Chương 22: CHƯƠNG 22: ĐỂ HẮN LẬP UY
- Trang Chủ
- Vương Phi Giàu, Vương Gia Nghèo - Mặc Thiên Lăng (full)
- Chương 22: CHƯƠNG 22: ĐỂ HẮN LẬP UY
Tiếc là cuối cùng Đồng Thừa vẫn không bắt được Du Nhị.
“Thôi vậy! Nơi này hắn quen thuộc hơn ai hết. Nếu hắn muốn trốn, chúng ta đúng là không thể tìm được, cứ về trước đã vậy!”
Vân Thi Nhã nhìn chân của Đồng Mai, nhíu mày: “Ngươi có đi được không?”
“Được ạ.”
Đồng Mai không hề tỏ ra yếu ớt.
Nhưng Đồng Thừa lại nhíu mày: “Vương phi, tại sao người lại muốn bắt Du Nhị kia? Hắn đã đắc tội với người sao? Nếu hắn quan trọng với Vương phi như vậy, chi bằng để chủ tử ra tay đi?”
Ý của hắn ta là để Mặc Thiên Lãng phải người đi bắt Du Nhị.
“Không được.”
Vân Thi Nhã lắc đầu từ chối: “Sẽ đánh rắn động cỏ mất.”
Một khi Mặc Thiên Lăng ra tay thì sẽ đánh động tới đảm người đang ngấm ngầm nhắm vào nàng kia.
Hơn nữa, tên cẩu nam nhân này chưa chắc sẽ giúp nàng…
Ba người trở về Vương phủ trong trạng thái chật vật, vừa vào cửa đã bị Mặc Thiên Lãng đang định ra ngoài bắt ngay tại trận.
Thấy dáng vẻ bụi bặm bẩn thỉu của ba người, Mặc Thiên Lăng nhíu chặt mày lại: “Các ngươi đã đi đâu vậy? Đi ăn cướp đấy à? Thế mà tên hầu canh cổng lại không coi các ngươi là ăn mày mà đuổi đi.”
Vân Thi Nhã: “”
Cái miệng của nam nhân này đúng là ngửa đòn!
Nhưng cúi đầu nhìn thì đúng là trông họ có hơi chật vật thật.
Trừ bụi bặm ra thì trên người còn có mùi máu tanh gay mũi, chẳng trách Mặc Thiên Lăng lại nói họ đi cướp bóc.
“Chủ tử, thuộc hạ còn có chuyện, xin phép đi trước.”
Đồng Thừa kịp thời rút lui.
Đồng Mai cũng lấy cớ có chuyện mà tập tà tập tễnh rời đi. Chỉ để lại Vân Thi Nhã đứng bơ vơ trong gió, đối diện với khuôn mặt đen hơn than của Mặc Thiên Lăng.
“Vương gia đang định ra ngoài sao?”
Vân Thi Nhã nhếch môi, nở một nụ cười gượng.
“Bên phía Thần Cơ Doanh có chút chuyện nên bổn vương phải đi xử lý.”
Tuy mặt trời chói chang, nhưng khuôn mặt lạnh lùng, giọng nói lạnh như băng của hắn lại khiến nàng rùng cả mình.
Mấy ngày trước nàng cho hắn bạc và tài liệu, chuyện của Thần Cơ Doanh đã chính thức làm rồi.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Nàng chớp chớp mắt.
Mặc Thiên Lăng vốn không định nói chuyện trong triều cho nàng, nhưng nghĩ tới nàng có tài năng “quân sự”, thế là bèn giải thích hai câu: “Có một số binh khí bên Ngũ Quân Doanh không chịu buông tay.”
“Nói rằng những binh khí đó do họ rèn ra nên không chịu giao.”
Mấy món binh khí…
Thấy dáng vẻ nhíu mày nhăn mặt của hắn, Vân Thi Nhã đoán có lẽ không chỉ là mấy món binh khí thôi đâu.
Sợ là một lô thì đúng hơn.
Có điều Mặc Thiên Lăng không nói rõ, nàng cũng không vạch trần, chỉ nói: “Thần Cơ Doanh vốn nên quản lý toàn bộ binh khí, nếu Ngũ Quân Doanh không chịu giao ra, vậy có nghĩa là đã kháng chỉ. Dù sao thì phụ hoàng cũng đã hạ lệnh bảo ngươi quản lý Thần Cơ Doanh rồi, Ngũ Quân Doanh và Thần Cơ Doanh phải tự phụ trách công việc của mình mới phải.”
Nàng chỉ hời hợt nói hai câu thôi mà đã giải được nan đề của Mặc Thiên Lăng rồi.
Vốn dĩ hắn còn kiêng kị Mặc Nghị Minh quản lý Ngũ Quân Doanh, cho nên mới không trở mặt với hắn.
Nhưng Vân Thi Nhã nói rất đúng.
Thần Cơ Doanh và Ngũ Quân Doanh có trách nhiệm riêng của mình, người bên dưới không chịu giao vũ khí, có lẽ là vì mệnh lệnh của Mặc Nghị Minh.
Nếu không chúng cũng không dám ngông cuồng như vậy.
Mặc Thiên Lăng không tiện giao thiệp với hắn ta, vậy chỉ đành để Hoàng thượng ra mặt thôi.
Hắn nhìn Vân Thi Nhã với vẻ kinh ngạc, nhưng lại thấy nàng hất đầu, bày ra vẻ kiêu ngạo: “Đừng vội cảm ơn! Về rồi thì hẵng cảm ơn ta!”
“Có điều, ta phải nhắc nhở ngươi một câu.”
Nàng dừng lại, nhìn Mặc Thiên Lăng thật lâu: “Chuyện ngươi tiếp nhận Thần Cơ Doanh chính là đã đụng vào miếng phô mai của người khác đấy.”
“Nhất là Doanh Vương một lòng muốn quản lý cả Ngũ Quân Doanh và Thần Cơ Doanh.”
“Phô mai?”
Rõ ràng Mặc Thiên Lăng không hiểu nàng đang nói cái gì.
Nhưng tới câu sau thì hắn đã nghe hiểu rồi.
Tính cách của Mặc Nghị Minh vốn dĩ âm hiểm xảo trá.
Nếu để Mặc Nghị Minh biết sau lưng hắn có Vân Thi Nhã bày mưu tính kế… Sắc mặt Mặc Thiên Lăng trở nên nghiêm túc: “Bổn vương biết rồi. Chuyện ngươi không nên quan tâm thì không cần phải quan tâm, tránh sau này có chết thế nào cũng không biết”
Nói xong, hắn đi ra ngoài mà không thèm ngoảnh đầu lại.
“Xí! Lại còn uy hiếp ta, ta thấy ngươi chính là một tên ngốc ấy!”
Vân Thi Nhã vòng tay trước ngực, cằn nhằn hắn: “Người ta đã cầm đao chỉ vào ngươi rồi mà ngươi vẫn coi người ta là huynh đệ, đúng là ngây thơ quá mức!”
Để Mặc Thiên Lăng đối phó với Mặc Nghị Minh thì nàng mới càng nắm chắc rằng có thể báo thù được Tần Thục Trinh.
Trong mắt Vân Thi Nhã xẹt qua một tia sáng tăm tối, sau đó quay người trở về Thanh Ảnh viện.
Ngự thư phòng
Đương kim Thánh thượng Mặc Khải Chính đã ngoài năm mươi, nhưng long thể vẫn rất khỏe mạnh.
Lúc này, Mặc Khải Chính đang phê duyệt tấu chương.
Sau khi Mặc Thiên Lăng thỉnh an xong liền im lặng đứng ở một bên.
Rất lâu sau, Mặc Khải Chính mới bỏ tấu chương xuống, ngẩng đầu liếc hắn một cái: “Con có chuyện gì thì cứ nói đi, dáng vẻ thần bí kia làm ảnh hưởng tới tâm trạng của trẫm lắm đấy”
“Phụ hoàng.”
Ai ngờ Mặc Thiên Lăng lại đột nhiên quỳ gối xuống.
Cái quỳ này khiến lông mày Mặc Khải Chính nhíu lại càng chặt hơn: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Phụ hoàng, nhi tử đến để xin phụ hoàng chỉ điểm cho.”
Mặc Thiên Lăng cung kính nói.
Mặc Khải Chính tò mò nhướn mày lên: “Ồ? Nói ra trẫm nghe xem.
”
“Nhờ có sự xem trọng và tín nhiệm của phụ hoàng mà người đã giao Thần Cơ Doanh cho con quản lý. Nhưng trước mắt có một vấn đề khó, mong phụ hoàng giải đáp cho nhi tử” Hắn ra vẻ nghiêm túc hỏi: “Xin hỏi phụ hoàng, Thần Cơ Doanh là gì ạ?”
“Con đang đặt câu hỏi với trẫm đấy à?”
Giọng điệu của Mặc Khải Chính nghe không ra vui hay giận.
“Nếu phụ hoàng đã biết Thần Cơ Doanh là gì, vậy nhi tử cả gan hỏi phụ hoàng, tại sao Ngũ Quân Doanh có thể độc lập quản lý binh khí? Chẳng lẽ Thần Cơ Doanh chỉ để đó làm cảnh thôi sao?”
Mặc Thiên Lăng hỏi một đẳng trả lời một nẻo.
Lúc này, Mặc Khải Chính nhíu mày lại: “Lão Tam đã làm gì con à?”
Nghe thì có vẻ hai người đang ông nói gà bà nói vịt, nhưng cả hai đều không phải kẻ ngốc.
Chỉ trong mấy câu nói, Mặc Khải Chính đã hiểu mục đích của Mặc Thiên Lăng.
“Phụ hoàng anh minh! Nhưng Tam ca không làm gì nhi tử cả. Chỉ là dưới trướng huynh ấy có một số binh tôm tướng tép bằng mặt không bằng lòng, không chịu giao binh khí ra. Chuyện này có liên quan tới Tam ca, nên nhi tử thấy rất khó xử, vì vậy tới xin phụ hoàng giải đáp cho.”
Mặc Thiên Lăng cúi gằm đầu xuống, không nhìn ra được vẻ mặt của hắn.
Mặc Khải Chính cũng hiểu, con người Mặc Nghị Minh trước nay rất tự phụ, hơn nữa còn nhạy cảm.
Nếu Mặc Thiên Lăng đi tìm hắn ta hỏi chuyện này, có khi hai huynh đệ sẽ nảy sinh ngăn cách.
Mà từ trước tới nay, ông ghét nhất là cảnh tượng anh em tương tàn.
Cho nên việc Mặc Thiên Lăng bảo vệ Mặc Nghị Minh, chỉ nói binh tôm tướng tép bằng mặt không bằng lòng đã làm ông rất hài lòng.
Mặc Khải Chính hài lòng gật đầu, có hơi ngạc nhiên khi nhìn hắn: “Nếu trẫm đã đưa Thần Cơ Doanh cho con thì mỗi một lời nói một hành động có liên quan tới Thần Cơ Doanh
của con đều đại biểu cho ý của trẫm”
“Nếu đám binh tôm tướng tép kia dám bằng mặt không bằng lòng, vậy thì giữ lại cũng chẳng ích gì.”
Ông ra hiệu cho Mặc Thiên Lăng đứng dậy nói chuyện.
Sau đó, Mặc Khải Chính cũng đứng dậy, vỗ vai hắn rồi nói: “Người đứng trên cao nên có khí thế của người đứng trên cao. Kẻ không tuân theo, giết không tha!”
Giọng điệu của ông ngập tràn sát khí.
Đó là khí thế mà người ngồi ở trên cao lâu ngày mới có.
“Thần Cơ Doanh vừa mới thành lập, con cũng là lần đầu tiên làm việc cho triều đình. Nếu không có khí thế của hoàng gia thì sau này ai còn nghe lệnh của con nữa?”
Ý của câu nói này chính là để hắn lấy đám binh tôm tướng tép này ra để lập uy!