Chương 20: CHƯƠNG 20: VƯƠNG GIA CỨU TA VỚI
- Trang Chủ
- Vương Phi Giàu, Vương Gia Nghèo - Mặc Thiên Lăng (full)
- Chương 20: CHƯƠNG 20: VƯƠNG GIA CỨU TA VỚI
Có thế nào Vân Thi Nhã cũng không ngờ được rằng, trốn được Mặc Thiên Lăng, lại không trốn được người ngoài cửa.
Ai mà ngờ được rằng, vừa ra khỏi cửa đã gặp Đức phi thế này.
Biết rằng bà mẹ chồng này không thích nàng, Vân Thi Nhã cũng chẳng mặt nóng dán mông lạnh tới gần làm gì. Thế là định chuồn cho nhanh, nhưng không ngờ lại bị Đức phi nhìn thấy.
Đó nhìn mà xem, chẳng phải đang chặn cửa ép nàng quay lại sao.
“Bổn cung không ngờ loại bị ruồng bỏ đang cấm túc như ngươi còn có thể tự do ra vào Vương phủ đấy?”
Nhìn Vân Thi Nhã lùi từng bước về sau, sắc mặt Đức phi khó coi.
Nhớ lại trận đòn Đức phi ban cho kia, bây giờ mông nàng vẫn còn loáng thoáng đau ê ẩm.
Lúc đó nàng còn băn khoăn tới việc mọi người vẫn còn phải sống cùng với nhau, thêm cả cảm nhận của Viên Bảo.
Nhưng giờ nàng đã không còn bị cấm túc nữa rồi, lại có giao dịch với Mặc Thiên Lăng… nếu còn bị Đức phi coi là quả hồng mềm mà nắn bóp nữa thì là bản thân nàng vô dụng!
Cá muối cũng phải trở mình mà!
Vân Thi Nhã mỉm cười: “Con dâu cũng không biết mẫu phi lại có sở thích chặn cửa đó ạ.”
“Hỗn xược!”
Đức phi nổi giận, đang định tát một bạt tai để đứa con dâu gan to tày trời này nhớ đời, liền thấy Mặc Thiên Lăng đi đi gần tới cửa.
Bà còn chưa lên tiếng thì Vân Thi Nhã đã “kêu yêu kiều” một tiếng: “Vương gia cứu ta với!”
Rồi cắm đầu vào lồng ngực của Mặc Thiên Lăng ngay trước mặt Đức phi!
Đức phi ngây người, bàn tay giơ lên cứng đờ giữa không trung.
Mặc Thiên Lăng cũng sững sờ, bên eo lại bị Vân Thi Nhã cấu một cái, nàng đang nhắc nhở hắn: Giao dịch, giao dịch! Đã nói là phải bảo vệ nàng trước mặt bất cứ ai rồi cơ mà!
Hắn hoàn hồn lại, một tay bảo vệ nữ nhân trong lòng.
Một tay túm lấy tay Đức phi: “Mẫu phi, có gì thì cứ từ từ nói.”
Thấy vậy, Đức phi trợn tròn mắt!
“Lăng Nhi! Con bị nữ nhân này bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi?!”
Chẳng màng đang ở ngoài cửa Vương phủ, Đức phi nổi giận hỏi: “Lẽ nào con đã quên nàng ta từng làm gì con rồi sao, từng làm gì Linh Hy rồi sao!”
“Mẫu phi, vào đã rồi nói.”
Mặc Thiên Lăng thấy bất đắc dĩ trong lòng, bảo vệ Vân Thi Nhã quay về Vương phủ trước.
Tại chính sảnh.
Nhìn Đức phi trừng Vân Thi Nhã như muốn ăn người, Mặc Thiên Lăng bất đắc dĩ giải thích: “Mẫu phi, Vân Thi Nhã đã thay đổi rồi. Nhi tử cũng đã có, tha thứ cho nàng ấy đi.”
“Con mong mẫu phi đừng làm khó nàng ấy nữa.”
“Bổn cung làm khó nàng ta?!”
Đức phi giận vô cùng, cầm chén trà bên tay lên đập mạnh qua.
Chén trà nhắm chuẩn vào mặt Vân Thi Nhã, nếu đập phải…
Nước trà trong chén có làm bỏng mặt nàng không là một chuyện, chứ nếu bị đập rách mặt rồi hủy dung thì không hay đâu.
Vòng ngọc tản ra cảm giác nóng rực mãnh liệu, Vân Thi Nhã đang định nghiêng người né.
Thì lại thấy Mặc Thiên Lăng giơ tay lên, bắt lấy chén trà này một cách vững vàng, nói với vẻ mặt nhàn nhạt: “Vân Thi Nhã, ngươi về trước đi. Bổn vương và mẫu phi còn có vài lời muốn nói.”
Biết Mặc Thiên Lăng có lòng bảo vệ nàng, tuy rằng chỉ dựa theo giao dịch giữa hai người thôi.
Vân Thi Nhã vẫn nghe lời đi ra ngoài.
Đức phi giận dữ nhìn hắn: “Lăng Nhi, con bị bỏ bùa mê thuốc lú rồi à?!”
“Mẫu phi, không phải nhi tử bị bỏ bùa mê thuốc lú, mà là Vân Thi Nhã vẫn còn có ích với nhi tử.”
Mặc Thiên Lăng đi tới gần, đặt chén trà bên tay Đức phi.
Hắn và Vân Thi Nhã đã bàn bạc từ trước rồi, không thể nói chuyện giao dịch cho bất cứ ai, đến cả Đức phi cũng không được…
Vân Thi Nhã ở ngoài cửa nghe thấy câu này, lúc này mới yên tâm rời đi.
Bây giờ nàng được tự do rồi, nợ cũ với Tần Thục Trinh nàng sẽ tính từng chút một. Nhưng trước đó, sợ là vẫn còn một phiền phức phải giải quyết.
Có được sự tha thứ của Mặc Linh Hy, cùng với sự tin tưởng của Đức phi.
Nếu không, hai mẹ con nhà này mà ngáng chân nàng, sợ là đến cả Mặc Thiên Lăng cũng chẳng thể bảo vệ nàng mọi lúc mọi nơi.
Chuyện làm với Mặc Linh Hy năm đó, tuy là Tần Thục Trinh hãm hại, nhưng vốn dĩ ý của nguyên thân cũng ác độc thật.
Nguyên thân muốn dùng sự trong sạch của Mặc Linh Hy để ép Mặc Thiên Lăng phải cam chịu, đồng ý cưới nàng.
Nhưng không ngờ rằng Tần Thục Trinh lại chen một chân vào, hại Mặc Linh Hy suýt nữa thực sự mất trong trắng.
Cho nên, cần phải giải thích chuyện năm đó với Mặc Linh Hy!
…
Mấy ngày liên tiếp, Vân Thi Nhã cũng hiểu được đại khái sự vụ trong Vương phủ. Sáng sớm mỗi ngày Cố Tuấn Hào sẽ tới, dạy Viên Bảo viết chữ đọc sách ở thư phòng.
Có ngoại tổ phụ dẫn dắt Viên Bảo, nàng cũng yên tâm hơn nhiều.
Sau khi dậy sớm nhìn Cố Tuấn Hào dẫn Viên Bảo ra khỏi Thanh Ảnh viện, Vân Thi Nhã định ra ngoài một chuyến.
Khuôn mặt nhỏ này của Viên Bảo, thực sự quá chói mắt!
Nếu bị người khác thấy được, có khi sẽ gây ra phiền phức.
Cho nên, đợi khi nàng đứng vững được gót chân rồi thì mới dẫn Viên Bảo đi thăm cữu cữu Cố Trạch Dương được.
Bên Ứng Quốc công phủ, cũng còn một chút nợ cũ cần thanh toán.
Mấy ngày nay, nàng đã âm thầm cho người theo dõi Tần Thục Trinh. Trong phủ vẫn chưa có hạ nhân nào khiến nàng tin tưởng hoàn toàn, cũng không tiện phái người điều tra chuyện năm đó.
Chuyện trả thù không thể nôn nóng được.
Nhưng chuyện liên quan tới Mặc Linh Hy, Vân Thi Nhã xin Mặc Thiên Lăng giúp đỡ.
Hai ngày nay Mặc Thiên Lăng điều Đồng Thừa sang cho nàng, tạm thời chạy việc cho nàng.
Còn có một nha hoàn tên Đồng Mai, cũng được hắn sai tới hầu hạ bên người nàng.
Vân Thi Nhã vừa dẫn Đồng Mai ra khỏi cửa, Đồng Thừa đã vội vã quay về: “Vương phi, thuộc hạ đã tra rõ ràng rồi. Trong mấy người năm đó, bây giờ chỉ có một người tên Du Nhị vẫn còn sống.”
“Cái tên Du Nhị kia chơi bời lêu lổng, bắt nạt kẻ yếu, mấy ngày trước bị người ta đánh gãy tay chân ở đầu đường.”
“Hắn ta không có chỗ ở cố định, chỉ ở trong một ngôi miếu cũ ở thành Đông.”
“Tốt lắm!”
Sắc mặt Vân Thi Nhã dần trở nên lạnh lẽo: “Nếu hắn vẫn còn sống, vậy thì đi gặp hắn thôi!”
“Vương phi, đi bây giờ sao ạ?”
Đồng Thừa gãi đầu: “Lẽ nào… không nói với chủ tử một tiếng sao?”
“Bây giờ bổn vương phi được hoạt động tự do rồi, còn cần nói với hắn à?!”
Vân Thi Nhã liếc hắn ta, lấy một thỏi bạc ra đưa qua: “Hoặc là người đi theo ta! Hoặc là người quay về hầu hạ ông lớn kia nhà ngươi, đừng chắn đường của ta!”
Lại là bạc!
Mấy ngày nay đi theo Vương phi làm việc, hắn ta đã tích góp được rất nhiều quỹ đen…
Đồng Thừa cười khì khì nhận lấy bạc, nhét vào trong lòng: “Đồng Mặc đang hầu hạ chủ tử rồi ạ, cũng không cần thuộc hạ phải hầu hạ.”
“Thuộc hạ cũng chẳng tham gì số bạc này đâu! Thực sự là vì một mình Vương phi người đi khắp nơi thì chắc chắn sẽ nguy hiểm, thuộc hạ bảo vệ người thì hơn!”
Thế thì còn được.
Vân Thi Nhã liếc hắn ta, ưỡn ngực ngẩng đầu đi ra cửa.
Đồng Mai và Đồng Thừa đánh mắt nhìn nhau, đi sát theo sau.
Vân Thi Nhã không biết rằng, nàng vừa mới đi, trong con hẻm tối chếch sang đối diện Vương phủ có một nam nhân trung niên thò đầu ra, rồi lại nhanh chóng quay người biến mất trong con hẻm tối.
Thoáng chốc, nam nhân trung niên này đã đi vào một tòa nhà.
“Quả nhiên Minh Vương phi đã được ra vào tự do rồi! Ta tận mắt nhìn thấy nàng ta đi về phía thành Đông. Bên cạnh còn có thiếp thân thị vệ Đồng Thừa của Vương gia đi theo hầu hạ, chắc đúng là đã được Minh Vương sủng ái.”
Nam nhân cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên nhìn nữ nhân đang ngồi.
Ánh mắt chỉ có thể liếc nhìn đôi giày thêu hoa tinh tế.
“Ta đã xem thường đồ tiện nhân kia rồi, bị cấm túc bốn năm mà vẫn còn trở mình được. Nếu đã vậy, ta sẽ đánh nàng ta về địa ngục lần nữa, khiến nàng ta muốn sống không được muốn chết cũng không xong!”
Nữ nhân đang ngồi bật cười lạnh lùng: “Người đâu!”
“Bằng bất cứ giá nào, lập tức dẫn đồ tiện nhân kia tới đây cho ta!”