
Con quái vật tóc đen dài rời khỏi cái xác vừa bị nó hút khô. Nó xõa mái tóc dài đen nhánh xuống cái xác teo tóp, bò ngang qua vũng máu đặc sệt dưới sàn nhà, kéo lê vết máu đỏ khắp nơi.
Tia thấy Thư Cảnh Đồng và bé mèo con, nó lộ vẻ khoái trá, bật cười khanh khách, kéo chiếc đầu bằng mớ tóc loạng choạng bò về phía họ.
Thể tinh thần trắng muốt chắn trước người Thư Cảnh Đồng, tuy chân nó thoáng run rẩy nhưng vẫn cố gào lên dọa dẫm.
Thư Cảnh Đồng cúi xuống ôm nó vào lòng.
Dẫu biết sớm muộn gì cũng phải chết, song trước đó, cậu ta không nỡ để thể tinh thần của mình bị hành hạ.
Cái mỏ dài như vòi muỗi tiến đến mỗi lúc một gần, thậm chí cậu ta bắt đầu thấy rõ những miếng thịt và máu dính trên mặt nó.
Thư Cảnh Đồng ôm chặt con mèo mềm mại đang rúc trong ngực mình.
Một loạt đạn thình lình nã từ trên xuống, liên tiếp bắn vào đầu con quái vật kia.
Bị loạt đạn nã liên tục, cái đầu kia lộ vẻ kinh ngạc.
Chẳng ngờ dù bị đạn bắn nát sọ nhưng nó vẫn còn sống. Nó lanh lẹ lăn lộc cộc sang một bên, khuôn mặt y như mặt người đảo mắt lia lịa, có vẻ đang toan tính chạy trốn.
Một chiếc bốt quân đội giáng xuống, kèm theo trọng lực giẫm lên đầu con méo kia, nghiền nát cả đầu lẫn mái tóc đen dài của nó.
Máu đỏ và một ít chất lỏng có màu sắc kỳ lạ bắn tung tóe lên mặt Thư Cảnh Đồng.
Người tới là một nữ lính gác thắt bím tóc sau lưng, mặc đồng phục của đội bảo vệ phi thuyền.
Cô ta cầm khẩu súng trường thời cổ không được xem là tiên tiến trên tay, hông giắt đầy vũ khí, đôi cánh thể tinh thần to như cánh ưng phía sau lưng từ từ biến mất.
Cô gái kia vừa dỡ nóc phi thuyền nhảy xuống, lúc tiếp đất đã dùng một chân giẫm chết con quái vật mà mình vừa bắn trúng. Khi nhìn Thư Cảnh Đồng, cô ta huýt sáo cợt nhả.
– Ôi khéo ghê chưa? Gặp được một bé hướng đạo mèo.
Cô ta cúi xuống lấy ngón tay cào cằm bé mèo trong lòng Thư Cảnh Đồng, giơ tay nã một loạt đạn mà không cần nhìn.
Trong góc tối trên nóc nhà, một con quái vật tóc rối lanh lẹ nghiêng đầu né tránh loạt đạn, men tường chạy trốn.
Rõ ràng mới có một lát kể từ khi quái vật đột nhiên xuất hiện tới giờ, nhưng với đóa hoa từ nhỏ đã được cưng chiều trong Tháp Trắng như Thư Cảnh Đồng mà nói thì chẳng khác gì phải sống dưới địa ngục đáng sợ rất lâu.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hai người bạn của cậu ta đã bỏ mạng trong lúc hỗn loạn, thi thể bị hút khô vẫn đang nằm giữa vũng máu.
Trên bầu trời ngoài cửa sổ, các lính gác chịu trách nhiệm bảo vệ phi thuyền cuối cùng cũng xuất hiện.
Bọn họ người thì cưỡi thể tinh thần chao liệng trên trời, dàn trận chiến đấu với lũ quái vật đầu người ngoài phi thuyền, còn những ai có thể tinh thần thuộc loài chim thì biến luôn thành dạng nửa người nửa chim, mọc cánh sau lưng, linh hoạt bay lượn trên không.
Các lính gác và bọn méo bắt đầu đánh giáp lá cà.
Bị mùi máu thịt tươi thu hút, nhiều con quái vật đang bám ngoài cửa kính lần lượt chuyển mục tiêu. Chúng cười hì hì hoặc khóc hu hu, loạng choạng tiến về phía các lính gác.
– Mọi người hành động đi, mau kéo hết tấm che nắng xuống và dùng bàn bịt lỗ thủng lại!
Nữ lính gác vừa vào phi thuyền đứng yên tại chỗ, vừa nổ súng truy kích quái vật vừa hạ mệnh lệnh.
– Mọi người cứ giao lũ quái vật bên ngoài cho lính gác, chỉ cần che kín cửa sổ thì bọn chúng sẽ không nhìn thấy bên trong và muốn vào đây nữa.
Chiếc phi thuyền đang bay trên trời liên tục rung lắc vì bị quái vật đánh phá, gió mạnh thốc vào từ lỗ thủng, ngoài mặt kính trong suốt nhung nhúc đầu người đang chảy nước dãi trông rất đáng sợ.
Khoang thuyền bừa bộn lênh láng máu với đầy xác người và xác quái vật.
Chân ai cũng nhũn ra, không người nào dám tới gần cửa sổ.
Hình như Thư Cảnh Đồng lại nghe thấy tiếng động lạ lúc trước.
Trong đám người, có lẽ chỉ có một cô gái mặc đồ thể thao xanh đang chạy. Cô giẫm lên mớ rác rưởi và máu nhớp nháp, lần lượt kéo những tấm che nắng cửa sổ dọc hai bên sườn phi thuyền xuống.
Cô đã bắt đầu làm chuyện này ngay lúc mới xảy ra hỗn loạn nhưng không có ai để ý đến. Cô rảo bước chạy qua mớ hỗn độn trên phi thuyền chòng chành, giơ tay trước mặt đám quái vật đầu người ghê rợn ngoài cửa sổ, kéo sập tấm che nắng xuống, chặn hết những ánh mắt quái gở ở ngoài.
– Cậu cũng đi đi.
Nữ lính gác đạp vào chân Thư Cảnh Đồng, quát lên với đám đông còn đang chết lặng:
– Nếu không muốn chết thì làm đi, còn nếu muốn chết thì giờ hãy nhảy xuống luôn đi để phi thuyền đỡ tốn nhiên liệu.
Thư Cảnh Đồng lảo đảo đi mấy bước, bỗng lấy làm lạ khi thấy nỗi sợ không cách nào khống chế trong lòng mình đã vơi bớt từ bao giờ. Cậu ta khẽ cắn môi, bò tới gần lỗ thủng lộng gió, cố nâng chiếc bàn ăn to đùng dưới đất lên hòng lấp lỗ thủng do quái vật mổ thủng.
Tiếng súng chói tai như sượt qua ngay bên tai Thư Cảnh Đồng. Một con méo dán sát người vài mép lỗ thủng định bò vào vừa bị nữ lính gác bắn nát. Người nó vẫn giắt ở đó, chết khi vẫn đang lè cái lưỡi dài thòng ra.
Thư Cảnh Đồng ép mình không được nhìn nó, cố đi ngược gió nâng chiếc bàn lên.
Có một người phụ cậu ta từ đầu kia, Thư Cảnh Đồng ngẩng lên nhìn thì thấy đó là Nicole với khuôn mặt cắt không ra máu.
Nicole vốn là cô gái quý tộc luôn chú ý vẻ ngoài, thế mà giờ tóc tai cũng rối bù, người cũng bê bết máu như Thư Cảnh Đồng, đang đứng ở đầu kia vươn đôi tay run lẩy bẩy ra nâng bàn dậy và gật đầu với cậu ta.
Hai người đều nhũn hết chân, cố gắng hợp sức, cuối cùng cũng lấp kín được lỗ thủng bằng chiếc bàn kia khiến cuồng phong thốc vào phi thuyền thoáng chốc dừng lại.
Có lẽ nhờ tiếng động lạ lúc ẩn lúc hiện kia, hoặc nhờ có người chỉ huy lúc hỗn loạn mà mọi người đều tìm lại niềm tin.
Các hành khách xụi lơ dưới đất từ từ đứng dậy.
Có người run rẩy đi phụ kéo tấm che nắng xuống, có người phụ bịt những lỗ thủng trong khoang thuyền, cũng có người đi tìm băng keo hò nhau dán những khoảng trống mà chiếc bàn chưa lấp hết.
Cửa sổ lần lượt bị che kín. Bọn méo bao vây phi thuyền không nhìn thấy người bên trong phi nữa, rốt cuộc cũng tản ra, chuyển sang truy đuổi các lính gác đang bay lượn ngoài phi thuyền.
Trong khoang thuyền, chiếc đầu cuối cùng đang nhảy lung tung bị nữ lính gác thắt bím tóc sau lưng đạp nát.
Không gian tràn ngập tiếng súng, tiếng la hét và tiếng trốn chạy cuối cùng cũng yên tĩnh.
Qua khe hở hẹp trên tấm che nắng, bọn họ có thể lén quan sát bầu trời bên ngoài, thấy lính gác và quái vật đang chiến đấu kịch liệt.
Trận chiến tàn khốc vẫn chưa kết thúc, mối nguy hiểm vẫn chưa được xóa bỏ.
Nhưng trong không gian tối om này, chí ít họ đang sở hữu những phút giây im lặng quý giá.
Các hành khách sợ mất hồn mất vía dần lấy lại bình tĩnh, thở hắt ra hơi thở của sự sống.
Thư Cảnh Đồng mệt rũ nằm vật ra sàn nhà đầy máu và xác chết. Thật may mắn làm sao khi họ vẫn còn sống!
Nữ lính gác mới đạp cậu ta một cú chìa tay ra với cậu ta.
Thư Cảnh Đồng ngắm bàn tay kia.
Bàn tay con gái ấy nhỏ hơn tay cậu ta một cỡ, quấn băng, đầy vết chai sần, dính đầy máu và bùn dơ.
Nhưng bàn tay ấy lại vững vàng nắm chặt lấy tay cậu ta, chỉ giật nhẹ đã kéo cậu ta đang nằm liệt dưới đất dậy.
Có lẽ cô gái này còn nhỏ tuổi hơn cả Thư Cảnh Đồng, cũng không cao bằng cậu ta nhưng vì là lính gác nên có bàn tay mạnh mẽ như vậy.
Cô ta đã dùng đôi tay ấy kiên quyết cứu sống mọi người ở đây.
Nữ lính gác kéo Thư Cảnh Đồng dậy, xoa tay mình, mỉm cười nói:
– Ây da, đây là lần đầu tiên tôi được nắm tay hướng đạo đấy.
Trên người cô ta không đeo gia huy quý tộc chứng đó chỉ là một lính gác xuất thân bình dân nhưng lại có nụ cười rất xán lạn.
Thư Cảnh Đồng đang mấp máy môi định nói gì đó thì biến cố xảy đến ngay lập tức.
Lúc mọi người vừa thả lỏng, những tưởng có thể thở phào một hơi thì trên nóc phi thuyền, nơi không có ánh sáng, chẳng biết đã xuất hiện một lỗ thủng từ bao giờ. Chất lỏng có tính axit nhễu xuống từ mép lỗ thủng, vỏ phi thuyền đã bị một loại axit mạnh ăn mòn.
Phía ngoài lỗ thủng đang âm thầm bị ăn mòn lộ ra đầu một gã trung niên.
Cái đầu kia rất lớn, chẳng biết nó nhân lúc hỗn loạn để né tránh mọi người, lặng lẽ chui vào khe hở giữa khí cầu phi thuyền và khoang thuyền từ khi nào.
Ở chỗ bí mật đó, nó dùng nước miếng có tính ăn mòn cao liếm thủng một lỗ.
Không biết nó đã im lặng nấp ở đó bao lâu. Đến khi canh chuẩn thời cơ, thừa dịp nữ lính gác trẻ bật cười bèn thò chiếc mỏ sắc nhọn vào trong lỗ thủng, đâm xuyên qua cô ta, sau đó nhấc bổng cô ta lên lôi ra ngoài.
Nó lén lút chờ cơ hội, tung đòn cực chuẩn xác với mục đích tiêu diệt kẻ mạnh nhất trước.
Dường như nó sở hữu trí tuệ và tư duy của loài người.
Nữ lính gác bị vũ khí sắc nhọn đâm xuyên người lâm vào hôn mê ngay lập tức. Cô ta gục đầu thõng tay, bị chiếc mỏ nhọn kéo lên không, máu đỏ xuôi theo tay cô ta nhỏ xuống mặt Thư Cảnh Đồng.
Người lính gác vừa từ trên trời giáng xuống này chính là động lực để cậu ta và mọi người ở đây lấy lại can đảm.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, ngay cả cô ta cũng chết.
Máu đỏ cứ tí tách nhỏ xuống mặt cậu ta.
“Chắc chắn đây là chỉ là ác mộng, chuỗi ác mộng nối nhau không dứt.” Thư Cảnh Đồng nghĩ, “Hệt như địa ngục vậy.”
Một cánh tay mặc đồ thể dục thò ra trước mặt cậu ta, túm lấy bàn tay đang nhỏ máu của lính gác bị treo trên không.
Cánh tay người nọ cũng trắng trẻo và nhỏ nhắn như bao hướng đạo khác, khuôn mặt bình tĩnh dính một chút máu.
Là Lâm Uyển.
Lâm Uyển túm lấy cổ tay lính gác, vì bị quái vật kéo mạnh mà hai chân cô gần như không chạm đất.
Nhưng cô vẫn không buông tay, cố dùng đôi tay nhỏ nhắn túm chặt lấy bàn tay nhỏ máu của lính gác, gắng lôi cô ta xuống.
Bỗng nhiên từng hồi trống vang vọng từ chốn huyền bí nào đó, khơi dậy nhiệt huyết trong lòng người nghe.
Thư Cảnh Đồng tỉnh táo lại, nhào ra trước, cùng Lâm Uyển giữ chặt tay lính gác.
Bốn bàn tay giữ lấy cánh tay đầm đìa máu, cố giúp lính gác thoát khỏi con quái vật đang cố kéo cô ta đi.
Nhưng sức hai người vẫn không sao địch nổi sức con méo kia.
Nicole nhào tới, ôm lấy eo Lâm Uyển.
Rồi cứ thế hết người này đến người kia nhào tới ôm lấy người trước mình, cố giành giật một sinh mạng từ miệng con quái vật.
Cuối cùng hệt như trò chơi kéo co, họ cùng nhau giành lại cơ thể lính gác bị đâm thủng từ miệng còn quái vật.
Lính gác đầm đìa máu, bất tỉnh rơi xuống, nằm lẫn với đám đông vừa té ngã.
Trong cảnh hỗn loạn ấy, Thư Cảnh Đồng chưa kịp bò dậy đã thấy có người nhặt khẩu súng mà lính gác làm rơi dưới đất lên.
Vẫn là Lâm Uyển.
Cô gái cũng là hướng đạo kia cầm súng lên, gác báng súng thô nặng lên đầu vai một cách vụng về, quỳ chân sau xuống, chĩa thẳng họng súng vào lỗ thủng trên nóc nhà, bắn đoàng một phát.
Không trúng, con quái vật ngoài lỗ thủng đã né kịp.
Sức giật mạnh khi bắn khiến cả người Lâm Uyển ngửa về sau, ngã ra đất, nhưng cô bò dậy rất nhanh, xoa vai xong là gác súng lên ngay.
“Sao mà bắn được chứ!” Thư Cảnh Đồng nghĩ, “Khẩu súng kia nặng thế mà con quái vật lại di chuyển rất nhanh, nhanh đến mức mắt thường không bắt kịp chuyển động của nó, chỉ có lính gác với thị lực ưu việt mới có thể bắn trúng nó.”
Nhưng điều kỳ lạ là đúng lúc này, con quái vật vốn vô cùng lanh lẹ bỗng dưng dại người ra.
Nó thình lình bất động, đôi mắt đục ngầu dại ra không có tiêu cự, nhễu nước miếng tí tách, chuyển động vô cùng chậm chạp, để mặc Lâm Uyển vụng về điều chỉnh tư thế bắn, chĩa súng vào lỗ thủng, bắn nó phát thứ hai.
Đoàng, sau phát thứ hai, mặt con quái vật đã bị trúng đạn.
Nó như choàng tỉnh, dời khuôn mặt to với vẻ phẫn nộ khỏi lỗ thủng.
Tiếc là vết đạn kia không làm nó bị thương trí mạng, cùng lắm chỉ ép nó tạm lánh đi.
Lâm Uyển quỳ chân sau xuống đất, giơ súng, tập trung nhìn chằm chằm lỗ thủng vẫn đang nhỏ dịch axit.
– Cứu người đi.
Cô cất tiếng.
Thư Cảnh Đồng ngớ ra.
– Cứu lính gác kia đi.
Lâm Uyển cầm chắc súng, bình tĩnh nói:
– Cô ta vẫn còn sống.
Nữ lính gác được mọi người cướp từ miệng quái vật đã hôn mê bất tỉnh, vai trái cô ta bị đâm thủng một lỗ đáng sợ, một lượng máu lớn nhanh chóng nhuộm đỏ sàn nhà, thoạt trông đã vô phương cứu chữa.
Nhưng cô ta vẫn còn sống, trên khuôn mặt trẻ tái nhợt vẫn còn hơi thở mong manh.
– Mau lên.
Lâm Uyển nói, thậm chí cô còn dành ra một tay để bịt vết thương đang phun máu như suối kia lại.
Thư Cảnh Đồng tìm được hộp cấp cứu trên phi thuyền, đang định đi tới thì một người bạn, chính là đứa bạn thân ngồi cạnh cậu ta lúc ăn cơm, lặng lẽ kéo áo cậu ta.
– Cảnh Đồng, cậu đừng đi.
Người bạn kia nói:
– Cậu đã đính hôn rồi.
Thư Cảnh Đồng sững người.
– Cậu mà đi thì còn ra thể thống gì nữa.
Người bạn kia chỉ vào ngực mình.
Nữ lính gác đang nằm dưới đất bị thương ở vai, nếu muốn băng bó vết thương thì chắc chắn phải cởi áo ra và chạm vào người cô ta, quả thật một hướng đạo từ nhỏ đã coi trọng lễ nghĩa không nên tùy tiện chạm vào người lính gác.
– Giờ là lúc nào chứ!
Thư Cảnh Đồng bực mình xẵng.
– Đó chỉ là một lính gác tầng chót.
Người bạn túm chặt cậu ta, cố khuyên:
– Cậu nghĩ lại đi. Sau khi quay về, chắc chắn bọn họ sẽ thêm mắm dặm muối kể lại chuyện này. Nếu vợ chưa cưới của cậu mà biết cậu từng chạm vào lính gác bình dân trên phi thuyền thì sẽ nghĩ gì chứ?
– Đừng đi, hà tất phải vậy, đó chỉ là một lính gác xuất thân tầng lớp bình dân, cứu cô ta cũng ích gì đâu.
Nếu lính gác kia còn sống sẽ trở thành cọng rơm cứu mạng họ. Nhưng hiển nhiên bây giờ lính gác này sắp chết rồi, có cứu cũng vô dụng.
– Chẳng lẽ cậu muốn rơi vào kết cục bị hủy hôn và bị mọi người cười nhạo như Lâm Uyển hay sao?
Người bạn bĩu môi, nhìn Lâm Uyển nói.
Thư Cảnh Đồng dõi theo ánh mắt cậu ta, thấy người bị mọi người chê là lập dị đang cầm súng, tập trung nhìn chằm chằm lỗ thủng mà quái vật có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, chẳng những thế còn dành ra một tay để bịt miệng vết thương đang không ngừng chảy máu của lính gác.
Phi thuyền vẫn lắc lư dữ dội, thi thoảng lại có quái vật hoặc lính gác rơi trúng cửa kính.
Trong khoang thuyền không mấy sáng sủa, một tia nắng từ khe hở bên trên rọi xuống kéo theo lớp bụi mịn bay trong ánh nắng.
Người lính gác sắp chết đang nằm dưới nắng là một cô gái trẻ thắt bím tóc dài, rũ rượi tay chân nằm im lìm, người bê bết máu.
Lâm Uyển quỳ một chân bên cạnh cô ta.
Cô mím môi, nhìn chằm chằm lỗ thủng sẽ xuất hiện quái vật bất cứ lúc nào, bịt chặt vết thương lính gác bên cạnh.
Hoàn toàn hành động theo ý mình, chẳng màng nghe ý kiến của mọi người xung quanh.
Dường như cô chưa từng quan tâm đến mấy thứ đó, chỉ làm chuyện mà mình muốn làm.
Thư Cảnh Đồng xô người bạn đang giữ chặt mình ra, cầm hộp sơ cứu chạy tới, ngồi xổm trước mặt nữ lính gác bị thương. Trước tiên, cậu ta lấy kéo cắt áo lính gác kia ra rồi kẹp bông cầm máu. Vết thương này quá nghiêm trọng mà cậu ta chỉ biết thao tác sơ cứu cơ bản, thật sự có thể cứu sống cô ta trong hoàn cảnh này sao?
Lúc Thư Cảnh Đồng vô thức giơ tay áo lau trán mới phát hiện mình đang vã mồ hôi lạnh.
Có một người ngồi xuống cạnh cậu ta, là Nicole xuất thân quý tộc.
Nicole học gì cũng dở chìa tay ra cầm lấy chiếc kẹp cầm máu, nói:
– Để tớ phụ cậu, tuy mấy môn khác tớ dốt thật nhưng lại giỏi sơ cứu lắm.
Rồi thêm một cô gái nữa đi tới, cầm băng gạc phụ lau mồ hôi trên trán lính gác, bảo:
– Tớ, tớ cũng giúp cậu.
Có lẽ cô ta đã quên rằng cách đây không lâu, khi ngồi bên bàn ăn, cô ta từng tức tối thề rằng mình sẽ không đời nào chạm vào những lính gác nghèo khổ dù chỉ một giây.
Ba người nhìn nhau giây lát, thấy hơi ngại khi cắt áo người bị thương ra. Họ không nói gì nữa, dốc sức cứu sống người lính gác đang hấp hối với thao tác sơ cứu không thuần thục lắm.
Lâm Uyển nổ súng thêm lần nữa.
Mặt con quái vật lại xuất hiện trước lỗ thủng.
Tái mét, béo phệ, nhoe nhoét nước miếng.
Nó âm thầm chuyển sang một góc tối khác, mưu toan liếm thủng một lỗ mới và chờ thời cơ đánh lén.
Kỳ lạ thay, cứ định đánh lén là nó lại như dại người ra dù bình thường rất nhanh nhẹn, liên tục ngu ngốc ló mặt ra trước lỗ thủng.
Nó như sa vào giấc mộng lạ, mặt lộ vẻ bối rối.
Động tác cứng nhắc chậm chạp biến nó thành cái bia ngắm khổng lồ, bị Lâm Uyển nã súng hết lần này đến lần khác, bắn nát non nửa khuôn mặt.
Con quái vật rống lên thảm thiết, khuôn mặt không hoàn chỉnh nhìn Lâm Uyển với vẻ oán hận rồi nhanh chóng rời khỏi đó.
Thư Cảnh Đồng đang sơ cứu lính gác không hề thấy sợ tiếng súng nổ bên tai chút nào.
Cậu ta lấy làm lạ, bởi thấy cõi lòng rất đỗi bình yên. Tâm thái bình tĩnh giúp cậu ta có thể cầm chắc kẹp cầm máu và kim khâu để xử lý vết thương cho lính gác kia.
Cảm giác này lại xuất hiện.
Tựa như có cơn gió nhẹ lướt qua trái tim, thổi bay hết mọi bất an trong ấy.
Vầng trăng sáng lặng lẽ treo trên bầu trời đêm, chiếu ánh sáng dìu dịu xuống mặt đất khiến lòng người thôi sợ hãi.
Sóng biển vỗ rì rào dưới ánh trăng, từng con sóng bạc khẽ xô vào bờ cát.
Sao trời trên đầu cũng rất đỗi dịu dàng và đẹp đẽ, đủ sức vỗ yên lòng người.
“Sao lại thế? Đáng lẽ mình không nên cảm thấy thế vào lúc nguy hiểm như thế này mới phải chứ!” Thư Cảnh Đồng thầm thắc mắc.
Cậu ta ngẩng lên, thấy Nicole và một hướng đạo khác đang phụ giúp mình cũng rất bình tĩnh tập trung, đang nghiêm túc quan sát miệng vết thương đẫm máu trên tay y như mình.
Cứ như thể mọi người thoắt cái đã thích nghi với hoàn cảnh và không còn thấy sợ hãi gì nữa.
Ngay cả những người xung quanh cũng như đang đắm mình trong gió nhẹ, trăng sáng và sóng biển dịu dàng.
Mọi người đều lấy lại bình tĩnh và làm mọi thứ trong im lặng.
Gia cố cửa sổ, dán kín những khe hở trên tấm che nắng, cứu chữa bạn bè bị thương. Ai cũng khẽ chân nhẹ tay, im lặng và trật tự.
Không một ai phát ra tiếng động không nên có khiến bọn quái vật bên ngoài chú ý.
Mọi người như đang ở trong học viện an toàn lúc trước chứ không phải đã lạc vào khu ô nhiễm đáng sợ, có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào.
Sao lại thế?
Thân là một hướng đạo có tinh thần lực nhạy bén, Thư Cảnh Đồng chợt ngộ ra điều gì.
Cậu ta trợn tròn mắt nhìn Lâm Uyển.
Lâm Uyển vẫn đang quỳ một gối dưới ánh sáng mờ ảo rọi từ nóc nhà xuống, tập trung nhìn chằm chằm lỗ thủng có thể xuất hiện quái vật bất cứ lúc nào. Những giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt trắng nõn.
Dưới chân cô, ở những chỗ ánh nắng không rọi tới như có vô số thứ khổng lồ đang chuyển động, lan ra khắp ngả.
Là cậu ấy ư?
Hóa ra tiếng động cậu ta vẫn nghe xuất phát từ cô.
Chính cô là người cật lực trấn an mọi người lúc mới hỗn loạn.
Cũng chính cô đã dùng tinh thần lực ảnh hưởng đến hành động của con quái vật khiến nó luôn dại ra vào lúc mấu chốt.
Vậy nên cô mới có thể liên tiếp bắn trúng con quái vật đang choáng váng dù không quen xài súng.
Điều đáng sợ nhất là trong lúc cô nổ súng và thao túng tinh thần con quái vật kia thì vẫn còn sức xoa dịu cảm xúc của mọi người.
Thư Cảnh Đồng chợt nhớ tới câu mình từng hỏi thầy.
– Rốt cuộc tinh thần lực của Lâm Uyển mạnh cỡ nào ạ?
Lúc này đây, cậu ta chợt hiểu được ý tứ tiếng thở dài của thầy mình khi ấy.