Chương 30 - An , An ơi em đừng bỏ rơi anh
Ngày hôm nay giống như là ra đường không xem lịch vậy , phòng làm
việc chả Bình An liên tiếp xuất hiện những vị khách không mời mà tới .
Phạm Tô Hữu cầm báo cáo quan trọng chạy như bán mạng cho thần chết .
Vừa đến tới nơi cậu ta trợn tròn hai mắt nhìn Đình Trung rồi quay sang nhin cậu . Bình An rất tao nhã gõ tay vào bang làm việc ra hiệu cho Tô Hữu
mang tài liệu quan trọng để lên đây .
Nhìn hai người nói chuyện chăm chú hắn chống cằm suy nghĩ về Tô Hữu kẻ mà trước đây hắn muốn thu về công ty làm việc .
Kẻ có năng lực này đã được hắn trả tiền lương hậu hĩnh lên tới 50 nghìn đô trong 1 tháng thế nhưng cậu ta lại từ chối vì một lí do cực kì đơn giản là không thích .
Nụ cười ẩn ý châm biếng thâm sâu trên môi của Tô Hữu với hắn làm Bình An tò mò ngước đầu lên mà hỏi :” hai người quen nhau à ?”
” nhân viên đầy triển vọng hụt của Trần thị .”
Câu nói nghe vẻ rất hài hước nhưng làm hắn rất khó chịu với cậu ta .
” người tuỳ hứng như cậu cũng có người nhận ư ?”
” Trần Tổng không cần phải khen tôi như vậy , người như tôi là tài nhiều
dù có thái độ thì vẫn nhiều công ty muốn nhận vào cung phụng tôi .”
Thật ra nếu là lúc bình thường dù gan đến mấy sẽ không có ai dám kiêu kích
hắn cả , nhưng thời thế đã thay đổi rồi có sếp lớn bảo kê cậu ta nói gì
cũng được .
Nhận ra hai con người trước mặt không thể thân thiện được với nhau Bình An liền vỗ nhẹ lên mặt cậu ta .
” chuyện này nói kĩ trong buổi họp tối biết chưa ?”
” vâng thưa sếp .”
Nói xong Tô Hữu không ở lại lâu mà đi mất , nhưng trước khi đi cậu ta vẫn không quen trêu chọc hắn .
” chào tạm biệt ông chủ hụt .”
Nhận ra nhân viên của mình trêu anh quá đà nên cậu vội vàng dỗ anh .
” cái nết của cậu ta đôi lúc em còn không đỡ được nên anh mặc cậu ta đi .”
Hắn nhíu mày lại nghiêng cái đầu nhìn cậu mà nói :” nhân viên của em tài và đức chênh lệch hơi nhiều đấy .”
Nghe người ngoài công ty đánh giá đạo đức nghề nghiệp của nhân viên công ty mình Bình An chỉ có thể cười trừ mà thôi .
_____________
Thời gian vào mùa đông trôi rất nhanh tựa như cái chớp mắt vậy , trời đã
khuya thời tiết thì lạnh buốt đôi bàn chân mọi người trong căn biệt thự
đã sớm đi ngủ chỉ có mình cậu là thức .
Nhưng lúc này cậu không ở trên giường mà ở nhà kình bí ẩn khiến Đình Trung luôn tò mò .
Bỏ qua khunh cảnh đẹp kinh hôn của nhà kính đi , chúng ta lên tập chung vô Bình An đang nghiêm túc thiết kế bản vẽ nhẫn cưới.
” lâu rồi không làm chẳng biết nghề có tụt đi không đây .”
Cậu chăm chỉ bận rộn biết bao nhiêu thì hắn đang ngủ ngon ở trên giường cũng phải giật mình tỉnh dậy vì không có cậu bênh cạnh .
Hoảng sợ , hắn lúc này rất hoảng sợ tìm kiếm cậu trong vô thức , từng giót máu trên người hắn đều kêu gào hắn đi tìm cậu .
Hắn sợ hãi , hắn giống như bị cậu bỏ rơi vậy vô thức kêu lên tên cậu trong giá lạnh mùa đông .
Chân đất đi xuống nền nhà lạnh lẽo chạy khắp nơi đi tìm người nên không may tạo ra âm thanh rất lớn làm mọi người trong biệt thự thức giấc chạy ra
xem có chuyện gì .
Thấy hắn như vậy ông Năm lên tiếng kêu hắn bình tĩnh lại :” Trung cháu bình tĩnh lại đã cậu chủ đang bận trong nhà kính rồi .”
Nghe được người mình muốn tìm ở trong nhà kính hắn muốn chạy đi tìm . Nhưng
từ xưa đến này không ai được phép đến gần nhà kính đó cả nên chú Tư và
dì Hoa khuyên hắn .
” nửa đêm nửa hôm cậu bị làm sao à ? An nó chỉ bận việc cần giải quyết thôi .”
” Trung cháu lên phòng đợi cậu chủ về ngủ được không ?”
Nhưng lúc này đồng tử của bà Năm co lại hét lên :” đừng động vài thằng bé mau tránh ra , TRÁNH RA .”
Giọng bà Năm vang vọng làm mọi người vô thức cách xa hắn ra một chút .
Lúc này mọi người mới biết được thế nào là kẻ điên phát bệnh , Đình Trung hắn đang điên rồi .
Tất cả mọi người đều rất sợ hắn muốn tìm cách để hắn lấy lại tỉnh táo nhưng trong đầu hắn lúc này chỉ muốn cậu mà thôi chỉ muốn An của hắn mà thôi .
Đồ vật trong phòng khách hỗ độn bình sứ đắt tiền thì vỡ gần hết kẻ điên là không biết đau vậy chân hắn dẫm lên mảnh sứ vỡ đó đến mức chảy máu
loang nổ.
Đôi mắt đó chứa đựng sự sợ hãi đến phát điên của hắn .
Mọi người trong biệt thự bị hắn doạ đến phát sợ , chú Tư lúc này muốn nổ
cho hắn một phát súng vào người cho nhanh nhưng bị dì Hoa ngăn lại .
” đây không phải ở Mỹ đâu mà ông muốn bắn thì bắn .”
Vợ đã khuyên như vậy chú chỉ có thể cất súng đi , lúc mọi người đang tìm
cách ngắn hắn không đến tìm cậu vì người đang điên như vậy đi tìm cậu sẽ làm cậu bị thương thì sao .
Nhưng vừa nhắc tới người thì tiếng bánh xe lăn đã đi vào phòng khách nhẹ nhàng .
Vì để quen laptop lên cậu quay lại lấy nhưng khi vừa vào phòng khách đã làm bàng hoàng vì nó giống mớ hỗn độn vậy .
Mọi thứ như có ai tác động vật lý vào vậy đặc biệt là khắp nơi trên mặt sàn là mảnh sứ còn Đình Trung như người mất hồn đứng trên đống mảnh sứ đó
chân hắn đang chảy máu khắp phòng .
Vừa nhìn thấy cậu hắn liền mặc kệ mọi thứ chạy tới chỗ cậu , thấy hắn đi tới nhanh như vậy làm mọi
người lo lắng nghĩ hắn sẽ làm An bị thương .
Nhưng khác với suy nghĩ đó hắn ấm ức lên án cậu như một đứa trẻ .
” An,An ơi em đừng bỏ rơi anh .”
” xin em , xin em mà An ơi !”
Nhìn hắn như thế làm cậu bối rồi không biết phải làm sao chỉ có thể vịn lực tay muốn đứng dậy .
Nhưng khắp sàn toàn mảnh sứ như vậy cậu đi sẽ bị thương mất Đình Trung nhanh nhẹ chạy tới bế cậu lên như con nít .
” em sẽ bị thương nếu như đi vào đây mất .”
Nhắm đôi mắt đen láy xinh đẹp để che đi cảm xúc trong mắt Bình An cúi xuống cụng trán lên hắn .
” chúng ta lên lầu trước được không anh ?”
Như đứa trẻ được phát kẹo hắn cười hề hề ngây ngốc bế cậu lên phòng trên lầu .
Ôm cậu ngồi lên giường hắn vui vẻ dụi dụi đầu vào cổ cậu , dù có đôi chút nhột nhưng Bình An mặc hắn làm những điều hắn muốn .
Đình Trung giống như một chú chó lớn dính chủ vậy hít lấy hít để mùi hương trên người cậu rồi làm nũng .
” An ơi , An hôn anh đi , An ơi ?!”
An ngồi trên đùi hắn trầm lặng một hồi rồi nhẹ nhàng đặt tay lên mặt hắn dịu dàng hôn lên đôi môi mỏng bạc tình của hắn .
Nụ hôn như gió nhẹ thổi qua liền biến mất nhưng làm hắn ngây ngốc mất một
hồi rồi cười kakka vì vui sướng mà đôi mắt nặng chĩu buồn ngủ .
Dùng đôi mắt ngây thơ nhìn cậu rồi ngủ dần trong liều thuốc an thân mà Bình An đã tiêm cho .
Nhìn hắn đã say giấc cậu nhờ chú Tư lên băng bó chân hắn cho cậu còn mọi người đi nghỉ để sáng mai dậy sớm dọn dẹp .
Bệnh của hắn tái phát đột ngột như vậy đã doạ sợ mọi người nhưng làm cậu nhớ đến một chuyện mà sờ lên vết sẹo sau gáy được tóc che đi .
” hình như sắp đến ngày giỗ của hai bác rồi .”