Chương 77: Âm hồn không tan
Trời sáng tinh mơ, tất cả thức dậy sửa soạn chuẩn bị lên đường, hai vợ chồng bà lão cũng rất nhiệt tình đưa tiễn bốn người họ, Ninh Tuyết lòng cảm thấy biết ơn hai vợ chồng họ nên len lén để lại chút ít bạc giấu trong chăn.
Sau khi họ khởi hành đi được một đoạn xa, hai vợ chồng mới phát hiện ra chỗ bạc đó, trong lòng vui vẻ mà nhận lấy chỗ bạc ấy, cởi ngựa đoạn đường dài cuối cùng cũng đã về đến Dương Đô, tới cổng thành Chấn Long viện cớ xin từ biệt trước tại đây nói:
– Cáo biệt mọi người tại đây và cũng đa tạ vì đã cho ta đi nhờ về, hẹn ngày gặp lại.
Minh Nguyệt mỉm cười hữu lễ đáp:
– Triệu tiểu lang quân chớ khách khí như thế, tạm biệt, tiểu lang quân bảo trọng.
Ninh Tuyết và An Thành nhìn nhưng không nói gì, Chấn Long thấy vậy chỉ mỉm cười rồi từ từ rời đi, An Thành và Ninh Tuyết đưa Minh Nguyệt về tận phủ, sau khi từ biệt Minh Nguyệt, An Thành đưa Ninh Tuyết về, đến nơi Ninh Tuyết bước xuống, Tiểu Hương mừng rỡ chạy ra ôm lấy Ninh Tuyết rồi nhìn quanh từ trên xuống dưới, Tiểu Hương sốt sắng nói:
– Cô nương, cả đêm hôm qua người không về có biết Tiểu Hương lo lắng thế nào không?
Ninh Tuyết gật đầu liền hỏi:
– Ta không sao, mẫu thân thì sao, người có biết chuyện không?
Tiểu Hương ngập ngừng một lúc rồi đáp:
– Cô nương… lão gia… lão gia hồi phủ rồi.
Ninh Tuyết trợn mắt nhìn Tiểu Hương rồi hoang mang hỏi:
– Phụ thân về rồi, khi nào vậy?
Tiểu Hương nghe hỏi liền đáp:
– Vừa sáng.
Ninh Tuyết gương mặt thất thần nói:
– Không được rồi, chúng ta phải vào trong ngay thôi, trước khi phụ thân bắt gặp chúng ta.
Tiểu Hương gật đầu, Ninh Tuyết quay đầu chào tạm biệt An Thành, thì An Thành liền nói:
– Ninh Tuyết hứa với ta tuyệt đối không được hành sự lỗ mãn, hãy quên chuyện đó đi đi.
Ninh Tuyết gật đầu đồng ý với An Thành nói:
– Muội biết rồi.
An Thành mỉm cười gật đầu rồi Ninh Tuyết cùng Tiểu Hương quay người bước vào trong phủ, An Thành đứng nhìn bóng lưng của Ninh Tuyết trong lòng vẫn cảm thấy không yên, An Thành đánh ngựa đi, có thể là vì là thanh mai trúc lớn lên bên nhau nên An Thành dường như hiểu rõ tính cách của Ninh Tuyết nên đã vờ đánh xe ngựa đi nhưng thực chất là đứng nép vào cây to gần đó quan sát động tĩnh của Ninh Tuyết.
Ninh Tuyết cùng Tiểu Hương vào trong, Ninh Tuyết sợ hãi trán ướt đẫm mồ hôi hỏi tiếp:
– Vậy phụ thân có hoài nghi gì không?
Tiểu Hương lắc đầu đáp:
– Vẫn chưa.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Phong Tổng: Sủng Thê Trọn Kiếp
3. Tình Đầu Mãi Mãi
4. Trà Xanh Max Level Xuyên Vào Tiểu Thuyết Kinh Dị
=====================================
Ninh Tuyết nghe vậy liền nói:
– Tiểu Hương muội nghe đây, bây giờ muội lập tức vào trong giúp ta hầm một nồi canh tẩm bổ cho mẫu thân…
Tiểu Hương thắc mắc liền hỏi:
– Thế còn cô nương… nếu lão gia hỏi Tiểu Hương phải trả lời sao đây?
Ninh Tuyết nghe vậy liền nói:
– Muội cứ bảo là ta đi mời đại phu rồi.
Tiểu Hương gật đầu nghe theo, sau đó Tiểu Hương liền tức tốc chạy vào bếp chuẩn bị canh, riêng về Ninh Tuyết, một lúc sau liền bước ra khỏi phủ, dáng vẻ lén lén lút lút ngó đông ngó tây quan sát, An Thành liền bật cười, Ninh Tuyết nhìn xung quanh không thấy An Thành liền yên tâm chạy ra ngoài, vừa chạy được vài bước thì từ phía sau tiếng của An Thành vang lên:
– Muội đi đâu dẫn theo ta với.
Ninh Tuyết giật bắn người, đơ người từ từ quay lại cười nhẹ nói với An Thành:
– Thực ra là muội…
An Thành lập tức nhăn mặt bước tới nắm lấy hai tay Ninh Tuyết nói:
– Chuyện này không giống như những trò đùa trước đây của ta cùng muội, sự việc trọng đại, hệ lụy to lớn, ta không muốn muội mạo hiểm.
Ninh Tuyết đẩy tay An Thành ra rồi bất mãn nói:
– Muội không mạo hiểm, muội chỉ muốn tìm ra bằng chứng, tìm ra kẻ chủ mưu sau lưng.
An Thành nhìn thấy dáng vẻ khiên quyết của Ninh Tuyết, lòng biết dù có nói thêm gì cũng không khuyên giải được muội ấy nên nói:
– Được được nếu vậy chúng ta cùng nhau tìm được không?
Ninh Tuyết đưa mắt nhìn quan sát An Thành rồi nói:
– Thực sự huynh không cản muội điều tra.
An Thành gật gật đầu nói:
– Không cản, ta sẽ giúp muội được không, nhưng muội phải hứa với ta là không được đơn thương độc mã hành động, có chuyện gì nhất định phải báo với ta, được không?
Ninh Tuyết nghe An Thành có vẻ nghiêm túc liền vui vẻ mỉm cười nói:
– Được, muội hứa.
An Thành đưa tay rờ rờ đầu Ninh Tuyết mỉm cười nói:
– Ùm phải như thế chứ, đi đường dài muội cũng mệt rồi quay về nghĩ ngơi đi, chúng ta sẽ điều tra từ ngày mai được không?
Ninh Tuyết gật đầu rồi nói:
– Muội biết rồi nhưng muội chưa về được, muội phải đi mời đại phu, mẫu thân cảm thấy không khỏe rồi.
An Thành nghe vậy liền hỏi thăm:
– Hạ bá mẫu sao rồi, không khỏe sao?
Ninh Tuyết nhìn thấy An Thành lo lắng liền nói:
– Muội cũng không rõ, Tiểu Hương bảo đêm qua mẫu thân bảo mệt nên muội định đi mời đại phu về xem thử.
An Thành nghe vậy liền hỏi:
– Có cần ta đi cùng muội không?
Ninh Tuyết lắc đầu đáp:
– Không cần đâu, huynh cũng mệt rồi về nghỉ ngơi sớm đi, muội đi rồi về ngay mà.
An Thành gật đầu nói:
– Được nếu vậy muội cẩn thận đấy.
Ninh Tuyết vẫy tay chào An Thành rồi chạy vội đi, An Thành cũng nhanh chóng hồi phủ, đợi mãi đến tận tối mới thấy Dương tướng quân về, liền nhanh chóng đem chuyện này nói hết với phụ thân, Dương tướng quân nghe xong liền hoảng hốt hỏi An Thành:
– Chuyện này con nghe ai nói thế?
An Thành thầm nghĩ:
– Không thể nói tên Ninh Tuyết ra được.
An Thành nghiêm túc nói:
– Là do con vô tình đi ngang qua bắt gặp Hứa đại nhân lén la lén lút bước vào hẽm, lòng sinh nghi nên con theo sau thì bắt gặp họ gặp nhau.
Dương tướng quân quay người bước qua bước lại trong thư phòng trầm ngâm suy nghĩ, An Thành thấy vậy liền nói:
– Phụ thân chúng ta có nên cho người điều tra không, trong tình cảnh Túc Doãn thái tử chuẩn bị đăng cơ mà lại xuất hiện thế lực như vậy, e rằng có người muốn gây bất lời cho thái tử… hoặc… hoặc thậm chí là đoạt chính.
Nghe đến đây Dương tướng quân lập tức quay người lại nói:
– An Thành chuyện này liên can hệ trọng, con không được nhúng tay vào, ngoài con ra còn ai biết chuyện này không?
An Thành suy nghĩ chốc lát rồi lắc đầu nói:
– Dạ không.
Dương tướng quân nghe vậy gật gật đầu rồi cho người chuẩn bị xe ngựa, An Thành liền hỏi:
– Phụ thân người muốn đi đâu?
Dương tướng quân nói:
– Chuyện này ta muốn bạn bạc cùng Hạ huynh xem sao, xem ngài ấy có đối sách gì hay không?
An Thành gật đầu tiễn Dương tướng quân, ngay lập tức Dương tướng quân đã đến Hạ phủ, tướng quân bước vào trong gặp ngay Hạ tướng quân, Ninh Tuyết và mẫu thân cũng ngồi đó, Hạ phu nhân nói:
– Dương tướng quân mới đến.
Ninh Tuyết đứng dậy hành lễ với Dương tướng quân nói:
– Bái kiến Dương bá bá.
Dương tướng quân mỉm cười gật gật đầu nói:
– Ngoan ngoan.
Nhìn thấy dáng vẻ hấp tấp của Dương tướng quân, Hạ tướng quân liền hiểu ngay có chuyện, liền nói:
– Huynh theo ta vào phòng.
Dương tướng quân gật đầu rồi hữu lễ cáo từ với mẫu thân Ninh Tuyết rồi vội vàng theo sau Hạ tướng quân, Ninh Tuyết biết ngay có chuyện liền chạy theo sau, nhưng lại bị mẫu thân gọi lại:
– Người lớn bàn chuyện đại sự con theo sau làm gì?
Bị mẫu thân chặn lại, Ninh Tuyết đành bỏ lỡ cuộc nói chuyện quan trọng của phụ thân và Dương tướng quân, một lúc sau, Tiểu Hương từ bên trong bưng bát thuốc ra đưa cho phu nhân, Ninh Tuyết bên cạnh liền nói:
– Đây là thuốc giải cảm, đại phu nói người chỉ bị cảm lạnh thôi, ngoài ra sức khỏe không có gì đáng ngại cả, nào, người uống mau đi.
Tuy bản thân đang ngồi cạnh phu nhân nhưng tâm hồn sớm đã không còn ở đây, Ninh Tuyết vẫn luôn hướng mắt vào phòng sách cứ thế mà bồn chồn không yên nghĩ:
– Không biết phụ thân và Dương bá bá hai người họ đang bàn chuyện gì, rất có thể An Thành đã nói chuyện này với Dương bá bá rồi… phải làm sao đây… mình muốn vào nghe quá…
Ninh Tuyết loay hoay tìm cách muốn tiếp cận phòng sách nhưng khi vừa tìm cớ rời đi thì lại bị phu nhân gọi lại hỏi:
– Tuyết Nhi…
Ninh Tuyết giật mình liền quay đầu lại đáp:
– Mẫu thân…
Phu nhân với ánh mắt tinh tường liền vẫy tay gọi Ninh Tuyết lại rồi hỏi:
– Thành thật với ta, đêm qua con đã đi đâu?
Ninh Tuyết bị phu nhân bắt sống liền hốt hoảng mà quay đầu nhìn về phía phòng sách rồi nói:
– Mẫu thân… chuyện này phụ thân có biết chưa vậy?
Nhìn thấy dáng vẻ thấp thỏm của Ninh Tuyết, phu nhân bất lực thở dài rồi nói:
– Con cũng biết sợ sao?
Ninh Tuyết gương mặt ủ rủ gật gật đầu, phu nhân liền lắc đầu đáp:
– Phụ thân con vẫn chưa biết nhưng mau… nói ta nghe… đêm qua tại sao con không về?
Ninh Tuyết thở phào một cái rồi tường thuật lại cho phu nhân nghe:
– Hôm qua con cùng với An Thành và Hứa Minh Nguyệt, ba người đến Thuần Pháp tự bái phật, trên đường về trời mưa to, đường lại trơn trượt nên chúng con đành phải tá túc đỡ ở một ngôi nhà gần đấy, đến sáng mới có thể về được.
Phu nhân nghe vậy liền đanh mặt lại hỏi:
– Hứa Minh Nguyệt… nữ nhi của Hứa thái sử sao?
Ninh Tuyết gật đầu đáp:
– Đúng vậy.
Phu nhân nghe vậy lòng không khỏi muộn phiền mà nói:
– Con và cô ấy thân thiết vậy sao?
Ninh Tuyết nghe hỏi liền bỉu môi gương mặt nghiêm nghị đáp:
– Không hề… không thân chút nào.
Rạch rõ quan hệ với Minh Nguyệt, Ninh Tuyết hiểu rõ sự bận tâm trong lòng của phu nhân liền nói:
– Chắc hẳn người cũng biết cô ta từ bé đã ái mộ An Thành mà, cho nên con cũng khó tránh phải nói chuyện qua lại với cô ta thôi.
Phu nhân ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:
– An Thành là đứa trẻ ngoan, không chỉ hiếu thuận lại còn là một nhân tài… không khó hiểu khi lại được mọi người mến mộ như vậy.
Ninh Tuyết bật cười nói:
– Người vẫn chưa biết, cô ta suốt ngày cứ bám lấy An Thành như âm hồn không tan vậy.