Chương 36: Gặp bánh bao
– Sếp em tra được địa chỉ IP rồi.
– Ở đâu mau nói cho tôi biết.
Từ Niêm mất hết bình tĩnh khi nghe thư kí Hà Minh nói về việc đã tra được địa chỉ nơi mà hacker ẩn rồi.
– Sếp à. là một trường mầm non của Pháp.
– Trẻ con thật á?
Từ Niêm như không tin vào những gì mình nghe được. Anh khẩn trương chờ câu trả lời lại từ Hà Minh, mi mắt anh chớp chớp nhìn cậu ta chờ câu trả lời.
Thư kí Hà Minh gật đầu thay cho câu trả lời của mình. Nhận được câu trả lời chắc chắn của Thư kí thì anh há hốc mồm mà không thể tin được điều này. Anh lấy lại tinh thần và gia lệnh cho thư kí Hà Minh.
– Cậu đặt vé cho tôi qua Pháp ngày mai luôn nhé. Tôi muốn xe thằng con tôi là ai.
– Dạ vâng sếp.
Từ Niêm cười thích thú vì anh muốn xem kẻ nào dám coi thường anh cơ chứ. Vẻ mặt anh nhìn có vẻ nham hiểm, đôi môi bạc cong lên.
Bánh Bao sau khi làm xong nhiệm vụ của bản thân cậu bình thản về nhà bà ngồi ghế ăn bim bim. Cậu vừa ăn vừa rung chân nhỏ xinh của bản thân mình và gâht gù tán thưởng nội dung của bộ phim. 6h30 tối thì Tú Nhi mới về, cậu nhìn mẹ mình thật xinh đẹp cơ mà mẹ cậu lại lười làm việc nhà.
– Con nhìn thấy ta mà không chào sao tiểu quỷ kia.
– Bim bim của con mà. Mẹ lớn rồi còn bắt nạt trẻ con.
Cô quá hiểu thằng con trai mình, miệmg thì mọc răng sữa thôi chứ nó có khác gì con cọp đâu.
– Ta mong con trẻ con giúp ta mà có được đâu cơ chứ.
– Mẹ lại nói vậy rồi. mami con đói quá rồi người quên thằng con này hay sao?
– À… chờ mẹ chút nhé.
– Con biết ngay mà có bao giờ mẹ cho con ăn no đâu cơ chứ. Chắc phải tự lập mất thôi.
Bánh Bao khuôn mặt búng sữa nhìn mẹ mình và lắc đầu, cậu còn thể hiện khuôn mặt ngao ngán của bản thân với bà mẹ của cậu nữa. 20 phút sau thì cũng có cơm ăn và hai mẹ con cậu cùng ngồi bàn ăn, trên bàn ăn Tú Nhi nói với cậu.
– Có lẽ chúng ta lên về Nước một chuyến thôi. Ta muốn về thăm quê hương và muốn lấy lại những gì mẹ mất.
– Con đã giúp mẹ gọi người đẹp trai đó sang đây rồi.
Tú Nhi mở to đôi mắt trong sáng của mình nhìn thằng con trai của mình. Nó vậy còn nhanh hơn cả mẹ nó cơ chứ, Anh quả này lại thảm nữa rồi.
– Con vừa vừa thôi nhé! Còn để phần mẹ nữa đấy, đừng dành của mẹ.
Bánh Bao mỉm cười nhìn mẹ cậu, mẹ là đang xót ba cậu hay chê cậu dành hết phần tài sản của ba cậu đây.
– Mẹ cứ yên tâm con sẽ trả baba đẹp trai của con cho mẹ. Hồi xưa mẹ yêu baba vì baba đẹp trai sao?
– Ai thèm yêu anh ta chứ? Xấu chết đi được ấy. Ta là đang lấy lại những quyền lợi của ta trước khi li hôn đấy. Con ông ấy thì tùy con xử lí.
Hai Mẹ con vừa ăn vừa nói rất vui vẻ, không khí trong nhà rất ấm cúng. Bánh bao hiểu rõ lòng mẹ mình, miệng thì cứng nhưng trong lòng mềm yếu lắm.
Sáng sớm hôm sau Từ Niêm đang kéo vali đi ra khỏi nhà thì gặp đại gia đình nhà Hiên Minh.
– Lão đại cho em theo cùng với, nghe nói anh đi tìm con trai.
– Các người đến đây làm gì? Tôi đi tìm tiền của tôi đấy có phải đi chơi đâu.
– Hì.. Thì bọn em muốn giúp anh một tay.
Hiên Minh cầm tay Hiên Hiên và bế con gái của mình nhìn Từ Niêm với ánh mắt khẩn cầu.
– Hai người đây là đang muốn tôi ăn cơm chó suốt dọc đường sang pháp à.
– Hì. Bọn em sẽ giúp anh mà Từ Niêm.
– Thôi được rồi cùng đi, tôi mà không tìm được tiền thì cậu lấy tiền cậu ra đền cho tôi nhé.
Nghe đến khúc này thì mặt của Hiên Minh hơi ái ngại và nhìn Hiên Hiên vì anh sợ cô nổi điên thì anh cũng chết chứ ở đó mà lấy tiền đền cho Từ Niêm.
Hiên Hiên thấy Hiên Minh cứ nhìn mình thì cô đang đặt dấu hỏi?
– Anh nhìn em làm gì?
– Cậu ta đòi tiền đền kìa vợ.
– Nhà mình thiếu tiền đâu mà anh phải sợ. Chơi luôn chứ.
– À… ờ… cơ mà anh không có tiền đâu vợ nhé.
Hiên Minh nói câu này làm cho Hiên Hiên ngại và xấu hổ chết mất. Anh nói vậy khác nào cô không cho anh xu nào mà giữ hết tiền của anh sao.
– Anh Từ Niêm vậy chúng ta đi thôi.
Hiên Hiên đập vào cánh tay Hiên Minh một cãi và cho anh lời cảnh cáo. Cả mọi người lên máy bay tư nhân đến Pháp, hạ cánh xuống sân bay.
– Giờ chúng ta về biện thự của anh hay là đến Bang.
– Chúng ta đến biệt thự. Hai người cứ cho bé chơi đi tôi và Hà Minh cùng đến nơi đó tìm.
Sau đó anh và Hà Minh phóng xe đến trường mầm non theo như thông tin địa chỉ của Hà Minh tra cứu.
– Cậu có chắc là đây không?
– Chắc chắn sếp.
Bánh Bao đang phòng vẽ mĩ thuật thấy màn hình đồng hồ báo thì cậu xin phép cô giáo đi ra ngoài đi vệ sinh.
” Baba thân yêu baba đến rồi sao?”
Bánh Bao mỉm cười đầy mùi thuốc nhìn về phía cổng trường thấy hai người đàn ông đi vào trong trường. Bánh Bao cũng không định chạy trốn mà cậu cồn cố tình để cho hai anh biết.
Từ Niêm muốn đi vệ sinh một chút còn Hà Minh chờ bên ngoài. Bánh bao đi lại gần Hà Minh và va vào anh.
– Á…ui… sao mà đau vậy?
– Nhóc con cháu không sao chứ?
Hà Minh đỡ cậu bé lên và hỏi, anh cẩn thận quan sát cậu xem có bị thương không. Hà Minh giật mình nhìn cậu nhóc sao lại giống sếp anh đến vậy.
– Sếp sếp… anh… bị bọn nào cho uống thuốc sao? mà lại thu nhỏ bản thân vậy.
Nghe Hà Minh nói vậy thì Bánh Bao có chút buồn cười, đã vậy cậu lại càng muốn trêu ghẹo anh chút.
– Hu… cậu xem bọn chúng khốn nạn dám cho tôi uống thuốc thu nhỏ. Cậu có thể cho tôi ngồi lên vai cậu không?
– Ôi mẹ ơi. sếp của em khổ thân anh quá. Được để em cõng anh.
Hà Minh ngồi xuống đất để cho Bánh Bao ngồi lên vai mình và anh đứng dậy.
– Cậu chạy khắp sân trường đi chúng ta chơi trò cưỡi ngựa.
– Sếp à. Sếp thu nhỏ thân hình sao não cũng thu nhỏ như trẻ con vậy ạ?
Sợ Hà Minh nhận ra cậu nhanh trí nói với Hà Minh.
– Tôi là đang tìm cảm giác tuổi thơ, cậu còn không mau giúp tôi nhanh lên.
– Dạ….
Bánh Bao ngồi trên vai không khỏi thích thú bắt Hà Minh chạy khắp sân trường, thậm trí bắt anh vượt chướng ngại vật nữa. Chân Tay Hà Minh phải gọi là muốn gãy luôn ra thành nhiều mảnh. Bánh Bao chưa có ý định muốn dừng lại.
– Nhanh chút đi… nhanh lên…
” Bốp”… Chát””..
Bánh Bao còn dứt tóc, tét thư kí Hà Minh vào vai và liên tục thúc giục anh chạy nhanh lên. Đến khi không trụ được nữa thì Hà Minh ngãn lăn ra đất làm cho Bánh Bao cũng ngã theo.
– Cậu muốn chết sao? làm ngã tôi rồi.