Chương 27: Vậy thì tới đi
“Hả?” Trần Ý hơi bất ngờ.
Mẫn Uyên lại rất bình tĩnh đáp: “Tôi nghĩ có thể nghe thử và góp ý gì đó cho chị. Tất nhiên nếu chị đi ngủ sớm để ngày mai có tinh thần báo cáo cũng là lựa chọn rất tốt.”
“A, không không. Tôi muốn thử chứ. Dù gì thử vài lần thì ngày mai sẽ trôi chảy hơn.” Trần Ý lập tức tiếp nhận ý tốt của Mẫn Uyên ngay. Đùa à, đây là thần đồng quốc gia đã tham gia cuộc thi phản bị bằng ba thứ tiếng đấy, lời nhận xét của đối phương tất nhiên quý giá, không phải ai cũng có hưởng được đâu.
Vậy nên Trần Ý nhấp một ngụm nước, dừng vài giây để tìm cảm giác. Chưa tới 3s liền bắt đầu thuyết trình.
Trong suốt lúc đó Mẫn Uyên đang vỗ vỗ lưng em gái, đôi mắt chăm chú nhìn Trần Ý. Cứ như thể xuyên qua màn ảnh, hiện diện ngay bên cạnh và bắt đầu mổ xẻ phân tích phần thể hiện của Trần Ý.
Khi kết thúc, Trần Ý hồi hộp chờ đợi đánh giá của Mẫn Uyên.
Mẫn Uyên hồi lâu sau mới gật nhẹ đầu, sau đó lướt tới một slide gì đó, chậm rãi nói: “Kĩ năng thuyết trình của chị rất tốt. Bên cạnh đó giọng của chị cũng rất trong trẻo, tần số rất thích hợp để làm mượt tai người khác. Có điều, ở chỗ này, thường theo tâm lý con người, nếu chị đặt vài câu hỏi sẽ khơi dậy tính tò mò và suy đoán của khán giả. Tuy nhiên, phần mở đầu và kết thúc của chị đã rất ấn tượng.”
Trần Ý gật gù tiếp thu.
Sau đó Mẫn Uyên lại trượt đến slide khác: “Chỗ này, nếu chị muốn dọa bọn họ nặng hơn. Chị có thể liệt kê ra vài con số cụ thể, thử biên một câu chuyện đặt bọn họ vào hoàn cảnh đó. Khi bị đâm trúng vào sự sợ hãi thầm kín, bọn họ sẽ cộng hưởng với câu chuyện chị kể ra. Từ đó sự sợ hãi trong thâm tâm sẽ càng thăng hạng. Tất nhiên sự sợ hãi không khiến bọn họ lên cơn đau tim gì, chẳng qua khiến họ vài ngày ám ảnh ăn không ngon, ngủ không yên mà thôi.”
Trần Ý: “…”
Thế quái nào… điểm này cũng góp ý luôn rồi. Mà còn ác hơn những gì nàng nghĩ được nữa chứ.
Thế nhưng nàng biết những chỉ ra của Mẫn Uyên lại như ánh sáng rạch ngang sương mù, khai sáng nàng nhiều điểm không ít. Nàng hít sâu một hơi, khi mở mắt ra đã trở nên kiên định hơn. Nàng hỏi: “Cảm ơn nhận xét của em. Chị có thể thử lại lần nữa không?”
“Tất nhiên rồi.”
Sau khi kết thúc lần hai, không khó để nhận ra trạng thái của Trần Ý đã thay đổi tốt hơn nhiều. Từ biểu cảm gương mặt đến ánh mắt đều toát lên vẻ nghiêm nghị và đanh thép. Cực kỳ phù hợp với phần thuyết trình này.
Lúc nhìn những bức ảnh hiện lên slide, Mẫn Uyên kéo nhẹ khóe môi. Có lẽ nàng đã lý giải được tại sao hôn thê mình chọn đề tài này báo cáo rồi.
Bề ngoài thì lặng êm và dịu ngoan, thế nhưng nội tâm lại sắt đá hơn người.
Trần Ý chính là kiểu người như vậy.
Sau khi kết thúc lần hai, Mẫn Uyên chỉ góp thêm một ý nhỏ nữa. Trần Ý rất vui vẻ tiếp thu. Nàng có cảm giác chỉ một đêm học bài cũng Mẫn Uyên, mà bản thân dường như thay đổi rất nhiều.
Đây là nghe quân tử một ngày giảng, hơn mười năm mày mò sao.
Không thể không nói, Mẫn Uyên lúc làm bài tập giúp nàng vẫn luôn là dáng vẻ nhàn tản và bình đạm. Thế nhưng khi nàng bắt đầu thuyết trình, trạng thái Mẫn Uyên sẽ thay đổi từ bình đạm sang sắc bén, chăm chú quan sát nàng như thể mổ xẻ, phân tích nàng hết từ trong ra ngoài vậy.
Điểm này khiến Trần Ý có ít nhiều áp lực tâm lý. Lần thứ nhất nàng đã không thuyết trình được hết công lực mình vì điểm đó.
Nàng biết đây là chướng ngại tâm lý mà Mẫn Uyên đặt ra cho nàng, nếu nàng không vượt qua được, thì ngày mai chờ đón nàng chính là bốn mươi lăm con người, chín mươi đôi mắt sẵn sàng xé xác nàng.
Nàng phải chiến thắng bản thân, mới chiến thắng được người khác.
“Hôm nay rất cảm ơn em. Không có không tôi không biết phải làm sao.”
Có lẽ vì bé Đậu trên vai đã ngủ, và đã kết thúc phần việc, vậy nên tròng mắt Mẫn Uyên trở về sự êm dịu như làn nước mùa thu trong trẻo. Giọng cũng thả nhẹ đi nhiều: “Không cần khách khí tới vậy đâu.”
“Lần trước em cũng giúp tôi rồi, lại thêm lần này nữa. Cái đó… Tôi cũng không biết phải làm sao? Hay là khi nào rảnh rỗi, tôi mời em một bữa có được không?” Trần Ý theo phản xạ nói ra câu này, nhưng khi nói xong lại thấy vẻ mặt Mẫn Uyên hơi thay đổi.
Nàng… nói sai gì sao?
Hàng mi chỉnh tề của Mẫn Uyên cụp xuống, ngữ khí không rõ lạnh nhạt: “Giúp đỡ hôn thê là trách nhiệm nên làm. Chị nói mời cơm có phải đang xem tôi là ‘người ngoài’ quá không?”
Lúc kết thúc câu đôi mắt đen sâu lắng của Mẫn Uyên đã nâng lên nhìn trực diện vào Trần Ý.
“A, tôi, tôi không có ý đó…” Trần Ý dần hoảng loạn. Giờ nàng mới biết sao Mẫn Uyên có chút không vui rồi. Nói đi nói lại hai người hiện tại đang có hôn ước ràng buộc, đột nhiên nói một câu phân biệt rạch ròi như vậy, thực sự cũng có phần tổn thương hòa khí. Giữa bạn bè đôi khi còn không rạch ròi tới vậy đi, sợ rằng có vài phần qua cầu rút ván… Chết tiệt, nàng bị úng não rồi hay sao mà nói như vậy chứ.
“Cái đó, tôi… Tất nhiên là ý tôi không như thế. Mà ý là… làm sao ta?…”
“Hoặc là, ý chị muốn chúng ta hẹn hò một bữa?” Mẫn Uyên êm ái giải vây.
Trần Ý vốn đang định giải thích, lại bị một câu của Mẫn Uyên chặn đứng, đần mặt cả ra: “Hả?”
“Thực ra mẹ tôi có thúc giục tôi nên tiếp xúc nhiều với chị, mà tôi nghĩ quả thực thời gian qua chúng ta có phần xa cách. Có lẽ hẹn nhau đi chơi đâu đó sẽ tốt cho cả hai. Chị thấy như thế nào?” Mân Uyên trưng cầu ý nguyện.
Trần Ý cắn cắn môi. Đã tới nước này, Mẫn Uyên đã bày cho cái thang để leo xuống. Nàng chỉ có thể giả lả leo xuống: “À ừ, tất nhiên rồi. Tôi và em cũng đã thỏa thuận với hai gia đình sẽ thử tiếp xúc mà. Nếu nói như vậy, hẹn nhau đi chơi đúng là tốt…”
Tốt cái con khỉ? Nàng đã tưởng ra viễn cảnh bị Bùi Ngọc Huân xỉa xói vì dụ dỗ trẻ vị thành niên rồi đây!
Mẫn Uyên sao không nhìn thấy biểu tình Trần Ý hận không tìm lỗ chui xuống. Không nói gì chỉ mỉm cười nhàn nhạt: “Nếu vậy giờ hẹn chúng ta sẽ bàn sau có được không? Hiện tại đã trễ rồi, chị nên nghỉ ngơi để dành tinh thần cho ngày mai.”
“Ừm ừm, một lần nữa cảm ơn em. Em ngủ ngon. Bé Đậu ngủ ngon nhé!”
Mẫn Uyên gật đầu: “Chị ngủ ngon.” Lại rũ mi nghiêm túc cầm cái tay mũm mỉm của em gái mình, làm động tác vẫy vẫy với Trần Ý, thay em gái chào hỏi lặp lại câu trước của bản thân: “Chị ngủ ngon.”
Gương mặt Mẫn Uyên vốn cấu trúc lạnh nhạt mà xinh đẹp, lúc nghiêm túc làm ra hành động này, có chút quái dị pha lẫn hài hước. Khiến Trần Ý phì cười một tiếng, thuận theo nói: “Cảm ơn Đậu Đậu nhé!”
…
Sáng hôm sau Trần Ý tỉnh giấc đúng giờ báo thức, sau khi vệ sinh cá nhân, lặng nhìn bản thân mình trong gương hồi lâu. Hôm nay sẽ là một ngày rất đặc biệt với nàng. Đáy mắt nàng từ mong lung mờ mịt rồi dần trở nên kiên định rõ ràng.
Khi Trần Ý ra cửa, Bùi Ngọc Huân đã sớm ngồi xổm chờ bên chiếc xe đạp. Đưa túi đồ và bọc đồ ăn ra, làm bộ đanh đá nói: “Chi viện tới rồi đây bà chủ quá quắt. Này là đồ ăn sáng. Còn đây là đồ tôi chuẩn bị giùm bà. Học lực tôi không tốt, không giúp được nội dung báo cáo, nhưng mấy cái vòng ngoài này thì cũng ráng hết sức rồi đó.”
Trần Ý thoạt đầu sửng sốt, nhưng sau đó thì cười khẽ nhận lấy đồ. Hàng mi dường như đọng một tầng sương lạnh: “Cô em đã buff máu thế này thì đủ rồi. Phần còn lại để chị đây lo.”
Trần Ý ngước nhìn vòm trời hôm nay, hít sâu một hơi.
Nếu cuộc đời nàng đã là một trận chiến, vậy thì tới đi.
…