Chương 36: Tư Thế Chính Xác (H)
Quả nhiên, nhìn đề bài đã rất nhanh không làm được.
Đề bài môn toán luôn khiến cho người ta cảm thấy thất bại, chính là kiểu giải mãi không ra khiến người ta bực bội.
Thấy mấy môn khác đã làm được, Mộ Dung Nguyệt không khỏi cảm thán, môn toán đúng là khó nhằn, hơn nữa đáp án viết ra còn chưa chắc đã chính xác.
Lúc Cố Hành chuyển sang ngồi cạnh cô, Mộ Dung Nguyệt vừa định thỉnh giáo anh một phen lại bị anh ôm lấy eo, đặt cô lên đùi mình.
“A… Cố Hành…” Tiếng nói rất nhỏ, thư viện cấm ồn ào.
Cố Hành từ sau ôm lấy cô, “Nguyệt Nhi, anh giúp em xem bài.”
Gáy Mộ Dung Nguyệt không khỏi cảm nhận được hơi thở nóng bừng của anh, vành tai cô phiếm hồng.
Cô ngồi trên đùi Cố Hành, chân không chạm đất, có chút đứng ngồi không yên. Hơi thở của anh rõ ràng như vậy, thậm chí cô còn cảm nhận được cự vật chống lấy mông cô ngày càng trở nên thô cứng.
“Cố Hành… em vẫn là ngồi cạnh thôi.”
“Nguyệt Nhi, bài này sai rồi.” Cố Hành ngoảnh mặt làm ngơ đối với lời nói của cô.
Anh ngậm lấy vành tai mềm mại của Mộ Dung Nguyệt, toàn thân cô mẫn cảm muốn chết, cả người run rẩy, Cố Hành càng không biết mệt mỏi trêu chọc nơi đó.
Bàn tay cầm bút của cô cũng như bị rút cạn sức lực, cũng may Cố Hành thuận thế nắm lấy tay cô nên bút mới không rơi xuống.
Đáp án nào đúng thích tích một cái, sai thì gạch, thậm chí Mộ Dung Nguyệt còn hoài nghi đáp án này của Cố Hành, dù sao anh soát đề cũng quá nhanh rồi.
Bàn tay Cố Hành rất đẹp, ngón tay thon dài vây lấy tay cô, từng nét bút viết lời giải.
“Em nhìn xem, bài này dùng định luật bảo toàn cơ năng, 2mv12+mgh1=1/2mv22+mgh2…”
(*tui cũng không hiểu gì đâu:<)
Mộ Dung Nguyệt học vật lý không tồi, nhưng đối với học bá như Cố Hành vẫn phải hâm mộ ghen ghét, thiên tài và người bình thường đúng là chênh lệch, thậm chí Mộ Dung Nguyệt còn nảy sinh cảm giác Cố Hành chính là thầy giáo ra đề.
Nhưng mà, không đợi cô nhớ kỹ lời giải, một bàn tay khác của anh đã phân tán hoàn toàn sự chú ý của cô.
“Nguyệt Nhi, bài này không nên sai.”
Cố Hành ngoài miệng vẫn đang giải đáp cho cô, một tay đã chui vào bên trong áo đồng phục, cách áo ngực không nhẹ không nặng xoa bóp bộ ngực mềm mại.
“A… ưm… đừng mà…” Rõ ràng bọn họ còn đang làm bài tập, hơn nữa đây là thư viện đấy!
“Làm sai bài rồi, chẳng lẽ không nên trừng phạt sao?” Lời của Cố Hành vô cùng chính đáng, Mộ Dung Nguyệt không thể phản bác nổi.
Rất nhanh, cúc áo đã bị cởi ra, da thịt trắng nõn mềm mại phơi bày ra ngoài.
Chỉ mới bị Cố Hành động chạm nhẹ nhàng như thế, Mộ Dung Nguyệt đã cảm thấy mình đã chảy nước không ngừng, quần lót đã ướt đẫm.
“Đừng mà… a…”
“Nguyệt Nhi, như vậy mới có thể nhớ lâu được, lần sau sẽ không làm sai nữa.”
Mộ Dung Nguyệt lắc đầu, nói bậy… ưm… kẻ lừa đảo.
“Bài này lại sai rồi.” Lần này là bài thi Tiếng Anh.”
“The reason why he was late for the meeting…”
Phát âm của Cố Hành rất chuẩn, cũng rất thông thạo ngữ pháp, nhưng lúc này Mộ Dung Nguyệt làm sao có thể nghe vào được nữa.
Váy đồng phục bị nhấc lên, quần an toàn và quần lót cũng bị cởi xuống giữa hai chân, đôi chân bị Cố Hành tách ra, tiểu huyệt trắng nõn bị bại lộ ở bên ngoài, nơi đó ngập nước, khe thịt phấn hồng còn chảy ra từng giọt mật dịch làm ướt quần của Cố Hành.
“Đề này hỏi trạng ngữ của câu, có phải bất cẩn không?” Cố Hành nghiêng người hôn lên đôi môi đang cắn chặt lấy răng của thiếu nữ.
“Ngoan, đừng cắn.” Anh dùng đầu lưỡi liếm láp đôi môi đỏ mọng của cô.
Tiếng rên rỉ nhỏ vụn bị anh nuốt vào trong miệng, bảo bối của anh thật sự rất ngon miệng.
Lúc này, áo đồng phục trên người Mộ Dung Nguyệt đã bị cởi xuống hông, áo ngực rơi trên mặt đất, núi tuyết cao ngất đang bị năm ngón tay phủ lên, hạt đậu nhỏ bị cọ xát mà sưng to.
Cách một lớp quần ngay dưới tiểu huyệt là cự bổng to lớn đang đòi được tự do, mật dịch tràn đầy ra ngoài, âm đế nhón chân mong mỏi chờ côn th*t kia tiến vào.
“Nguyệt Nhi, không biết làm đề này sao?” Thật ra lúc này Cố Hành cũng đã đổ mồ hôi, thiếu nữ của anh ngon miệng như vậy, bây giờ lại đang ngồi giữa hai chân anh, có thể nhịn được tới mức này, chính anh cũng cảm thấy mình đạt giới hạn rồi.
Nhưng mà, vẫn phải phân tích cách làm cho xong, không phải sao?
Mộ Dung Nguyệt mở to đôi mắt ngập nước, trên người cô bây giờ đã ướt đẫm, cả người bị dục vọng tra tấn, rất muốn, nhưng sao lại có thể… động dục ở thư viện được.
Không thể…
Nhưng mà cảm giác cơ thể trống rỗng đang kêu gào một thứ nào đó có thể lấp đầy bản thân cô…
“Nguyệt Nhi, làm sai bài sẽ bị trừng phạt, nhưng bài làm được lại không làm là cố ý muốn nhận được càng nhiều trừng phạt, đúng không?” Cố Hành đã kéo khóa quần xuống, cự long như mãnh thú được giải thoát lập tức nhảy ra bên ngoài.
Thật nóng.
Nhưng mà bài toàn này cô thật sự không biết làm.
Cô hết gật đầu rồi lại lắc, muốn mở miệng giải thích lại rên rỉ thành tiếng.
“A… ” Tim đập quá nhanh, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
“Muốn giải đề hình học không gian cần phải tưởng tượng, bảo bối, em xem, ở đây chúng ta dựng một đường phụ trợ…”
Cố Hành nắm lấy bàn tay nhỏ đã đổ mồ hôi của cô chuẩn xác vẽ ra một đường phụ trợ, hai tay dọc theo vòng eo tinh tế cho đến đôi chân của cô, thả lỏng một cái rồi nắm chặt lấy, mạnh mẽ động thân, côn th*t to lớn hoàn toàn đi sâu vào trong tiểu huyệt.
“A ~” Quy đầu lớn chạm tới đỉnh hoa tâm, côn th*t đã chờ được vận động lâu lắm rồi, lúc này vô cùng nóng bỏng cứng rắn, mà tốc độ và sức mạnh của Cố Hành giống như lúc soát đề thi cho cô vậy, vừa nhanh vừa chuẩn, nơi đường đi mẫn cảm nhất của thiếu nữ từng chút từng chút bị đánh sâu vào.
“Ưm… Sắp không được rồi… Chậm một chút… a…”
Mộ Dung Nguyệt cảm thấy mỗi lần Cố Hành đâm vào trong cô đều như sắp bay ra ngoài, bây giờ lấy tư thế như bế em bé mà đâm vào trong tiểu huyệt của cô… quá kích thích… quá sung sướng.
Tiểu huyệt không nhịn được co rút lại, tầng tầng lớp lớp huyệt thịt hút lấy côn th*t càng sâu.
“Chậm thôi… a… ưm…”
Hiếm lắm Cố Hành mới giảm bớt tốc độ và sức lực của mình, nhưng mỗi lần cắm vào lại càng thêm sâu hơn.
Mộ Dung Nguyệt ngồi trên đùi Cố Hành thở dốc, hô hấp phập phồng khiến bộ ngực không ngừng lay động.
Sắc mặt của cô chìm đắm trong tình dục đỏ bừng, dây buộc tóc cũng bị Cố Hành cởi bỏ, mái tóc đen nhánh xõa xuống, đôi mắt ngập nước, đôi môi mê người, dáng vẻ đáng yêu bây giờ lại mang thêm một phần mị hoặc động lòng khiến người ta muốn yêu thương.
Mộ Dung Nguyệt cảm thấy mình sắp bị chơi chết rồi, vậy mà lại bị Cố Hành chơi ở thư viện đến mức rên rỉ thất thố như thế.
Lúc nào, làm sao Cố Hành còn có thể dễ dàng dừng lại, anh lấy một tờ đề ra nhìn.
“Bảo bối, em biết thi đại học cần phải viết nhanh và đúng không.”
Vậy thì sao?
“Bây giờ bắt đầu luyện tập, không viết ra được hoặc viết sai đều bị trừng phạt.”
“Cố Hành…” Giọng nói cô mang theo sự mị hoặc xin tha, không thể tiếp tục dáng vẻ này trong thư viện được.
Nếu như bị người ta nghe được, cô nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Ngoan, nếu như rơi bút, bây giờ sẽ bị trừng phạt.” Cố Hành biết cô đang thẹn thùng, dáng vẻ thẹn thùng của cô khiến anh yêu không còn thuốc chữa, như vậy càng cổ vũ dục vọng ma quỷ trong người anh, dùng phương pháp này bắt nạt cô càng khiến cô khắc sâu trong lòng.
Kể cả sau này anh không có ở bên, bảo bối của anh cũng không thể quên được anh nữa.
Dưới sự dạy dỗ của anh, lúc này Mộ Dung Nguyệt chỉ có thể căng da đầu cầm bút.
Đã biết hàm số f (x) =x^3+ax^2+bx+c giao với trục y ở điểm ( 0,2)… Là bài tập hàm số.
Đầu óc Mộ Dung Nguyệt không thể suy nghĩ nổi, cũng không phản ứng kịp, cô chỉ cảm thấy côn th*t ở bên trong mình càng trở nên lớn thêm.
Quá trướng, tiểu huyệt ê ẩm nhưng vẫn thoải mái…
“Bảo bối, đây là cố ý không làm để được anh chơi em sao?” Cố Hành nhéo mạnh nụ hoa nhỏ đáng thương của cô.
“A… Không phải…”
Tiểu huyệt bị đâm vào hai cái rất sâu, hơn nữa do tư thế ngồi mà mỗi lần đi vào càng sâu hơn bình thường.
Hoa tâm non mềm cũng sắp bị chơi hỏng mất.
“A… anh Cố Hành… đổi môn khác đi mà…” Bây giờ làm toán thì cô không nghĩ nổi, hết đường chối cãi.
Nghe thấy xưng hô này, trong lòng người nào đó vô cùng thỏa mãn, vì thế lại túm lấy tập đề tiếng Anh đưa đến trước mặt cô.
Mộ Dung Nguyệt chọn một tờ đề, đề này có xác suất đúng cao nhất.
Vì thế, hạ thể cô chịu đựng ‘áp lực’ to lớn, năm phút viết xong hai mươi câu trắc nghiệm.
Đúng thì tích.
Sai thì gạch.
“Nguyệt Nhi, đây là bài tặng điểm, vậy mà lại sai sao?” Không nghĩ tới ngay cả đề tiếng Anh câu dễ nhất mà cô cũng sai.
“Hay là nói, Nguyệt Nhi cố ý, muốn được anh chơi?” Cố Hành vừa nói vừa hôn lên tấm lưng cô.
“A… không phải… cố ý.” Lúc này, tay Mộ Dung Nguyệt nắm chặt lấy cạnh bàn, như vậy mới có thể phân tán lực chú ý không rên rỉ thành tiếng.
“Vậy nên, trừng phạt chính là, sai một câu thì cắm mạnh một cái.”
Cô có thể không muốn sao?
Không đợi thiếu nữ từ chối, Mộ Dung Nguyệt đã bị lật người lại, hai chân bị tách ra.
Dưới mông cô chính là đề tiếng Anh vừa nãy, bây giờ đã bị mật dịch thấm ướt.
Cố Hành ôm lấy cô điên cuồng ra vào, mỗi lần rút ra chỉ chừa lại quy đầu ở trong, đi tới môi âm hộ lại dùng sức đâm vào. Nơi non mềm đầy đặn dán lấy lồng ngực tinh tráng của Cố Hành, theo động tác của anh mà cọ xát với cơ ngực.
Mộ Dung Nguyệt cũng không biết Cố Hành đâm vào mình bao nhiêu lần, cô cũng không sai nhiều câu như vậy.
Chỉ cảm thấy eo nhỏ quá mỏi, mà tiếng cửa mở đột nhiên vang lên khiến tiểu huyệt không tự chủ mà co rút, phun ra một dòng nhiệt nóng hổi.
Bảo bối của anh, lên đỉnh rồi.
Tí tách tí tách, từng giọt chảy ra từ trong khe huyệt, tẩm ướt đống đề thi bên dưới.
Cố Hành chỉ cảm thấy đường đi căng chặt của cô ra sức hút lấy côn th*t của mình.
“Đừng sợ, là phòng bên cạnh.” Thiếu nữ đưa lưng về phía cửa nên không thấy gì, lúc anh vào phòng đã sớm khóa trái, sự xinh đẹp mỹ lệ của tiểu bảo bối sao có thể để người khác nhìn thấy được chứ.
“Đồ lưu manh.” Mộ Dung Nguyệt ôm Cố Hành muốn khóc, thoải mái đến muốn khóc.
“Ngoan, một chút nữa sẽ bắn cho em.”
Lừa gạt, dụ hoặc, nhưng ai bảo anh là Cố Hành.
Mộ Dung Nguyệt chủ động hôn lên cái miệng đang lừa gạt mình, trúc trắc đưa lưỡi vào trong, cuối cùng bị anh đảo khách thành chủ tấn công hôn ngược lại.
“Ưm… ưm…” Cảm nhận được sự nhiệt tình và chủ động của cô, Cố Hành lại đâm sâu vào trong mấy chục cái rồi bắn hết tinh dịch vào sâu bên trong cơ thể của cô.
Tinh dịch nóng bỏng bắn vào trong tử cung, Mộ Dung Nguyệt không nhịn được ôm chặt lấy anh.
“Bảo bối, bây giờ anh cũng tin tại sao thư viện được gọi là căn phòng hoàng kim rồi.” Trước khi bế quan ở thư viện, người nào đó làm cô không biết mệt mỏi đưa ra kết luận.
Mộ Dung Nguyệt không muốn hiểu. Cô sắp hỏng mất rồi.
Bởi vì, có em dung nhan như ngọc.
Nhưng mà, sau chuyện ở thư viện, Mộ Dung Nguyệt không thể không tức giận.
Đề thi của cô ướt hết rồi!
Tất cả đều là mật dịch, sau này cô làm thế nào bình tâm làm bài được nữa!
————
“Anh Cố Hành là đồ lưu manh.” Mộ Dung Nguyệt cản bản không dám cầm lấy đề thi trên bàn.
“Bảo bối, anh xin lỗi, sau này mỗi ngày anh đều sẽ phụ đạo cho em để bồi thường được không.” Cố học bá bắt đầu suy tính một vốn bốn lời.
Mộ Dung Nguyệt, “…”