Chương 44: "Tổ trưởng Lộ, pháp y Đường."
- Trang Chủ
- Vạn Vật Lưu Vết - Hán Bảo Niên Cao
- Chương 44: "Tổ trưởng Lộ, pháp y Đường."
“Tổ trưởng Lộ, pháp y Đường.” Sắc mặt anh xanh mét, “Là tin xấu.”
VẠN VẬT LƯU VẾT
Tác giả: Hán Bảo Niên Cao
Quyển 4: Bột mịn
Edit: Cá trê
__________
“Đại Hùng, trở lại xem thêm một lần nữa, tốc độ 0.5, có thể điều chỉnh độ nét nữa không?” Lộ Tranh trầm ngâm một lát rồi quyết đoán ra lệnh.
“Được ạ.” Tay Nguỵ Hùng Phong lướt như bay trên bàn phím, “Không có videos giám sát nào ông nội Nguỵ mày không nhìn ra!”
Vừa dứt lời cậu liền ý thức được có gì đó không đúng, cẩn thận ngẩng đầu nhìn một vòng.
Lộ Tranh không còn gì để nói, co rút khoé miệng.
Nữ điều tra viên bên cạnh thì trực tiếp lộ rõ sự xem thường của mình, đảo mắt nhìn người bên cạnh.
Đại Hùng cười ngượng ngùng, vội vã vùi đầu tiếp tục công việc.
Không lâu sau, videos được xử lý xong bắt đầu phát trên màn hình lớn với tốc độ chậm, lần này là đảo ngược lại, bắt đầu từ lúc xe ra khỏi điểm mù theo dõi, tầm mắt Lộ Tranh nhìn chằm chằm không chớp mắt vào hành động của người trong xe.
Chiếc Audi màu đen uyển chuyển nhập vào dòng xe, giao thông trên đường thông thoáng, người trong xe thoạt nhìn rất thanh thản, không hề vội vàng ____
Đèn đỏ sáng.
“Từ từ.” Lộ Tranh bỗng đứng dậy, hơi híp mắt, nhanh tay ấn phím Enter: “Lùi lại ba mươi giây và giảm tốc độ phát, điều chỉnh độ phân giải, phóng to hình ảnh ở phạm vi này.”
Anh vừa nói vừa vẽ một vòng tròn lên màn hình.
Tốc độ videos chậm lại khiến động tác của người phụ nữ càng trở nên rõ ràng. Cô ta gác cánh tay trái lên cửa kính, trên ngón tay dường như mang theo thứ gì đó nho nhỏ, đèn đỏ vẫn sáng, một chiếc Mercedes-Benz chậm rãi dừng lại ở làn đường bên trái cô ta, cửa sổ cũng đang mở, tay của nạn nhân tóc dài khẽ động, trên videos vô cùng mơ hồ có thể nhìn ra một vật phẩm hình vuông nhỏ bé từ đầu ngón tay cô ta bị bắn ra ngoài rồi dừng trong tay người ngồi ghế phụ của chiếc Mercedes-Benz bên cạnh.
Nạn nhân tựa như biết thứ kia sẽ đáp xuống chỗ đó, đầu cũng không thèm di chuyển, đèn xanh sáng lên, chân đạp ga rồi rời đi.
Cả quá trình vô cùng bí mật, toàn bộ hành trình không vượt quá mười giây đồng hồ.
Mấy người đang xem videos đều lâm vào trầm tĩnh quỷ dị.
Vài giây sau, Lộ Tranh lên tiếng đánh vỡ sự yên lặng, Đại Hùng bèn ngây ngốc dựa theo mệnh lệnh kéo thanh tiến độ lên phía trước, kéo xong liền phát hiện ra vấn đề.
Người bị hại gần như ở mỗi giao lộ dừng đèn xanh đèn đỏ đều sẽ bắn vật nhỏ kia sang cửa kính chiếc ô tô dừng bên cạnh, tổng cộng có ba chiếc xe có liên hệ cùng cô ta trong suốt hành trình.
Chuyện tới nước này, ai có kinh nghiệm phong phú kỳ thật đều đã có suy đoán mơ hồ.
“Tổ trưởng……” Nguỵ Hùng Phong có chút bất an, do dự mở miệng: “Anh có cảm thấy là, có thể nào là……”
Nói đến đây cậu bỗng mắc kẹt lại, dường như không thể tin nổi.
Lộ Tranh nhếch khoé miệng, cười lạnh một tiếng, như đinh đóng cột nói: “Ma tuý.”
**
Là một thành phố cảng, thành phố Nguyên Bảo rất có kinh nghiệm trong trấn áp ma tuý, căn cứ vào biển số xe, Tra Thanh vô cùng nhanh chóng đưa chủ xe cùng người ngồi ghế phó lái của ba chiếc xe kia về thị cục, tổng cộng có bốn nam hai nữ, lúc này bọn họ đều dùng cảm xúc mãnh liệt tỏ vẻ bản thân vô tội.
“Tôi không hút! Tôi đã nói với anh rồi! Tôi không có!” Một người đàn ông béo mang dây chuyền vàng bản to tức giận quát: “Các anh đang làm gì đây! Buông ra! Tôi tự đi!”
“Được rồi, được rồi, đừng la hét nữa, uống nước rồi nhanh đi tiểu ra nào.” Người cảnh sát túm cánh tay hắn vừa nhìn đã biết là người có kinh nghiệm đối phó với những người thế này, ông đứng bất động nói: “Uống hết ly này đi, uống nhiều chút.”
“Tại sao tôi phải uống! Anh nói cả ngày tôi cũng không uống! Tôi không tiểu! Anh buông ra!” Cả người dây chuyền vàng vặn vẹo, từ đầu đến chân đều là hai chữ từ chối.
“Trăm phần trăm vừa hút xong.” Đội trưởng Tra Thanh híp mắt, khoanh tay đứng ngoài khu vực cấm, nói với Cảnh Chí Trung và Lộ Tranh bên cạnh: “Nếu thật sự không hút thì sẽ hận không thể đi tiểu sớm để nhanh kết thúc.”
Vị cảnh sát hỗ trợ kiểm tra nước tiểu rất công tư phân minh, mấy người này đều là những người đang trong thời kỳ cai nghiện ma túy cộng đồng có thể tìm thấy trên trang web của cảnh sát, cho dù lúc này họ không ra tay thì cảnh sát tuần tra cũng sẽ cưỡng chế đưa họ về phòng khám xét nghiệm nước tiểu, nếu bị phát hiện tái nghiện thì họ sẽ bị cưỡng ép cai nghiện trong hai năm tiếp theo.
Cũng khó trách mấy người này có phản ứng như thế.
Chống cự không có kết quả, dây chuyền vàng vẫn phải làm theo, đội trưởng Tra Thanh cầm bản xét nghiệm nước tiểu, chậc chậc hai tiếng: “Quả nhiên, bột K*, ma tuý đá, thuốc lắc, thứ nào cũng không ít, cuộc sống phong phú ghê nhỉ.”
Cả ba tấm bảng trắng đều có vạch sáng, tấm thứ hai thì không có gì cả.
Dây chuyền vàng thấy mọi việc đã rồi, gào khóc bước ra.
“Anh nói xem, sớm biết có ngày này thì lúc trước sao còn làm vậy? Hãy suy ngẫm lại trong hai năm cưỡng chế cai nghiện đi, sau khi ra ngoài thì sửa sai làm người tốt.” Đội trưởng Tra Thanh thở dài, trực tiếp kéo dây chuyền vàng đã nhũn người như bãi thịt nát lên.
“Đứng lên, có chuyện này cần hỏi anh.”
Dây chuyền vàng: “Hu hu hu hu ____”
“Ây, đừng khóc, đàn ông lớn tướng rồi, khó coi muốn chết.” Tra Thanh đau đầu, đành phải liên tục rút khăn giấy cho dây chuyền vàng.
Nhất thời cả phòng vang vọng tiếng dây chuyền vàng xì mũi.
“Anh ____ không ____ hiểu ____ đâu!” Nghe thấy thế, dây chuyền vàng càng khó chịu, mặt đầy tuyệt vọng, nước mắt giàn dụa.
Tra Thanh: “Thúi lắm, tôi đương nhiên không hiểu rồi, tôi cũng không tự tìm khổ mà chơi trượt băng K đâu**.”
Mấy người Lộ Tranh:……
Thật sự vô nghĩa.
Tinh thần dây chuyền vàng có chút tan rã, không cần nói gần nói xa hắn đã khai ra chỗ cung cấp thuốc cho mình.
“Tôi mua thuốc từ một ả đàn bà tên Xuân Hoa, cô ta thường xuyên đi đến An Quốc nên có hàng. Người xung quanh tôi đều tìm cô ta, cô ta rất nổi tiếng ở Nguyên Bảo này, bản thân không hút, chỉ chuyên mua đi bán lại.” Dây chuyền vàng lẩm bẩm nói: “Người đàn ông của Xuân Hoa hình như cũng làm nghề này, nhưng mà là do cô ta mới kéo vào, tôi chỉ biết nhiêu đó thôi.”
“Các anh giao dịch như thế nào?” Lộ Tranh gõ gõ đầu bút.
“Chúng tôi thanh toán trước, chuyển wechat, Xuân Hoa sau khi nhận được tiền thì trực tiếp hẹn thời gian, trong thời gian dừng trên đường thì ném thuốc qua.”
Cái này trùng khớp với suy đoán của nhóm Lộ Tranh. Điện thoại của Nguỵ Xuân Hoa không có lịch sự cuộc gọi và nhắn tin, bạn bè trên wechat phần lớn là bạn tốt, thế nhưng tất cả lịch sự đều đã bị cô ta xoá bỏ, làm việc vô cùng cẩn thận khiến người khác rất khó tìm được dấu vết.
“Các anh cứ như đang làm việc cho băng đảng ngầm vậy, rất có tổ chức nhỉ?” Tra Thanh lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, gương mặt gầy ốm bỗng nghiêm lại, nghiêm túc hỏi: “Nói! Còn biết gì nữa? Không cần nói dối đâu, anh chắc cũng không muốn chuyển từ hai năm cai nghiện ép buộc thành đi thẳng vào trại cai nghiện đâu ha?”
Rõ ràng anh nghi ngờ dây chuyền vàng biết Nguỵ Xuân Hoa và Thịnh Văn Hạo còn có cấp trên.
Lộ Tranh âm thầm tán thành, cách giao hàng hoàn hảo, “nguồn hàng” dồi dào cộng thêm việc số khung xe bị mài mòn, “Xuân Hoa” này rất có thể chỉ là một góc của núi băng kia, đằng sau cô ta không chỉ là nguyên nhân cái chết khó hiểu mà khả năng cao là có băng đảng nào đó đang ẩn náu trong bóng tối.
Dây chuyền vàng sợ tới mức khóc rống lên: “Tôi nói nói nói nói ____ có lần đến chỗ Thịnh Văn Hạo sửa xe nghe được hắn đang nói chuyện cùng Xuân Hoa, nghe được gì mà “Anh Nghiêm (Yán) không đưa hàng”…… Tôi chỉ biết nhiêu đây thôi……”
Nghiêm? Nhan? Ngôn? Diêm? Yến?
Có thể dùng “Yan” làm họ thì rất nhiều, lỡ như Yan này không phải họ mà là tên thì càng nhiều hơn, tìm kiếm từ này trong thông tin hộ khẩu chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Tra không ra được thân phận thật của người bị hại, người bạn trai tuy biết được thân phận nhưng lại như bốc hơi khỏi nhân gian, biết được âm đọc tên của người cấp trên nhưng lại vô dụng…… Cả vụ án lại lâm vào bí ẩn.
Đội trưởng Tra Thanh dùng hết sức lực của thị cục truy tìm Thịnh Văn Hạo nhưng trước mắt vẫn không có kết quả, Cảnh Chí Trung mang theo Nguỵ Hùng Phong đi hỗ trợ lấy lời khai, Đường Thiệu Nguyên bên này kiểm nghiệm thi thể kỹ càng, đồng dạng không tìm được manh mối gì.
Phòng giám định vật chứng Cục cảnh sát thành phố Nguyên Bảo.
“Đầu đạn súng lục kích thước 7.62mm, bắn vào đầu nạn nhân ở khoảng cách rất gần, không vượt quá 30cm.” Lộ Tranh mang bao tay, cầm viên đạn híp mắt quan sát, nói: “Đạn có đường kính này được sủ dụng rất rộng rãi, không thể xác nhận loại súng……”
Dưới tình huống không có manh mối, Lộ Tranh rất nhanh chuyển tầm mắt về phía hung khí, hy vọng có thể phát hiện được gì đó.
Vỏ đạn được tìm thấy ở hiện trường vụ án cùng đầu đạn lấy ra từ thi thể Nguỵ Xuân Hoa đang được Lộ Tranh cầm trong tay quan sát cẩn thận.
Sau một lát phồng má, anh nhướng mày: “Hử, viên đạn thì không có vấn đề, nhưng súng là súng tự chế.”
Đường Thiệu Nguyên bên cạnh đang pha cà phê cho anh, kiểm nghiệm thi thể xong không có gì làm cậu bèn dính lấy Lộ Tranh muốn giúp đỡ gì đó, nghe xong thì tò mò hỏi: “Sao thấy được vậy anh? Không phải chỉ có viên đạn và vỏ đạn sao?”
Lộ Tranh cười cười, đứng dậy cầm tai nghe thật lớn cho Đường Thiệu Nguyên, mình cũng cầm một cái mang lên rồi đi đến chỗ đo đạc đường đạn, lưu loát lấy súng từ thắt lưng xuống, “cạch” một tiếng mở băng đạn, kiểm tra đạn rồi lập tức lên nòng, đứng nghiêng người, đưa súng vào dụng cụ đo, nhắm bia mục tiêu nhỏ bên trong dụng cụ, nhắm mắt phải, bóp cò.
“Rắc!____” âm thanh rất nhỏ cách lớp dụng cụ và tai nghe truyền đến tai.
Lộ Tranh cất súng, tháo tai nghe, lấy bia ngắm nhỏ trong dụng cụ đo đạc ra, bia ngắm được làm từ chất liệu gỗ đặc thù, rất dày, ở giữa có một cái lỗ sâu, anh lấy tay khẩy khẩy rồi cầm đầu đạn ra ngoài.
“Ui, nóng nóng nóng ____”
Lộ Tranh vừa nói vừa lấy vỏ đạn ra, “leng keng” hai tiếng, vỏ đạn cùng đầu đạn đều đã nằm trên bàn.
Đường Thiệu Nguyên ở bên cạnh ngẩn ra như pho tượng.
Lộ Tranh ngẩng đầu thấy bộ dáng ngốc ngốc của cậu thì không khỏi bật cười: “Sao thế? Anh đây đẹp trai lắm hở?”
“Đúng vậy.” Đường Thiệu Nguyên không suy nghĩ trả lời.
Lộ Tranh không biết sao mặt mình bỗng nóng lên, thấy có chút xấu hổ kỳ quái, vội vàng ho khan một tiếng đem đề tài quay lại: “À, cậu xem nè, khẩu 64 này của tôi cũng dùng đạn 7.62mm, tương đồng với đầu đạn của vụ án, có nhìn ra chỗ khác biệt nào không?”
Đường Thiệu Nguyên rũ mắt cẩn thận quan sát, lúc thì cảm thấy chỗ nào cũng không giống nhau, lúc thì lại thấy chỗ nào cũng giống nhau.
…… Thôi xong, mình không có mắt rồi. Cậu tuyệt vọng nghĩ.
Thấy vẻ mặt cậu đầy mê mang, Lộ Tranh lập tức đoán có lẽ cậu không nhìn ra, cười cười trực tiếp chỉ: “Bên trong súng của cảnh sát và quân đội sẽ có rãnh nòng súng, sẽ làm viên đạn có “vết rãnh nòng súng”, cái này giống với vân tay con người vậy, phân tích đường đạn chính là dựa vào cái này để phân biệt sự khác nhau của các loại súng lục. Thế nhưng công nghệ chế tạo rãnh nòng súng rất phức tạp, súng tự chế bình thường không làm được, đây cũng là nguyên nhân vì sao lực sát thương của súng tự chế không lớn bằng súng lục tiêu chuẩn, không có rãnh nòng súng nên thời điểm viên đạn bay ra khỏi nòng súng sẽ không xoay tròn, độ chuẩn xác cũng sẽ bị ảnh hưởng***.”
Đường Thiệu Nguyên nghe xong có chút lo lắng: “Nếu không có rãnh nòng súng vậy thì đến phân biệt hung khí có phải sẽ gặp khó khăn không?”
“Cậu tự tin ghê nhỉ, lúc này đã nghĩ đến phân biệt hung khí rồi?” Lộ Tranh nhếch mày cười nói: “Có tôi ở đây thì sợ gì? Cho dù là súng quyệt cầm****, tôi cũng đối chiếu ra được.” (~quyệt cầm này thì mình tìm hình ra khẩu Glisenti M1910)
Sự tự tin lợi hại này cứ như thổ phỉ vậy, chẳng qua Đường Thiệu Nguyên cảm thấy khí chất bá vương của đàn anh mình vẫn thực đẹp trai.
Chắc là bộ lọc lại dày thêm rồi, cậu nghĩ, a, tình yêu, thật sự khiến người ta mù quáng.
Đương lúc Lộ Tranh cầm kính lúp, cau mày đắm chìm vào vỏ đạn, cửa phòng vật chứng bất thình lình bị đẩy ra.
Người hấp tấp đi vào là đội trưởng Tra Thanh.
“Tổ trưởng Lộ, pháp y Đường.” Anh gật đầu, sắc mặt xanh mét vô cùng khó coi: “Tin xấu, ngã tư Hoài Khẩu vừa xảy ra vụ đấu súng ____ khu trung tâm, đầu nạn nhân trúng đạn ngay giữa nơi đông người, tử vong tại chỗ.”
== Hết chương 44 ==