Chương 3: Bằng hữu
Nó ngồi xuống nhìn ta chằm chằm rồi cười: “Muội, muội tức giận lên má phồng to như con cá nóc í! Hahahaha….”
Ta xoay sang chỗ khác, ta chẳng còn hứng đấu khẩu với tên mặt thối ấy: “Người đi ra chỗ khác đi, bổn cô nương đang không vui, không có hứng chơi vời người.”
Ai ngờ nó ngồi xuống bên cạnh ta nhìn theo hướng ánh mắt của ta, thấy ta đang ngắm trăng mà tâm sự trùng trùng, nó nhích tay chạm vào vai ta: “Muội vẫn còn giận chuyện lúc trước sao? Chuyện đó phụ thân đã trách phạt huynh rồi! Phụ thân nói huynh là biểu ca của muội, muội là trữ quân thái nữ điện hạ, huynh phải đối xử tốt với muội, trước giờ huynh chưa có muội muội nào hết nên huynh sẽ coi muội là muội muội huynh, đừng giận huynh nữa.”
Ta nghe thấy mấy lời đó cũng có phần thật lòng nên ta quay đầu lại nhìn nó, nó đưa ta miếng bánh rồi nhẹ nhàng nói: “Muội ăn không? Đây là món nhũ mẫu làm cho huynh, huynh cho muội một cái.” Ta lên giọng: “Nè nè, đừng nghĩ miếng bánh đó có thể dụ dỗ được ta, ta đâu có ham ăn đến vậy.” Dù bên ngoài đáp như vậy nhưng ta rất đói, tỷ tỷ không còn ở cạnh ta nữa, hôm nay có là hỷ sự ta cũng không thể vui vẻ ăn uống như thường được, bụng ta có vẻ cũng nghe hiểu được ý của ta nên kêu lên òng ọc. Ta ngượng đỏ mặt, huynh ấy lại nhìn ta cười lần nữa: “Còn chối nữa, đây là bánh bạch ngọc sương phương, ta thích ăn nhất, nhũ mẫu ta làm món này ngon nhất đó,cả thiên hạ không ai có chiếc bánh thứ hai tuyệt hơn đâu, ăn đi, đừng giận ta nữa.”
Ta miễn cưỡng giật lấy miếng bánh trong tay huynh ấy xong cho vào miệng ăn, vốn dĩ ta đâu định khen ngon nhưng thực sự rất ngon, hương bánh ngọt ngào mềm mại tan vào trong đầu lưỡi, quyện vào trong lồng ngực, ta không kìm lòng được mà khen: “Ngon quá! Ta chấp nhận lời xin lỗi của huynh, được rồi, lần sau lại mang cho ta nghe chưa tên mặt thối.” Ta khảng khái vỗ vỗ lưng A Nghi, huynh ấy cười ngây ngốc nhìn ta: “Sao hôm nay ta thấy muội buồn vậy? Lúc tỷ tỷ muội hành lễ ta thấy muội khóc rất nhiều, giờ còn ở đây ngắm trăng nữa, không giống một tiểu cô nương chút nào?”
Ta lườm nguýt huynh ấy: “Huynh ngốc thật hay giả ngốc thế? Tỷ tỷ là người thân cũng là người bạn duy nhất của ta trong cung, tỷ ấy sau này không ở cạnh ta, ta không buồn thì sao? Mà huynh coi chừng đại ca của huynh ấy, ca huynh mà động đến tỷ tỷ của ta ta xử huynh ấy.”
A Nghi nhìn ta rồi ôn nhu đáp lại: “Ca ca của huynh mặc dù hay bắt nạt ta nhưng huynh ấy rất trượng nghĩa, không ức hiệp tỷ tỷ muội được đâu, đừng lo!”
Ta hỉnh cằm nhìn lên bầu trời rồi đáp: “A Nghi, huynh có nghĩ trên cung trăng đó có người không? Trước đây mỗi khi buồn chán, ta với tỷ tỷ thường ngồi cạnh nhau ngắm trăng thế này, tỷ ấy nói nguyệt nguyệt hữu nhân, chỉ cần nhìn trăng, tức là tỷ ấy đang ở cạnh ta.”
Huynh ấy đáp: “Ta không biết trên đấy có ai không? Nhưng muội nói muội cô đơn, vậy sau này ta cũng sẽ giống tỷ của muội, muội chỉ cần nhìn lên trời, có ta thưởng nguyệt cùng muội, Thiên Kim, sau này chúng ta kết bằng hữu nha!” Ta cảm động,dường như ta muốn khóc song trừ tỷ tỷ và phụ mẫu, ta không muốn khóc trước mặt người khác chút nào, ta lấy tay phẩy phẩy mấy lần: “Đươc thôi, nhưng nếu huynh phụ ta, ta sẵn sàng đoạn tuyệt với huynh đó.”
Bọn ta cứ ngồi như vậy thêm một lúc thì ta lên đường hồi cung.
Mới đó mà cũng sắp tới tết Trung Nguyên, điều làm ta lo nhất là phụ hoàng cứ bệnh mãi, cứ cách mấy hôm người lại ngủ một lần đến vài ngày sau mới tỉnh. Năm nay cũng không giống những năm đầu ta sinh ra, không có đốt pháo, không có kịch hát, không được ra khỏi cung thả đèn hoa đăng chỉ tổ chức một bữa yến tiếc nho nhỏ với quan viên vương thất. Tuyết đã tan, gió đông lạnh giá chẳng còn muốn ở lại cưỡng đoạt hồn phách, câu xé lấy xác thịt,chiếm lấy hơi thở cùng hòa lẫn với đau, niệm, si, tâm khiến chấp niệm thêm nặng nề.
Nhìn mai nở trong tuyết khiến lòng ta tịnh thì ngắm hoa đào khoe sắc trong nắng xuân khiến ta xao động lưu luyến. Xuân tới, sức sống mới, ước nguyện mới, tương lai sẽ ngày càng tốt đẹp. Khi ấy ta thích nhất là nhắm mắt lại ngồi trên xích đu đợi hương hoa đào bay tới, lắng nghe thật kĩ ta thấy âm thanh giọt sương mai đọng lại trên lá dần nhúc nhích rơi xuống từng hạt, từng hạt. Sau khi tỷ tỷ đi ta đã nhạy cảm hơn rất nhiều, ta ngồi chống cằm ngẫm nghĩ lại bản thân. Bỗng nhiên có một luồng gió nhẹ thổi qua tai ta, ta quay đầu nhìn sang, khuôn mặt của tên mặt thối đó che mất cả ánh nắng ban mai chiếu vào ta, huynh ấy nhích sang một bên, cười lớn rồi nhìn ta: “Muội sao vậy, sao ngồi thù lù một góc ở đây, sao vậy, muội… không lẽ?”
Ta theo bản năng đáp lại: “Đúng là muội đang chất chứa đầy tâm…” Ta chưa nói hết câu huynh ấy liền chỉ chỉ tay vào bụng ta: “Muội béo ra nữa rồi! Mới không gặp mấy tháng mà muội ăn nhiều vậy à?” Ta trừng mắt tức giận: “Huynh bị điên à? Không biết cơn gió nào thổi tên mặt thối này đến đây nữa.” A Nghi véo má ta xong lấy hai tay nhéo nhéo mặt ta: “Muội đúng là… mỗi lúc tức giận lên nhìn giống cá nóc thật. Hahahaha. Huynh theo phụ thân vào đây thỉnh an mẫu hậu muội đó.” Ta khoanh tay lên giọng: “Vậy huynh tìm muội làm gì? À mà tỷ của muội sống ở đấy có tốt không? Muội nói rồi ai dám bắt nạt tỷ tỷ của muội là muội sẽ…”
Ta chưa nói hết đã bị kéo tay chạy đi, ta nói: “Huynh đưa muội đi đâu đó?. Ai gia, đau quá…”
Huynh ấy đưa ta tới gốc cây đào lớn nhất trong vườn Ngự Uyển mới chịu buông thõng tay ta ra. Ở đây dường như không bị nhìn thấy, hoa đào che khuất lối đi và tầm mắt, từ ngoài nhìn vào và từ trong nhìn ra đều không thấy gì hết. Hoa đào bay lả lướt trong gió, A Nghi gối đầu vào tay đứng tựa vào gốc cây nói: “Muội thấy tuyệt không? Nơi này ta vừa mới phát hiện là muốn đưa muội tới liền đó.” Ta gật đầu lia lịa: ” Được đó A Nghi chỗ này chỉ có mình ta biết mà huynh lại… nhưng mà ta không quan tâm, huynh còn chưa trả lời câu hỏi của ta, tỷ tỷ…” A Nghi nhìn ta đáp: “A Nghi, muội chịu gọi huynh như vậy sao, đúng là lạ mà. Tỷ tỷ muội không sao, hôm qua ta còn cùng tỷ ấy chơi nhảy lò cò trong sân viện…có huynh ở đây,huynh hứa sẽ bảo vệ tỷ tỷ của muội, đừng quá lo!”
Ta xoa xoa cánh tay: “Lần sau muốn đưa muội đi phải nói cho muội trước biết chưa? Đau chết bổn cô nương rồi!” Huynh ấy cười sảng khoái: “Bổn cô nương, muội mới mấy tuổi mà đã cô nương…” Ta ấp úng đáp lại: “Nhìn muội vậy thôi chứ muội chững chạc lắm, sau này huynh có tâm sự gì cứ tìm muội.” Bỗng huynh ấy lấy từ trong góc áo ra thứ gì đó, nét mặt y thật đáng ngờ, ta lùi lại vài bước: “Huynh huynh huynh…. muốn làm gì, muốn hạ thủ muội sao? Đừng có mơ! Muội có võ công đó!” Chẳng biết sao tự nhiên ta lại nhảy dựng lên vài cái, A Nghi nhìn ta rồi từ từ quỳ xuống một khắc rồi vừa ôm bụng vừa cười: ” Muội làm sao vậy? Muội… Muội nghĩ huynh như vậy sao?” Ta đỏ mặt quá liền quay ngoắt người đi thì huynh ấy chạy tới trước chưng ra một túi vải: “Lần trước muội nói muội thích ăn bánh này còn gì? Ta mang cho muội đó.”
Ta lấy ngay túi bánh đó mở ra cho một lần vài miếng vào miệng, đúng là hương vị ta rất nhớ, ta không kiềm được mà ăn một lần mấy cái đến nỗi sặc sụa một hơi. A Nghi vỗ vỗ lưng ta vài cái rồi nhẹ nhàng nói: ” Muội ăn từ từ thôi, không ai tranh của muội đâu đồ ngốc!”
Tết Trung Nguyên đã đến, năm nay không có tỷ tỷ, ta cũng chẳng còn hứng chơi đùa, ta dùng bữa xong thì ra ngoài đi dạo. Ta nhìn lên bầu trời đêm đầy sao xong quay sang nói chuyện với Tiểu Y: “Năm nay không có tỷ tỷ, đêm nay cũng không có trăng, tỷ tỷ nói tết Trung Nguyên sẽ tới nhưng tỷ tỷ lại không tới mất rồi! Tiểu Y à, tỷ tỷ nói cứ lúc nào ngắm trăng sẽ có tỷ ấy ở cạnh, vậy là ta không gặp được tỷ tỷ rồi.”
“Ai nói ta không tới nào?” Ta quay đầu lại nhìn, giọng nói quen thuộc ấy xuất phát từ phía sau ta, đúng là tỷ tỷ, tỷ tỷ của ta.