Chương 81: Động lòng
– Ta thừa nhận là ý định ban đầu khi ta tiếp cận Ninh Tuyết là vì muốn thăm dò ngài rồi sau đó sẽ rời đi thế nhưng…
Hạ tướng quân nghe vậy cầm ly trà trên tay nhấp một ngụm liền hỏi:
– Nhưng vì sự xuất hiện của Tuyết Nhi, tất cả mọi dự định đều không đúng như kế hoạch ban đầu của cậu?
Chấn Long cúi đầu nhìn ly trà trên tay mỉm cười gật gật đầu không đáp, Hạ tướng quân ngước mặt lên trần nhà nói:
– Ta hoàn toàn có thể nhìn ra tâm ý của Tuyết Nhi đối với cậu, cậu cũng vì Tuyết Nhi mà suýt mạng cũng không còn, thế nhưng cậu có từng nghĩ qua kết quả của cả hai chưa, hai người là người của hai thế giới hoàn toàn không thể dung hoà được huống hồ chi giờ đây thời thế đang ổn định, ngộ nhỡ kẻ xấu hay tin tiểu nữ có quan hệ mật thiết với thái tử nước Tiêu thì chẳng phải đây sẽ là cơ hội cho họ nhằm vào Tuyết Nhi sao?
Nụ cười của Chấn Long vụt tắt, hiện rõ vẻ mặt u sầu, suy nghĩ hồi lâu, Chấn Long ngước mặt đưa mắt ra ngoài khung cửa sổ ngắm nhìn những bông hoa đang rơi xuống, thở dài một tiếng nói:
– Hoa nở là hữu tình, hoa rơi là vô ý, Hạ tướng quân xin ngài yên tâm ta biết mình nên làm gì.
Hạ tướng quân nhấp cạn ly trà rồi đứng lên mỉm cười nói:
– Đa tạ Tiêu thái tử đã hiểu cho nỗi lòng của người làm phụ mẫu như ta.
Chấn Long không một lời oán trách ngược lại còn vô cùng để tâm mà nghiêm mặt nói:
– Hạ tướng quân tuy ta chỉ là người ngoài, những vẫn muốn nói thêm một câu, Túc Hoành từ lâu đã có ý giết vua đoạt ngôi, Hạ tướng quân nên cẩn trọng đề phòng.
Hạ tướng quân nhìn thẳng vào đôi mắt nghiêm nghị của Chấn Long, từ ánh mắt ấy tướng quân có thể nhìn rõ được sự chính trực nhưng cũng đầy thiện lương trong bản chất của con người này mà thầm nghĩ:
– Đứa trẻ này đúng là chính nhân quân tử, là bật hiền tài hiếm có, quả là đáng tiếc…
Tướng quân khẽ gật đầu mỉm cười nói:
– Tiêu hoàng đế có một được một vị thái tử đầu đội trời chân đạp đất quang minh lỗi lạc như thế là phúc của bá tánh Tiêu quốc.
Nói xong Hạ tướng quân rót đầy ly trà trên bàn rồi cầm lên nói:
– Ly trà này xem như là cảm tạ ân cứu mạng của cậu đối với Ninh Tuyết, sau này gặp nhau nơi chiến trường, cậu không cần nhân nhượng.
Vừa dứt lời Hạ tướng quân uống cạn ly trà rồi quay người đi, Chấn Long theo ra tiễn Hạ tướng quân, người vừa rời đi thì từ xa Chấn Long đã nhìn thấy Ninh Tuyết đang hớn hớ chạy đến, nụ cười ấm áp như những tia nắng, từng làn gió len qua tóc mai ấy, Ninh Tuyết với vẻ mặt háo hức mà vẫy vẫy tay gọi:
– Chấn Long…
Chấn Long ngậm ngùi xót xa mà khắc ghi những dáng vẻ ấy vào tận sâu đáy lòng, riêng Ninh Tuyết vẫn chưa biết chuyện gì nên vẫn hồ hởi chạy đến nắm tay Chấn Long nói:
– Mẫu thân đã chuẩn bị rất nhiều món ngon, mau, đi thôi.
Nói xong Ninh Tuyết kéo tay Chấn Long ra bàn ăn, vợ chồng Hạ tướng quân đã ngồi đầy đủ chờ hai người họ, Chấn Long vì không muốn Ninh Tuyết nghi ngờ nên mỉm cười thân thiết hành lễ với vợ chồng Hạ tướng quân như chẳng có chuyện gì xảy ra liền nói:
– Bái kiến Hạ tướng quân, Hạ phu nhân.
Hạ phu nhân gật đầu mỉm cười nói:
– Không cần đa lễ, ngồi xuống đi, nay ta nấu rất nhiều món ngon, không biết có vừa miệng cậu không.
Chấn Long ngồi vào ghế rồi đưa mắt nhìn một lượt mỉm cười nói:
– Phu nhân chớ chê cười nhưng những món này đều là những món tại hạ thích ăn.
Hạ phu nhân che miệng cười nói:
– Vậy sao, vậy thì cậu nhất định phải ăn nhiều vào không cần khách khí đâu.
Vì để phá vỡ không khí ngượng ngùng mà Chấn Long gắp một miếng gà đặt vào bát rồi mời Hạ tướng quân nói:
– Hạ tướng quân mời người dùng.
Hạ tướng quân mỉm cười vẫy vẫy tay nói:
– Được rồi, được rồi, cậu cũng ăn đi, cứ tự nhiên dùng, đừng khách khí.
Chấn Long mỉm cười gật đầu rồi lại gắp một miếng gà khác mời Hạ phu nhân nói:
– Hạ phu nhân người cũng ăn nhiều vào.
Hạ phu nhân hiền hậu cười rồi lại gắp miếng thịt đặt vào bát cơm của Chấn Long rồi nói:
– Cậu cũng ăn nhiều vào như vậy sức khỏe mới mau hồi phục.
Ninh Tuyết thấy vậy ngồi cạnh chỉ mỉm cười, lát sau Ninh Tuyết nói:
– Phụ thân một chút con muốn cùng Chấn Long ra ngoài mua ít đồ.
Hạ tướng quân nhìn Chấn Long một cái rồi quay sang chau mày nhìn rồi đáp Ninh Tuyết:
– Ngày thường con cùng An Thành đi đây đi đó toàn là trốn ta mà lẻn ra ngoài, sao nay lại ngoan ngoãn xin phép rồi.
Ninh Tuyết ngượng đỏ mặt nói:
– Phụ thân này.
Hạ tướng quân và phu nhân nhìn nhau cười, tướng quân nói:
– Đúng là con gái lớn rồi không quản được nữa, con muốn đi đâu cứ đi, nhưng phải cẩn thận đấy, chớ có gây họa nữa đấy.
Hạ tướng quân nhìn sang Chấn Long, dường như hiểu được ý của tướng quân, Chấn Long gật đầu nhẹ, Ninh Tuyết nhìn Chấn Long nở nụ cười rồi nói:
– Con biết rồi mà sẽ không gây họa nữa.
Chấn Long gắp một miệng thịt cho Ninh Tuyết, bữa cơm cứ thế mà diễn ra trong không khí vui vẻ. Ăn xong Ninh Tuyết cùng Chấn Long ra ngoài, dạo bước trên phố cả hai đi ngang một gian hàng trâm cài tóc, Chấn Long đột nhiên dừng lại, Ninh Tuyết cũng bất ngờ quay người nhìn hỏi:
– Sao vậy?
Chấn Long mỉm cười vẫy tay kêu Ninh Tuyết lại gần, ngước mắt nhìn một loạt, Chấn long nhìn trúng một chiếc trâm cài, trên thân trâm là một đoá mẫu đơn màu trắng trang nhã, bên cạnh còn được gắn thêm một chú bướm tô hoạ thêm cho trâm cài, bên dưới là ba sợi xích đung đưa theo gió, mỗi cuối đoạn xích là một hạt trân châu, khiến cho tổng thể của trâm cài càng nhìn càng thấy tinh tế, quý phái. Trưởng quầy thấy vậy liền không ngừng khen ngợi nói:
– Tiểu lang quân thực có mắt nhìn, cây trâm này là cây duy nhất trong quầy của tiểu nhân, khắp Dương Đô tuyệt không có cây thứ hai.
Chấn Long mỉm cười rồi đưa sang cho Ninh Tuyết hỏi:
– Muội thấy sao, thích không?
Ninh Tuyết cầm trâm trên tay mỉm cười gật đầu, Chấn Long thấy vậy quay sang hỏi trưởng quầy:
– Bao nhiệu vậy?
Trưởng quầy nói:
– Hai mươi lượng bạc thưa tiểu lang quân.
Ninh Tuyết bất ngờ trước giá tiền liền nói:
– Sao đắt quá vậy, bình thường chỉ có khoảng vài lượng.
Trưởng quầy khiêm tốn nói:
– Dạ vâng thưa tiểu thư, cây trâm này là đặc chế gia công riêng, toàn thành Dương Đô chỉ có mỗi một cây nên giá hơi cao, tiểu thư thông cảm.
Chấn Long mỉm cười vui vẻ không hề do dự mà rút trong túi hai mươi lượng bạc rồi đưa cho trưởng quầy, trưởng quầy liền nhận lấy chổ bạc đó rồi nói:
– Đạ tạ tiểu lang quân, tiểu nương tử.
Ninh Tuyết nhướng mày nhìn Chấn Long, thấy vậy Chấn Long liền với tay cầm lấy chiếc trâm, từ từ cài lên mái tóc của Ninh Tuyết, nhẹ nhàng điều chỉnh nói thầm trong miệng:
– Chỉ cần muội thích, thì đừng nói chỉ là trâm cài này, dù là tính mạng của ta, ta cũng có thể trao cho muội.
Ninh Tuyết không nghe rõ liền hỏi lại:
– Huynh nói gì?
Đối diện với sự hiếu kì của Ninh Tuyết, Chấn Long chỉ mỉm cười lắc đầu, lòng có chút xót xa, Chấn Long dịu dàng cài chiếc trâm lên tóc của Ninh Tuyết, ân cần mà điều chỉnh cho phù hợp, trâm đã cài xong, Chấn Long âm thầm lùi lại ngắm nhìn dáng vẻ người con gái mình thương cài lên chiếc trâm mình chọn, giây phút Ninh Tuyết nhìn Chấn Long khẽ cười, trong lòng Chấn Long xao xuyến bồi hồi trước vẻ đẹp kiều diễm ấy mà khẽ cười cứ thế trong vô thức mà nói:
– Rất đẹp… rất hợp với muội.
Ninh Tuyết mỉm cười nhìn vào tấm gương ở quầy hàng, vừa ngắm nhìn vừa tủm tỉm cười, nhìn thấy dáng vẻ tươi vui của Ninh Tuyết, Chấn Long lòng càng đau hơn, trong vô thức Chấn Long không kiểm soát được lý trí mà bước vội đến ôm chằm Ninh Tuyết vào lòng, cái ôm chứa đựng nhiều tâm tư nỗi lòng, không cam lòng Chấn Long càng ôm càng chặt, nội tâm dằn vặt không thôi, lòng thầm nghĩ:
– Xin lỗi, là ta đã phụ lòng muội, ta không mong muội tha thứ nhưng… nhưng ta không hối hận, nếu có một điều ước, ta chỉ mong có thể cùng muội răng long đầu bạc, suốt đời suốt kiếp, mãi không rời xa.
Ninh Tuyết ngơ người không hiểu chuyện gì, Chấn Long cố gắng tỏ ra bình thường dù sâu bên trong trái tim đã sớm tan nát, Chấn Long hạ giọng nói tiếp:
– Hứa với ta, dù ngày mai có ra sao muội cũng phải giữ mãi nụ cười này trên môi.
Ninh Tuyết bấy giờ vẫn không hiểu ý nghĩa của câu nói này, chỉ nghĩ đây là câu nói đường mật nên vui vẻ mỉm cười đưa tay ôm chằm Chấn Long rồi gật đầu nói:
– Có huynh bên cạnh là muội vui rồi.
Chấn Long sắc mặt u buồn không đáp, Ninh Tuyết hướng mắt nhìn quanh thấy ai nấy đều đang nhìn, cảm thấy e thẹn Ninh Tuyết vỗ vai Chấn Long khẽ nói:
– Mọi người đều đang nhìn chúng ta đấy.
Thế nhưng Chấn Long vốn chả bận tâm đến ánh nhìn của người khác nên vẫn một mực ôm lấy Ninh Tuyết, nghĩ đến việc phải rời xa Ninh Tuyết, tim Chấn Long không ngừng nhói đau mà càng siết chặt NinhTuyết lại thầm nghĩ:
– Giờ đây ta không còn cách nào để phủ nhận rằng ta đã động lòng với muội mất rồi thế nhưng đoạn tình cảm này phải chăng đã sai ngay từ lúc bắt đầu sao?