Chương 246: Nguyên Khải bị bắt cóc
“Đã biết, thiếu gia.” Phong Đại cười lạnh chuẩn bị lên ga, miệng nói: “Lũ khốn, ông đây sẽ cho chúng mày biết thế nào là lái xe, dám cản đường ông đây đúng là muốn chết mà.”
Trước khi Phong Đại biểu diễn tài năng của mình Sầm Cảnh Đình đã tháo dây an toàn của Dương Ái Vân ra kéo toàn bộ người vào lòng mình bao bọc.
Dương Ái Vân nằm trong lòng anh lại bảo: “Em không sao, thế này khá nguy hiểm.”
“Không vấn đề, em cứ trong lòng anh là được, mọi chuyện còn lại cứ để anh.” Sầm Cảnh Đình nói chắc như đinh đóng cột, lần này anh tuyệt đối không buông cô nữa.
Dương Ái Vân chưa kịp nói thêm câu nào thì chiếc xe bỗng nhiên nghiêng về bên phải. Phong Đại không biết từ lúc nào lên đã lên ga nghiêng xe một góc 45 độ lách qua hai chiếc Roll Royce màu đỏ đang chèn ép xe mình.
Hai tay lái xe hai bên nhìn thấy cảnh này mà kinh sợ không thôi. Đây là kỹ thuật khó làm nhất trong đua xe F1 người này làm sao có thể làm được?
Phong Đại nhếch môi hếch mắt: “Cùi bắp, yếu kém còn muốn ám sát ông đây.”
Hắn vừa dứt lời chiếc xe đã vượt hai chiếc Roll Royce một đoạn nhưng lúc này lại có hai chiếc BMW ở phía trước đi ngược chiều chạy với tốc độ cực đại lao thẳng về đây. Phong Đại thấy vậy cầm chắc vô lăng, bàn chân sẵn sàng tăng ga, lúc hai chiếc xe kia sắp lao tới đây thì Bugatti đồng thời bay lên trên không, vượt qua hai chiếc xe.
Một màn kinh dị này khiến ai nấy cũng đều sợ hãi. Bây giờ là giờ cao điểm nhưng trên còn đường này khá vắng vẻ mới khiến bốn chiếc xe kia có cơ hội chặn đường bọn họ.
“Đình.” Lúc lên cao Dương Ái Vân cảm nhận được không khỏi ôm chặt lấy anh.
“Đừng sợ, anh sẽ che chở em.” Bàn tay của anh ôm cô không rời, thần tình trấn định như không có chuyện gì. Lần này đương nhiên sẽ không giống như lần trước rồi.
Trường tiểu học Hòa Bình.
Đến giờ nhóc con Nguyên Khải lại cùng cô giáo và các bạn ra cổng trường chờ ba mẹ. Lúc này đã chẳng còn ai có thể trêu chọc nó không có mẹ nữa rồi. Thằng bé hớn hở vui vẻ, hòa đồng với bạn bè hơn lúc trước, ai hỏi cũng trả lời không còn trầm mặc nữa.
Bọn trẻ đang cười đùa vui vẻ thì có một chiếc xe Limousine màu đen đi tới dừng trước cổng trường. Cửa xe phía sau được mở ra, từ trên xe có một người phụ nữ trung niên ăn mặc quý phái bước xuống, trên người còn khoác một chiếc áo lông cáo màu trắng vô cùng sang trọng. Bà ta bước từng bước tiến về phía đám nhỏ rồi dừng trước mặt cô giáo.
Hai giáo viên dẫn dắt đám trẻ cùng nhìn người phụ nữ lạ mặt nhưng kiêu kỳ trước mặt hỏi: “Xin hỏi bà là?”
“Tôi là bà nội của Nguyên Khải, tôi đến để đón thằng bé.” Người phụ nữ bỏ kính xuống đối diện với hai người nói.
Cô giáo chủ nhiệm của Nguyên Khải đánh giá bà ta một lúc mới lên tiếng: “Xin lỗi bà, bà có gì chứng minh mình là bà nội của Nguyên Khải hay không? Chủ tịch Sầm không nói gì về việc bà nội của Nguyên Khải đến đón tôi không thể giao đứa bé cho bà được.”
Hơn nữa bọn họ cũng được căn dặn kỹ lưỡng về việc người đến đón rước, cho nên lúc nào cũng phải cẩn trọng, dò hỏi trước thân phận mới dám giao trẻ.
Người phụ nữ nghe vậy nhăn mày khó chịu nói: “Hừm, chứng minh cái gì, tôi chính là bà nội của nó, mau đưa thằng bé cho tôi.”
Nghe rõ có thể thấy giọng bà ta vừa cáu kỉnh vừa vội vàng. Điều này khiến cô giáo chủ nhiệm càng thêm cảnh giác nói: “Xin lỗi, tôi không biết bà là ai không thể giao Nguyên Khải cho bà được.”
“Thật lắm lời, tôi nói nó là cháu tôi các người điếc sao?” Người phụ nữ bắt đầu mất dần sự kiên nhẫn, lại nhìn Nguyên Khải nói: “Nguyên Khải, mau lại đây với bà, bà đưa cháu đi ăn kem rồi gặp ba mẹ, ba mẹ cháu đang chờ đấy.”
Không thể nói chuyện với cô giáo bà ta lại chuyển sang dụ dỗ thằng bé.
Nguyên Khải nhìn người lạ lẫm trước mặt lại bảo: “Không đâu, cháu không đi với bà đâu, mẹ cháu nói rồi không thể đi với người lạ, cháu ở đây chờ ba mẹ thôi.”
“Thằng nhóc này sao lại không nghe lời như thế, ta đã bảo ta là bà của mày cơ mà.” Người phụ nữ bắt đầu nổi nóng, lại nói với cô nói với giọng điệu sắc bén: “Tôi là mẹ của Sầm Cảnh Đình đấy các người dám cản tôi sao? Có tin tôi kêu con trai tôi đuổi các người di không, đây là trường mẫu giáo do Sầm Gia đầu tư đuổi các người chỉ trong một giây thôi, khôn ngoan thì mau đưa thằng bé đây.”
“Giọng điệu của bà là thế nào chứ? Chẳng khác nào kẻ cướp cả, chúng tôi tuyệt đối không đưa Nguyên Khải cho bàn đâu.” Cô giáo mặc áo dài xanh còn lại lên tiếng.
Người phụ nữ không đưa được thằng bé đi thì nôn nóng không thôi, bắt đầu làm nhặng cả lên khiến đám trẻ ai nấy sợ hãi, có đứa còn khóc lên khiến cô giáo luýnh quýnh dỗ dành, an ủi.
Lúc này có một người đàn ông trung niên đeo kính đen mặc áo măng tô màu trắng cùng hai vệ sĩ cao lớn tiến đến hỏi: “Chuyện gì? Sao còn chưa đưa thằng bé đi.”
“Anh đến đúng lúc lắm bọn chúng không cho em đưa thằng bé đi, còn bắt em chứng minh này nọ.” Người phụ nữ thấy người đàn ông như người chết đuối vớ phải phao lên tiếng nói.
Người đàn ông nghe vậy cau mày: “Thật lằng nhằng, đưa thằng nhóc đi.”
Ông ta ra lệnh cho hai vệ sĩ phía sau.
Bọn họ không do dự tiến về phía Nguyên Khải, cô giáo thấy tình thế này run rẩy che chở cho thằng bé đồng thời hô hào: “Các anh, các anh không được đến đây, bảo vệ, bảo vệ đâu, mau đến giúp chúng tôi.”
Giọng nói của cô giáo khá lớn ngay lập tức có hai bảo vệ đi đến. Thế nhưng bọn họ chưa kịp làm gì đã bị hai tên vệ sĩ khác chặn đường, không thể ra giúp cô giáo.
Rất nhanh Nguyên Khải bị một tên vệ sĩ lôi ra, thằng bé kêu lên: “Bỏ ra, bỏ ra, cô ơi cứu con… Ưm.”
Để thằng bé không la hét om sòm tên vệ sĩ dùng tay bịt lấy miệng của thằng nhỏ đi về phía chiếc xe.
“Nguyên Khải, Nguyên Khải bị bắt cóc rồi, người xấu, người xấu, mau bỏ bạn ấy ra.” Bỗng chốc có một bé gái la lên kéo lấy ống quần của tên vệ sĩ kia.
Hắn lại chẳng quan tâm đứa nhỏ, hất chân một cái khiến cô bé ngã xuống đất.
“Oa oa oa…” Phút chốc tiếng khóc của trẻ con vang lên.
Cô giáo vội vàng chạy lại xem xét cho con bé hỏi han: “Tiểu Nhi, con không sao chứ?”
Người đàn ông và người phụ nữ thấy Nguyên Khải được đưa lên xe mới xoay người cất bước, mặc kệ cô giáo cùng đám trẻ kêu la. Mà bên trong khi mấy bảo vệ khác nghe thấy động tĩnh đi ra thì chiếc Limousine đã rời đi.
Bọn họ nhìn cảnh tượng trước mắt hỏi: “Xảy, xảy ra chuyện gì?”
“Mau, mau báo với chủ tịch Sầm, Nguyên Khải bị bắt cóc rồi.” Một cô giáo lên tiếng.
Mà lúc này chiếc Bugatti cũng vừa vặn đi tới, từ xa Dương Ái Vân đã thấy trước cổng trường lộn xộn, cô cảm thấy bất an nên xe vừa dừng đã mở cửa đi xuống hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi? Nguyên Khải nhà tôi đâu?”
Cô nhìn quanh một lượt hoàn toàn không thấy thằng bé, cô giáo áy náy thấp thỏm nói: “Ban nãy có người tự xưng là bà nội Nguyên Khải muốn đưa thằng bé đi, tôi không đồng ý bọn họ liền bảo mấy tên đàn ông giành lấy thằng bé đưa đi rồi. Bảo vệ đến cũng bị bọn chúng đánh ngất.”
Nghe cô giáo nói xong Dương Ái Vân chợt dâng lên nỗi lo sợ: “Cô nói người đến tự xưng là bà nội Nguyên Khải sao?”
“Đúng vậy ạ.” Cô giáo xác nhận.
“Bọn họ đi hướng nào?” Sầm Cảnh Đình nhanh chóng đi tới cạnh Dương Ái Vân lạnh giọng hỏi.
Cô giáo chỉ bên phải: “Hướng ra quốc lộ 1.”
Nghe vậy anh lại ôm bả vai Dương Ái Vân nói: “Ái Vân, đừng lo lắng, anh nhất định sẽ tìm thấy con, em về nhà trước đi.”
Dương Ái Vân không đồng ý lắc đầu: “Không, Đình, em muốn cùng anh đi tìm con, em về nhà sẽ không thể an tâm được.”
Sầm Cảnh Đình nghe cô nói vô cùng chần chừ, Dương Ái Vân lại bảo: “Đình, chúng ta không có nhiều thời gian đâu, mau tìm con đi anh.”
“Được rồi.” Anh biết không thể ngăn cô nên cả hai người cùng lên xe đi tìm Nguyên Khải.
Chiếc xe Bugatti theo quốc lộ 1 mà đi, Sầm Cảnh Đình cũng lấy điện thoại ra gọi cho người của mình cùng tiếp ứng.
Ngồi trong xe Dương Ái Vân nôn nóng nói: “Đình, lẽ nào người bắt cóc con chúng ta lại là mẹ anh.”
Sầm Cảnh Đình trầm mặc, anh cũng không thể nào xác định được người đó có phải là mẹ mình hay không. Nếu đúng là bà ta vậy thì…
Sầm Cảnh Đình đang trầm tư thì điện thoại vang lên, là một số lạ nhưng linh cảm bảo anh phải nghe máy.
Khi vừa nhấc máy lên thì bên kia truyền đến giọng nói của người đàn ông: “Chủ tịch Sầm biết tôi là ai chứ?”
“Minh Tường.” Sầm Cảnh Đình nói ra cái tên, lông mày nhíu lại.