Chương 136: Sầm Cảnh Đình ra tay
Bà Liên mặc dù ấm ức nhưng đang trên chiến tuyến với bà Lê nên không tiện phản bác. Mà bà Nhung nghe được điều này trong lòng càng thêm căm phẫn.
“Các cô bớt sủa lung tung đi, đúng là cẩu không ngậm được miệng.”
“Ấy chết, đều là con người với nhau sao chị lại ví von tụi em là chó, đây có khác nào cũng đang nói mình không chứ hả?” Bà Liên che miệng cười trộm.
Bà Nhung đã tức đến đỏ mặt, mà Lâm Vĩnh An ngồi đây nãy giờ cũng chỉ nhấp trà xem cuộc vui, khóe miệng nâng lên một chút, hóa ra thượng lưu cũng chỉ đến vậy. Gia tộc lớn cái gì chứ, nhìn xem, đám phụ nữ ngu ngốc trước mặt này có khác nào đám chó điên sủa nhau.
Trước nay hắn luôn không cam tâm việc mình chỉ là trung lưu nhưng hôm nay nhìn đến cảnh này trong lòng hắn có chút thoải mái.
Đám phụ nữ lời qua tiếng lại không dứt thì phía cửa một ông lão 60 tuổi được người dìu vào, chỉ có Lâm Vĩnh An chú ý đến người này, hắn lặng lẽ đứng dậy chào hỏi: “Chủ tịch Sầm, tiểu bối đến đột ngột mong ngài không cảm thấy phiền.”
Tiếng chào của Lâm Vĩnh An khiến ba người phụ nữ thoáng chốc im bặt nhìn về phía này, thấy người trước cửa bọn họ vội vàng cúi chào: “Con dâu mừng ba trở về.”
Ông Sầm nhìn thanh niên trước mặt lại quét mắt nhìn ba cô con dâu, giọng nói trầm đục hỏi: “Các chị đang làm cái gì? Không có tôi ở đây định làm loạn cái nhà này lên à?”
“Con dâu không dám.” Ba người đồng thanh trả lời, mỗi người một khuôn mặt khác nhau.
Ông Sầm hừ nhẹ, khuôn mặt đanh lại, lúc này mới nhìn thanh niên trẻ tuổi ăn mặc lịch lãm phong độ, khuôn mặt tươi sáng không giấu ý cười nói: “Con trai thứ hai nhà họ Lâm, cậu đến đây có việc gì?”
Đối với Lâm Vĩnh An ông Sầm đã gặp qua một lần nên còn nhớ mặt, sự xuất hiện của hắn trong nhà họ Sầm trên đường vào đây ông cũng đã nghe quản gia nói. Thế nhưng vẫn phải hỏi rõ ràng.
Lâm Vĩnh An không nhanh không chậm đáp: “Cháu đến đây trước là hỏi thăm sau là muốn chịu trách nhiệm với Ái Vân.”
“Ái Vân, ý cậu là cháu dâu cả của tôi sao?” Ông Sầm lạnh lùng hỏi.
“Vâng, thưa ông.” Lâm Vĩnh An treo nụ cười trên môi, vô cùng điềm tĩnh đáp.
Sầm Chính nhíu mày, biểu cảm nhăn nhúm, khó coi: “Cậu chịu trách nhiệm gì với nó?”
Lâm Vĩnh An không để ý đến ông dõng dạc nói: “Không giấu gì ông cháu là bạn cũ của Ái Vân, tối qua bọn cháu có cuộc hội ngộ nên uống vài ly, Ái Vân uống quá chén mà cháu cũng không làm chủ được bản thân nên đã lỡ cùng cô ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cháu biết Ái Vân là vợ của Sầm đại thiếu gia nhưng anh ta không yêu thương gì cô ấy, hơn nữa hai người họ cũng chưa động phòng nên không tính là vợ chồng thật. Cháu đã làm ra chuyện có lỗi với cô ấy nên sẽ chịu trách nhiệm.”
Ông Sầm nghe những lời này bàn tay siết chặt cây gậy, khuôn mặt cũng trở nên trầm tĩnh. Đúng lúc này một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Lâm Vĩnh An, cậu muốn chịu trách nhiệm với ai? Vợ tôi sao?”
Theo giọng nói tất cả đều nhìn ra phía cửa một lần nữa, trong mắt bọn họ là hình ảnh Sầm Cảnh Đình cùng Dương Ái Vân tay trong tay bước vào nhà chính, phía sau họ còn có sáu vệ sĩ đi theo. Cảnh tượng làm người ta phải rén trong lòng. Những người hầu xung quanh đều cúi thấp đầu không ai dám nhìn thẳng.
“Cảnh Đình, cháu…” Nhìn thấy cháu trai yêu quý đôi mắt ông Sầm lóe lên tia sáng nhỏ, đến khi nhìn Dương Ái Vân lại có chút phức tạp.
Bọn họ đi vào trong nhà Dương Ái Vân cất tiếng chào hỏi: “Cháu chào ông!”
Ông Sầm không lên tiếng đáp lại, chỉ lướt qua cô nhìn sang cháu trai mình: “Cảnh Đình, cháu…”
Ông còn chưa kịp nói gì thì Sầm Cảnh Đình ngắt lời: “Ông để cháu giải quyết chuyện này, kẻ nào dám bôi nhọ hay giá họa cho vợ cháu cháu sẽ không tha cho kẻ đó.”
“Sầm đại thiếu gia nói vậy là ý gì? Không tin tôi và Ái Vân vui vẻ cùng nhau sao?” Lâm Vĩnh An nhìn người đàn ông mù lòa nhưng vẫn toát ra khí thế ngời ngợi trước mặt trong lòng ghen tị không khỏi lên tiếng khiêu khích. Người này mù rồi mà uy thế vẫn không giảm, đúng là khiến người ta chán ghét.
“Lâm nhị thiếu gia ăn nói cho cẩn thận, ai vui vẻ cùng anh, anh có nhầm người không?” Dương Ái Vân ở bên cạnh Sầm Cảnh Đình mỉa mai một câu.
“Ái Vân, em nói gì vậy, tối qua em còn nằm dưới thân tôi rên rỉ cầu xin tôi cho em thật nhiều kia mà, chỉ mới sáng sớm em đã quên rồi sao? Lại nói là em quyến rũ tôi trước, ấy vậy mà em ăn xong bỏ chạy, em có biết tôi rất buồn không?” Lâm Vĩnh An bày ra thần tình khổ sở.
Có hai người hít một ngụm khí lạnh, một người đen mặt, những người khác đều có ý xem kịch vui.
Bà Liên không nhịn được chèn một câu: “Con dâu của chị Nhung thật có bản lĩnh.”
Bà Nhung siết chặt hai tay, ánh mắt toát ra lửa, nếu không có ông Sầm ở đây e là bà ta đã lao vào sống chết cùng người này.
Dương Ái Vân nghe được lời nói của hắn cảm thấy thật buồn nôn, muốn phản biện lại tên đàn ông trơ trẽn này thì một giọng nói âm trầm vang lên: “Lâm Vĩnh An cậu gọi vợ tôi là gì?”
Thấy sắc mặt anh không tốt Lâm Vĩnh An cố tình nhấn mạnh hai chữ: “Ái Vân.”
Hắn vừa dứt lời thì bị một cú đấm phang thẳng vào mặt không trật đi đâu, Lâm Vĩnh An không kịp phản ứng bị đánh đến lệch mặt, loạng choạng muốn té, không dám tin Sầm Cảnh Đình có thể đánh mình. Những người mặt trong phòng cũng trố mắt nhìn cảnh này.
Phong Đại thấy anh ra tay trong lòng khoái trí cổ vũ, bao lâu rồi hắn mới nhìn thấy thiếu gia đánh người?
Sầm Cảnh Đình đánh xong một cú vặn vặn cổ tay lạnh lẽo nói: “Tên của vợ tôi không đến lượt tên nhãi nhép như cậu gọi. Còn nữa, cậu nói ai rên rỉ dưới thân cậu? Có cần tôi cho cậu biết thế nào mới thực sự là rên rỉ không?”
Lâm Vĩnh An dùng tay quẹt ngang khóe miệng, trên làn da màu đồng lập tức xuất hiện một vệt máu.
Hắn có chút căm phẫn, tên nhãi nhép sao? Sầm Cảnh Đình nghĩ hắn là ai? Đúng là nực cược.
Hắn lồm cồm đứng dậy nhếch môi nói: “Sầm đại thiếu gia mù rồi tính cách cũng thật nóng, còn có thể đánh người cơ đấy. Nhưng không sao tôi có thể hiểu cảm giác hiện tại của anh, nghe vợ mình cùng người khác lên giường đúng là không phải chuyện vui gì, lòng tự tôn của anh bị đả kích tôi có thể hiểu, nhưng biết làm sao sự việc đã diễn ra rồi, hay là anh để cô ấy đi cùng tôi đi, đêm qua chúng tôi vui vẻ còn chưa đủ đâu phải không, Ái Vân thân yêu của anh?”
“Bụp” Một cú đấm nữa đánh thẳng cửa miệng của Lâm Vĩnh An, lần này Sầm Cảnh Đình không đánh một mà còn đánh liên tiếp. Hơn nữa anh còn dùng chân đá thẳng vào bụng người trước mắt một cú, xác định đúng vị trí lại nắm cổ áo của hắn gầm giọng nói: “Cậu thử nói một câu nữa xem, tôi cho cậu rên rỉ đến hơi thở cuối cùng, đáng chết.”
Sầm Cảnh Đình tiếp tục giơ nắm đấm nện vào người đàn ông, mỗi cú đều dùng sức mạnh của mình, động tác của anh điên cuồng khiến người xung quanh cũng phải hít sâu một hơi, sợ hãi che mặt không dám nhìn cảnh tượng này.
Lâm Vĩnh An bị đánh đến máu me be bét, đau cũng không kịp kêu, Dương Ái Vân nhìn anh đánh đủ mới chạy đến bắt lấy nắm đấm của anh.
“Đình, thế là được rồi, đừng đánh nữa.”
Sầm Cảnh Đình khựng lại, nghe được giọng nói vội vàng của cô anh trầm khàn nói: “Em đang lo cho hắn ta?”
“Bậy, ai lo cho hắn, em lo cho chồng em thôi, đánh nữa là chết người đấy. Hơn nữa tay anh cũng đỏ hết rồi đây này, anh liều mạng với hắn làm gì chứ, không đáng đâu.” Dương Ái Vân nhìn nắm đấm dính vết máu của anh có chút đau lòng, lại lấy một cái khăn từ trong túi áo ra lau cho anh.
Cô biết Cảnh Đình đang vô cùng tức giận nhưng đánh đấm chỉ giải tỏa được cơn giận không giải quyết được gì.
Sầm Cảnh Đình được xoa dịu cũng vơi dần cơn phẫn nộ, lại kìm giọng nói: “Tôi không cho phép hắn gọi tên em, cũng không cho phép hắn nói em rên rỉ dưới thân hắn, em là của tôi.”
“Được, tên em chỉ anh được quyền gọi, tiếng rên của em chỉ mình anh được nghe, em cũng mãi mãi là của anh.” Dương Ái Vân dịu giọng thì thào bên tai anh, tiện thể vỗ nhẹ vai anh vài cái.
Bên này Lâm Vĩnh An bị đánh đến méo mặt, hắn siết chặt hai tay, nhìn đôi vợ chồng thân thiết với nhau bên kia chán ghét vô cùng không khỏi gắng gượng lên tiếng: “Tình cảm vợ chồng thật ngọt ngào, Dương Ái Vân, chưa gì em đã quên khoảnh khắc nằm dưới thân tôi rồi sao? Em còn nói của tôi rất lớn em rất thích. Thế nào? Hay là trước mặt Sầm đại thiếu gia em ngại không dám thừa nhận?”