Chương 125
Dương Quân nhanh chóng cùng người thần bí kia thương lượng. Lại ra lệnh trợ lý điều tra ID của tài khoản này.
[ Dương Quân: Tôi làm sao tin cậu được. Lỡ như cái gì cậu cũng không làm khiến tôi đắc tội với Sở Thiên Vũ, còn bằng chứng mà cậu đang nói kia đến lúc đó cậu không đưa tôi thì sao? Ít nhất cậu cũng phải cho tôi cái để làm tin chứ. ]
Người thần bí kia một lúc lâu cũng không thấy phản hồi tin nhắn, khiến lòng Dương Quân càng thêm bấn loạn. Ông lo lắng mà hối thúc trợ lý nhanh chóng tìm ra người thần bí kia là ai.
Trợ lý vừa nghe điện thoại vừa cẩn trọng đáp lại Dương Quân. Chậm chạp một lúc mới nghe được báo cáo từ phía cục tình báo của tập đoàn.
Trợ lý lo ngại nhìn Dương Quân, nhẹ giọng nói:
“ Ông chủ, chúng ta không thể tìm ra được tài khoản kia. Mọi người trong cục tình báo cố gắng tấn công nhưng không thể tìm ra được bất cứ thông tin gì. Khả năng chống xâm nhập của người kia quá mạnh, trong khoảng thời gian ngắn rất khó để tìm ra. “
Dương Quân loáng thoáng nghe được lời trợ lý nói, cặp mắt ông lúc này dán chặt vào màn hình, ông cố nén cơn giận trong lòng mình, chần chừ lúc lâu cũng không biết đáp lại như thế nào.
Vừa mới nghe thấy trợ lý trả lời xong thì tin nhắn của kẻ thần bí kia gửi tới. Giọng điệu trong tin nhắn kia như ôn thần, chốc chốc moi móc tim gan ông ra nhào nặn một lượt.
[ Ông có tin tưởng tôi hay không đều không quan trọng. ]
[ Không bằng ông xem thử cái này trước rồi hẵng quyết định. ]
Một tệp đính kèm được gửi đến. Dương Quân run rẩy ấn vào, hàng loạt tấm ảnh cùng văn bản hiện ra trước mắt ông.
Đôi mắt đen láy của ông ươn ướt giọt nước, khi nhìn vào khuôn mặt thân quen mà từ lâu ông đã không còn nhìn thấy.
Khắp người đàn ông loang lổ vết thương, máu thịt lẫn lộn, lửa cháy chung quanh, khói xám mịt mù, trông mặt người đàn ông vật vã đang cố gắng kéo lê người phụ nữ đang bất tỉnh trên người cũng không ít vết thương. Toàn cảnh trong bức ảnh diễn tả bằng hai chữ thảm kịch cũng không đủ.
Dương Quân đổ lệ, ông ta không dám nhìn nữa vội vàng thoát ra khỏi tệp, cũng không quên sao lưu.
Dương Quân vẫn còn hoài nghi với người thần bí này, nhưng ông ta thật sự không còn cách nào khác.
Phản bội lại lời hứa với Sở Thiên Vũ tuy không phải là hành động tốt đẹp, uy tín của ông cũng bị giảm đi vài phần.
Nhưng nếu không chấp thuận với yêu cầu của người thần bí kia, tập đoàn của ông trong sáng ngày mai sẽ gặp một trận sóng lớn uy hiếp đến căn cơ của tập đoàn. Còn về phía Sở Thiên Vũ, loại quan hệ quen biết này ngồi xuống bàn một chút, ắt sẽ có chỗ để thương lượng.
Suy nghĩ một lát Dương Quân đành phải chấp thuận.
[ Dương Quân: Tôi sẽ làm theo lời cậu. Mong cậu giữ lời. ]
[ Tất nhiên. Hợp tác vui vẻ. ]
[ À, ông cũng không nên cố điều tra về tôi đâu. Tài khoản này là giả, trước mười hai giờ tối nay sẽ bị xóa hoàn toàn. Nếu ông cố chấp điều tra. Tôi dám chắc rằng hệ thống cả tập đoàn của ông sẽ bị tê liệt. Lúc đó có bao nhiêu tổn thất ông hẳn tính được chứ nhỉ. ]
[ Dương Quân: Tôi biết rồi. ]
Dương Quân hắng giọng bảo trợ lý bên cạnh dừng lại. Trợ lý gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Dương Quân làm theo mọi yêu cầu của kẻ thần bí kia.
Tiết lộ số tiền đấu thầu mà ông ta đã thương lượng trước đó với Sở Thiên Vũ sau đó gọi điện cho Mạc Khuynh Châu bọn họ. Bên Mạc Khuynh Châu biết tin liền bất ngờ không thôi, ngập ngừng một lát bọn họ cũng chuẩn bị xong mọi thứ.
Bỗng nhiên có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, Mạc Khuynh Châu có nghi ngờ nhưng sau khi nhận cuộc điện thoại từ Tần Mặc, Mạc Khuynh Châu đành dẹp bỏ hoài nghi, thuận ý mà làm.
Lúc gặp Doãn Tùng Khiết, Mạc Khuynh Châu càng trở nên khẩn trương. Trước đó tuy được nhắc qua nhưng khi trực tiếp gặp mặt thật sự khiến Mạc Khuynh Châu thấp thỏm, lo ngại. Ắt cũng vì xuất thân của Doãn Tùng Khiết.
Doãn Tùng Khiết híp mắt cười nói: ” Trao đổi không thành công. Có vẻ như chúng ta phải hoàn thành thủ tục rồi. “
” Chú Cố, nên làm thôi. “
Cố Tích thở một cách nặng nề. Ông nhẹ nhàng đưa hợp đồng chuyển tài sản cho Dương Quân kí tên.
Dương Quân lấy bút từ trên bàn, vừa mới mở nắp ra thì tiếng gầm chói tai từ miệng Lê Hiếu phát ra, khiến hành động của ông bất chợt dừng lại.
Lê Hiếu gầm thét như một con vật đang cố gắng kêu cứu, lại như chú chó con run rẩy khúm núm cầu xin.
Tiếng bốp bốp vang lên cùng những lời xin lỗi nặng nề, hành động quỳ xuống như không có lòng tự tôn, thái độ khẩn xin khép nép liên tục dập đầu.
” Thật xin lỗi. “
” Đều là lỗi của tôi. “
” Tôi xin lỗi cậu, Doãn Tùng Khiết. “
Giọng nói Lê Hiếu khàn khàn, tưởng chừng như sắp khóc. Trong mắt hiện lên tia máu, vầng trán đỏ đến mức muốn rỉ máu.
Bộ dạng này của Lê Hiếu thảm hại đến mức nực cười. Sự cao ngạo trong người hắn không biết đã bị bao nhiêu cái dập đầu làm tan vỡ rồi.
Sở Thiên Vũ ngơ ngác, trợn mắt khó tin. Hắn muốn ngăn cản nhưng lại không cách nào di chuyển được. Dường như trong tâm trí hắn đã ngầm coi đây là sợi dây nghịch chuyển giúp hắn có một lối thoát.
Lê Hiếu dập đầu một cái lại xin lỗi thêm một lần. Hành động nhanh lại dứt khoát giống như chỉ cần hắn dừng lại thì sẽ không thể tiếp tục được nữa.
Lê Hiếu tự biết bản thân mình ngu ngốc, ngạo mạn đến mức nào. Vốn ỷ mình có quyền có khả năng đánh đấm, tuy không phải mức cao siêu nhưng một mình hắn thật sự có thể đối trọi được với tám người.
Nhưng hắn chỉ là người biết nhận lệnh mà đánh, dường như hiếm khi vận dụng đầu óc. Boss cũng đã từng nhiều lần bảo hắn học tập nhiều một chút, vận động trí óc, lại nên biết cách nhìn người nhưng hắn học không thông, học qua nhiều lần cũng không thể khiến hắn nhớ được.
Dù vậy Boss cũng không ghét bỏ hắn, ngược lại đối với hắn càng ngày càng tin tưởng. Mà niềm tin này đến từ lòng trung thành của hắn.
Đây là lần đầu tiên Boss giao nhiệm vụ kiểu này cho hắn, chắc chắn có dụng ý trong đó nhưng hắn lại không thể hiểu được thôi. Hắn có ngông cuồng, ngạo mạn đến mức nào thì nhiệm vụ của Boss giao tuyệt đối không thể thất bại.
Vậy nên dù có như thế nào hắn cũng phải hoàn thành nhiệm vụ. Lòng tự tôn hay bất cứ thứ gì, hắn lúc này có thể vứt bỏ không do dự.