Chương 37: Dì Cả Đến
Đoạn đường từ thư viện về đến nhà, cô hoàn toàn không có chút ký ức nào cả.
Tỉnh lại đã nằm trên giường lớn của Cố Hành.
“Bảo bối, tỉnh rồi?” Cố Hành ngồi bên cạnh Mộ Dung Nguyệt, khép lại màn hình laptop đang sáng.
Mộ Dung Nguyệt không biết bây giờ đã mấy giờ, cũng may tuần này bố cô đi nơi khác công tác, mẹ cũng sang nơi khác học tập.
Nếu không, mấy ngày nay không đêm nào về ngủ, cô cũng ngại dùng Ngũ Trì làm cớ của mình.
“Cố… Khụ…” Cố Hành đỡ cô dậy, đưa ly nước đầu giường cho cô.
Mộ Dung Nguyệt gian nan ngồi dậy, bây giờ cô mới biết hoan ái là chuyện tiêu tốn thể lực thế nào, nhất là sức lực của cô và Cố Hành kém nhau rất xa.
Cô uống nước vội vàng, không khỏi có nước tràn ra từ khóe miệng chảy xuống dọc cổ rồi đến nơi khe rãnh.
Cố Hành nhìn tất cả vào mắt, sau khi đặt ly nước chống không lên tủ, ngón tay lập tức hướng tới cúc áo ngủ của cô.
“Nguyệt Nhi, có nước rơi vào bên trong.”
Lúc Mộ Dung Nguyệt còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, áo ngủ đã bị cởi cúc, Cố Hành vùi đầu vào ngực cô mút lấy giọt nước vừa rồi chảy xuống.
“A…”
“Cố Hành… đừng làm vậy…” Bả vai thiếu nữ bị Cố Hành giữ chặt, lúc này không thể trốn thoát.
“Là em quyến rũ anh trước, bảo bối.”
Ngậm lấy đầu v* mới nghỉ ngơi chưa được bao lâu, mút như mút sữa, anh sợ mình chơi cô đến nghiện rồi.
“Em khát nước quá nên uống nhanh thôi.” Cô giải thích không đầu không đuôi.
“Sợ là trước đó ra nhiều nước quá nên thế.” Cố Hành ra vẻ logic nói.
Lúc này, hai má Mộ Dung Nguyệt phiếm hồng, muốn trốn tránh, cái gì mà ra nước nhiều quá chứ, đồ trứng thối.
“A… Đau, anh Cố Hành.”
Mới nghe cô nói đau, động tác của Cố Hành lập tức dừng lại, bởi vì vừa rồi anh không dùng chút sức lực nào cả.
“Đau chỗ nào, bảo bối.” Cố Hành từ trước tới nay trấn định, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì là hoảng loạn bất lực.
“Bụng đau…” Bàn tay thiếu nữ khẽ cách chăn xoa bụng.
Cố Hành lập tức lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi bác sĩ riêng.
Quan tâm sẽ bị loại, chính là như thế.
“Không phải, anh Cố Hành.”
Cố Hành thấy cô đau đớn lắc đầu, vội nắm lấy tay cô.
“Em… có lẽ… là tới ngày rồi.” Đau đớn vô cùng quen thuộc.
Mỗi lần dì cả tới cô đều đau nhiệt tình như thế.
Còn nữa, cô cần băng vệ sinh…
Cố Hành là học bá, không có ngoại lệ môn nào cả, cuối cùng cũng biết nguyên nhân tại sao cô đau, anh gọi điện thoại nhờ chú Chung mang tới một hộp đồ nhu yếu phẩm kì sinh lý.
“Thiếu gia, đã mang tới các nhãn hiệu và đủ loại đồ Cố thị sở hữu.”
“Cảm ơn chú Chung.”
“Thiếu gia khách khí rồi.” Ông vốn được phái tới chăm sóc cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của thiếu gia, nhưng Cố Hành vẫn luôn độc lập nên ông rất ít khi có tác dụng.
Lúc Mộ Dung Nguyệt nhìn thấy băng vệ sinh phong phú đủ các thể loại có chút giật mình.
Chú Chung bên kia đi rồi, Cố Hành lại bế cô lên.
“Cố Hành, đặt em xuống đi.”
Anh muốn làm gì?
Cố Hành bế cô vào nhà vệ sinh, lấy một gói băng vệ sinh hồng nhạt mở ra.
“Anh giúp em thay.” Cố Hành biết cô đang rất đau đớn, trước đi lại bị anh ‘bắt nạt’ đến ngất xỉu, nhất định bây giờ không có chút sức lực nào cả.
“Không, em tự làm được.”
Sao có thể để anh giúp cô thay băng vệ sinh chứ!
“Túi… đưa túi cho em.”
Dưới sự kiên trì của Mộ Dung Nguyệt, Cố Hành chỉ có thể bị nhốt bên ngoài nhà vệ sinh, chờ cô ra để ôm.
Bảo bối của anh vẫn quá thẹn thùng.
Bên này, Cố Hành gọi cho giám đốc khách sạn 5 sao của nhà mình ở thành phố H.
Giám đốc nhận được điện thoại của thái tử gia có chút kinh sợ.
Nửa tiếng sau, ba người đầu bếp năm sao mang theo nguyên liệu và dụng cụ nấu ăn cao cấp tới phòng bếp chung cư của Cố Hành, làm một bàn ăn mỹ vị.
Cố Hành bưng một chén cháo trứng ngồi ở mép giường dỗ dành thiếu nữ.
Tuy Mộ Dung Nguyệt không muốn ăn, nhưng gần đây chuẩn bị đến ngày nên khẩu vị rất không tốt.
Cố Hành dỗ dành cô như vậy, sao cô có thể không ăn được chứ, dù sao trong mắt cô, Cố Hành vẫn là ‘nam sắc ngon hơn cơm’.
“Ăn xong chén này, lại ra ngoài ăn món chính và điểm tâm ngọt.”
Nhóm đầu bếp thành công rút lui, Mộ Dung Nguyệt lại bị bàn ăn không chút tầm thường này khiến cho khiếp sợ.
Cô chỉ muốn ăn một bữa cơm đơn giản, suy nghĩ cẩn thận mà nói, cô thật sự vẫn không hiểu biết gì về Cố Hành, mặc dù gia cảnh Mộ Dung Nguyệt không gọi là kém, cũng là gia đình trung lưu, nhưng ngày thường cô cũng chỉ ra ngoài giải quyết vấn đề ăn uống cho nhanh gọn.
Thật ra, Cố Hành vốn dĩ muốn tự mình nấu cơm, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ‘sinh bệnh’ của cô, anh vẫn muốn ở bên cô hơn nên mới gọi cho giám đốc.
Canh trứng tôm hùm, là tôm hùm châu Úc, thịt cũng rất chắc.
Cố Hành thấy cô thích ăn, vội lấy thêm một chén cơm.
Gan ngỗng nướng lửa vừa phải, béo mà không ngán, vào miệng là tan.
Còn có cua hoàng đế hấp cơm…
“Đây là trà bát bảo.” Cố Hành lấy cho cô một ly, có táo đỏ, long nhãn, hạt sen, đường đỏ, gừng băm, các loại nguyên liệu bồi bổ khí huyết.
Cố Hành đã dặn trước giám đốc, bảo bối nhà anh không thích uống nước, phải có hương vị một chút thì mới ăn được, anh cũng biết kỳ sinh lý cần phải uống nhiều nước, cũng chỉ có thể dùng cách này mới lừa gạt cô uống nhiều chút.
Mộ Dung Nguyệt cảm thấy trước kia cô tới tháng không thích ăn cơm cũng không thích ăn đồ ăn, nhưng hôm nay lại thấy đói bụng, ăn một bát cơm đầy.
Cố Hành thấy cô cuối cùng cũng ăn xong, trong lòng yên tâm không ít.
Đầu bếp lần này hợp với khẩu vị bảo bối của anh, mấy ngày nay cứ để họ tới nấu vậy.
Buổi tối, Mộ Dung Nguyệt dựa vào trong ngực Cố Hành, kiên nhẫn nghe anh giảng bài.
Nghe một lúc, Mộ Dung Nguyệt đã ngủ mất rồi.
Cố Hành nhìn bảo bối nhà mình không khỏi bật cười.
Giờ phút này, dục vọng giữa hai chân vô cùng rõ ràng, nhưng cô đang ‘bệnh’, lại chỉ có thể chịu đựng.
Anh kéo cô vào trong ngực, đặt một nụ hôn lên tràn, cứ vậy ôm cô ngủ đã là một loại hạnh phúc bất tận rồi.
—————-
Tác giả nào đó: Phương thức yêu thương vợ mình của Cố thiếu đây cũng thật xa hoa.
Cố Hành: Đơn giản thật tâm thôi mà.
Mộ Dung Nguyệt: Đây là muốn nuôi em béo phì thì có.
Vẻ mặt Cố Hành đứng đắn: Đúng là ngực của Nguyệt Nhi đã mập lên không ít.