Chương 59: Lên sóng!
Người nọ đã rụt tay vào giấu trong ngoại bào, sau đó đứng dậy tiến về phía anh.
Cậu rất hợp với những màu sắc nhiệt liệt thế này, bất luận là đứng đâu cũng trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Dù rằng đã thay quần áo, cậu vẫn không đổi được tư thế mèo giấu tay của mình.
Tuyết vẫn đang rơi, từng chút từng chút rơi xuống mái tóc và bả vai cậu.
Phủi đi tuyết mịn trên tóc đối phương, Tần Thư đang định rút tay về, đúng lúc nhìn thấy vài bông tuyết rơi trên lông mi cậu.
Màu sắc của tuyết trắng và lông mi đen tuyền đối lập nhau rõ rệt.
Anh cúi đầu, nhẹ giọng nói:
“Nhắm mắt lại.”
Trên lông mi truyền đến dị thường, đường nhìn cũng mơ hồ một mảnh, Tống Vân Hồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Trên mặt truyền đến xúc cảm ấm nóng.
Cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt, cậu liền nghe đối phương nói, “Có thể mở mắt rồi.”
Khoảnh khắc cậu mở mắt ra, tiếng nhấn màn trập máy ảnh cũng đồng thời vang lên.
Hai người đều theo thói quen nghề nghiệp ngay lập tức khóa chặt vị trí ống kính.
Một ông chú da ngăm đen đang cầm máy ảnh đứng một bên, nở nụ cười hiền lành với bọn họ.
Ông chú tự giới thiệu bản thân.
Ông là nhiếp ảnh gia phụ trách buổi chụp ảnh ngày hôm nay, tên Triệu Hướng, do chưa đến thời gian chụp ảnh nên ra ngoài đi dạo và xem sơ lại địa điểm chụp.
Tình cờ bắt gặp hai người, ông liền tiện tay chụp một bức.
Từ nụ cười trên mặt ông có lẽ thành phẩm hẳn là không tồi.
Nhưng hai người Tống Vân Hồi vẫn chưa thể xem thành phẩm.
Chào hỏi nhau một câu, Tần Thư chưa kịp chuẩn bị gì đến chỗ Diệp Mẫn trước, Tống Vân Hồi không đi cùng anh, tự mình chạy đi dạo một lúc, ông anh nhiếp ảnh cũng phải đi chuẩn bị công tác.
Buổi chụp ảnh hôm nay diễn ra rất suôn sẻ.
Nhịp tim đập dồn dập của mấy trợ lý trẻ theo bên cạnh vẫn chưa thể giảm xuống.
Bọn họ trước hết chụp ảnh trong phòng, Cam Tử bằng lòng ra ngoài cùng họ đến đây, nhưng nhóc đã chơi tuyết chán rồi, lại còn sợ lạnh, chỉ ‘chấp nhận’ việc chụp trong phòng.
Bé mèo trong phòng vẫn là bé mèo người gặp người yêu, tranh thủ lúc nghỉ giải lao, các cô bé và các chú đều sẽ tiến lên vuốt ve nhóc vài cái, Cam Tử tuy không sợ người lạ nhưng vẫn thích dán dán người quen hơn, sau khi o o vài tiếng liền bổ nhào lên người Tống Vân Hồi.
Quần áo cậu mặc hôm nay ngược lại càng tiện cho mèo nhỏ vùi vào lòng cậu, ấm áp hơn bình thường rất nhiều.
Cam Tử làm ổ trong lòng cậu, xả một trận ngôn ngữ mèo khó hiểu, măng cụt lông xù chỉ này chỉ kia, có vẻ như muốn dạo xung quanh phòng.
Không ai có thể cự tuyệt mèo nhỏ cả.
Dù rằng mèo nhỏ đã hơi nặng nhưng Tống Vân Hồi vẫn nghe theo chỉ đạo của nhóc mà đi dạo một vòng quanh phòng.
Mèo nhỏ vui vẻ rồi, sau khi đạt được ý nguyện liền ngả đầu ngủ ngon lành, đợi đến khi Tống Vân Hồi lại lần nữa bế nhóc trở về thì nhóc đã ngáy o o trong lòng cậu.
Cam Tử ngủ mất, vừa hay là cơ hội tốt để chụp ngoại cảnh.
Lần này thợ trang điểm không theo họ ra ngoài, được cho huê hồng ở lại phòng giúp chăm nom mèo nhỏ.
Một ngày rất vui vẻ đối với phần lớn người.
Hai người Diệp Mẫn hôm nay chụp ảnh đến đã ghiền, chụp xong liền chạy đi xem ảnh chụp trên máy tính, cười đến mắt cong cả lên.
Studio cam kết sẽ xử lý xong ảnh chụp trong hai ngày này, đến lúc đó sẽ gửi cả bản điện tử và album hoàn chỉnh cho bọn họ.
Có lẽ do đây là đơn hàng cuối cùng của năm, studio nói được làm được, trước đêm 30 liền gửi bản điện tử qua, xế chiều hôm đó Diệp Mẫn đã nhận được album ảnh đối phương gửi tới.
Chiều hôm gửi album ảnh đến mọi người đều có mặt ở nhà, vì thế cùng nhau vây xem.
Album ảnh được đựng trong một chiếc hộp gỗ trạm trổ hoa văn tinh xảo, hộp gỗ là loại điêu khắc thủ công, hôm bọn họ đặt hẹn chụp ảnh thì studio đã bắt đầu chuẩn bị, tốn khá nhiều thời gian, cuối cùng cũng cho ra thành phẩm kịp thời.
Lấy album ảnh từ hộp gỗ ra, lật trang đầu tiên chính là bức ảnh bọn họ cùng chụp trong sảnh chính.
Diệp Mẫn đúng lúc lấy điện thoại di động ra mở khóa, nở nụ cười mang theo chút kiêu ngạo khó hiểu.
Hình nền điện thoại của bà giống hệt bức ảnh.
Tống Vân Hồi ngồi bên cạnh cùng xem, trong tay vẫn cầm cốc sữa dâu ấm nóng Tần Thư vừa đưa cho.
Lần đầu tiên cậu mới biết thì ra cùng nhau xem ảnh cũng có thể xem hết cả buổi chiều.
Cuối cùng Tần Thư là người đầu tiên ý thức được đã đến lúc nên làm bữa tối, nhìn thấy hai người Diệp Mẫn đã buông album ảnh xuống bắt đầu chuyển sang xem bản điện tử, hơn nữa còn xem đến say sưa ngon lành không hề có ý định dừng lại, vì thế anh lặng lẽ đứng lên.
Anh đến phòng bếp vừa buộc xong tạp dề thì điện thoại trong túi chợt rung lên.
Diệp Mẫn gửi cho anh một tin nhắn.
Là một bức ảnh.
Chính là bức ảnh đầu tiên thợ chụp ảnh chụp cho anh và Tống Vân Hồi.
Bức ảnh này không xuất hiện trong album ảnh, nhưng có trong bản điện tử.
Tần Thư yên lặng nhìn bức ảnh, đã rõ vì sao bức ảnh này không được đặt trong album.
Ánh mắt anh đã quá rõ ràng.
Chỉ cần có mắt đều nhìn ra rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Chậm rãi dựa vào bên bàn, anh cúi đầu nhìn thêm một lúc rồi lặng lẽ lưu ảnh vào album.
Diệp Mẫn ngồi trong phòng khách quay đầu nhìn người đã bắt đầu mở tủ lạnh một cái, sau đó thu hồi tầm mắt.
Cuối cùng cơm tối là Tần Thư làm, Tống Vân Hồi làm trợ thủ, hai người Diệp Mẫn chỉ cần ngoan ngoãn ngồi trên sofa đã xem như góp phần rồi.
Đến đêm, đèn LED màu quấn trên cột đèn ngoài sân cùng nhau sáng lên, từng bóng lấp lóe dưới ánh đèn đường.
Tia sáng đầy màu sắc rực rỡ lập lòe bị mài giũa qua lớp kính cửa sổ sát đất lúc chiếu vào phòng chỉ còn sót lại chút ánh sáng nhỏ nhoi.
Sáng hôm sau thức dậy đã là hôm giao thừa.
Xế chiều Tống Vân Hồi và Tần Thư ra ngoài, đến siêu thị mua hạt dưa, đậu phộng và kẹo mứt – những thứ có lẽ không ăn nhiều trong dịp Tết nhưng vô cùng cần thiết, còn cả một lượng lớn rau dưa và thịt.
Bữa tối đêm 30 mọi người đều nhất trí quyết định ăn gì đó nong nóng, cuối cùng quyết định ăn lẩu.
Trước đây đã có kinh nghiệm nấu món lẩu, trí nhớ Tống Vân Hồi khá tốt, đã biết lần này nên mua rau gì, cậu dạo loanh quanh siêu thị, vừa xem xét vừa mua.
Chạng vạng lúc trở về, sắc trời đã dần dần chuyển tối, đèn LED nhỏ quấn trên đèn đường đã bắt đầu sáng lên, trên những thân cây bên cạnh cũng có, một đường từ đầu đến cuối đều sáng lấp la lấp lánh.
Tống Vân Hồi một tay xách túi rau, tay kia móc điện thoại di động ra chụp một tấm hình.
Mãi đến khi bước đến cổng nhà, nhìn thấy đèn LED màu rũ xuống ngoài ban công phòng khách và đèn LED màu tương tự treo trên những thân cây ngoài kia vậy mà lại đồng bộ tần suất, cùng nhau chớp chớp tắt tắt, Tống Vân Hồi khó hiểu bị chọc trúng điểm cười, ở một bên nhịn cười.
Tần Thư nhìn cậu, nhớ tới gì đó liền nhắc nhở cậu trước, phải nhớ chú ý nhìn đường.
Tống Vân Hồi cố gắng nhịn cười, đáp ngắn gọn một tiếng ‘ok’.
Lần này cậu cười rất kiềm chế, không còn xảy ra tình trạng vấp ngón chân nữa.
Có người trong nhà nghe thấy tiếng hai người nói chuyện, lúc bọn họ vừa vào sân thì cửa đã mở ra.
Diệp Mẫn đứng ở cửa, định nhận lấy đồ trong tay bọn họ.
Bà và Tần Kiến Viễn quanh năm suốt tháng ở nước ngoài đều dựa vào dì giúp việc trong nhà, ngoại trừ trước đây vì chơi vui nên mới theo Tần Thư vào bếp ra thì căn bản chính là hai tên ăn hại phòng bếp không hơn không kém.
Tuy bọn họ gà nhưng vẫn không ngăn nổi niềm yêu thích này.
Cảm thấy đã đến đêm 30 dù sao cũng phải lăn lộn một trận, lần này hai người cùng vào phòng bếp, Tần Thư phụ trách nồi lẩu, bọn họ phụ trách rửa rau cùng Tống Vân Hồi.
Có bọn họ gia nhập, phòng bếp quả thật trở nên bận rộn hơn đôi chút.
Nhưng kết quả cuối cùng vẫn tốt đẹp.
Lúc bọn họ chuẩn bị ăn cơm thì vừa khéo bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi nhẹ, gió lạnh bị chặn lại ngoài cửa sổ, trong nhà đang mở hệ thống sưởi ấm, hơi nóng trong chảo dầu đang cuồn cuộn hạt ớt đỏ rực bốc lên cao, một mảnh ấm áp hòa thuận.
Tống Vân Hồi chợt nhớ ra bản thân đã rất lâu không đăng Weibo, bèn tiện tay chụp hai tấm hình.
Cơm nước xong xuôi cậu và Tần Thư cùng nhau xử lý chén bát, hai người Diệp Mẫn phụ trách dọn dẹp phòng khách, bày biện hạt dưa và hoa quả.
Trước đây bọn họ đều ở nước ngoài, rất hiếm khi về nước, lúc đón Tết hai vị phụ huynh muốn sum họp, đều là Tần Thư xuất ngoại đến chỗ bọn họ, ở nước ngoài không có đêm hội mùa xuân, bây giờ về nước đón Tết, phản ứng đầu tiên của bọn họ là phải xem đêm hội mùa xuân.
Ngược lại cũng không nhất định sẽ xem, nhưng nhất định phải mở, thứ họ muốn chính là bầu không khí.
Đợi đến khi hai người Tống Vân Hồi ra khỏi phòng bếp ngồi xuống sofa thì TV đúng lúc phát sóng.
Đêm hội mùa xuân vẫn náo nhiệt rực rỡ trước sau như một.
Cung xem như một một kiểu bài trí cho đêm giao thừa.
Bốn người ngồi hàng ngang, bất quá cũng xem được vài phút, tiếp đó bắt đầu cân nhắc xem tối nay nên chơi gì.
Cân nhắc được một lúc, bốn người cuối cùng lựa chọn chơi bài poker giản dị nhưng không thể thiếu trong mỗi cuộc vui gia đình.
Poker có cách chơi bốn người, hai người một đội, hình phạt cho người thua cuộc là bị dán giấy lên mặt.
Lúc cắt giấy nhỏ Tống Vân Hồi rất vui vẻ, sau khi liên tiếp bị dán giấy lên mặt ánh mắt cậu đã dần dần đờ đẫn.
Ngược lại không phải trình độ chơi bài của cậu có vấn đề, có vấn đề là Tần Kiến Viễn, ông lớn lên mang gương mặt thống trị các ván bài, nhưng thực tế kỹ năng chơi bài lại kém đến nghi ngờ nhân sinh, người nào chung đội với ông thì thua là điều khỏi bàn.
Tối nay không biết là vấn đề vận khí hay thế nào, cậu cứ một mực là người lập đội với đối phương nhiều nhất, muốn thua cùng thua, không đồng cam nhưng cộng khổ.
Trên mặt Tần Kiến Viễn cũng dán đầy giấy nhỏ quay đầu sang nặng nề vỗ vỗ vai cậu, nói:
“Vân Hồi, là chú có lỗi với con, đợi lát nữa chú nhất định sẽ mang chiến thắng về cho đội chúng ta.”
Sau đó lại liên tiếp bị dán thật nhiều giấy nhỏ nữa.
Bọn họ vừa chơi vừa tán gẫu, giữa lúc còn chơi cùng Cam Tử một hồi, hoa quả và hạt dưa trên bàn dần vơi đi, nhưng giấy trên mặt lại ngày càng nhiều.
Cam Tử ngủ rồi lại tỉnh, lúc nhóc dậy thì bọn họ vẫn đang chơi bài.
Tần Kiến Viễn thuộc tuýp người càng thất bại lại càng dũng cảm, gian nan không thể đánh gục ông, dù rằng đường nhìn đã bị giấy nhỏ cản đi đôi chút, nhưng ông vẫn cố gắng chống cự.
Sau đó con đường xông pha của bọn họ tạm dừng một lúc.
Không ngờ tới đêm hội mùa xuân ngày càng mới mẻ độc đáo, giữa chừng vậy mà có cả hoạt động quét mã rút thăm trúng thưởng, Diệp Mẫn có hơi tò mò, bèn lấy điện thoại ra quét một cái.
Sau khi quét mở còn phải rút thăm một cái, vì thế Diệp Mẫn đưa điện thoại cho Tống Vân Hồi, nói:
“Nhóc Vân, mau giúp dì rút một chút nào.”
Tống Vân Hồi không cảm thấy một tên bia đỡ đạn như mình có thể may mắn rút trúng giải thưởng lớn gì.
Nhìn ra do dự của cậu, Diệp Mẫn nói: “Chỉ là chơi chơi thôi, con thử xem.”
Diệp Mẫn quét mã vốn chỉ vì góp vui chứ không phải nhất định phải đạt được gì đó, vui vẻ là quan trọng nhất.
Vì thế Tống Vân Hồi dựa vào cơ duyên của mắt mà rút một tấm.
Hệ thống nhắc nhở sau 0 giờ sẽ mở giải thưởng, bảo cậu chú ý dãy số trúng thưởng MC sắp thông báo.
Bỏ điện thoại xuống, bọn họ lại lần nữa cầm bài trong tay lên.
Thời gian đã qua 11 giờ rưỡi, sau khi thua liên tục hai ván liền, Tần Kiến Viễn cuối cùng cũng lấy dũng khí liều chết đến cùng ra.
Chủ yếu là do lần này nếu thua tiếp, mặt ông đã sắp hết chỗ có thể dán giấy rồi.
Ván này Tống Vân Hồi vẫn là đồng đội tốt của ông.
Tần Kiến Viễn trịnh trọng cam kết: “Vân Hồi, lần này chú mang con thắng một ván.”
Tống Vân Hồi gật đầu đáp ‘vâng’, bắt đầu mò mẫm xem trên mặt còn chỗ nào trống để dán giấy nhỏ không.
Nhưng có lẽ chính quyết tâm của Tần Kiến Viễn đã cảm động trời xanh, lần này cuối cùng bọn cậu cũng thắng được một ván.
Mặc dù ông chơi vẫn tệ như cũ nhưng quân bài lại tốt bất ngờ, đi lang thang lòng vòng một trận thậm chí còn liên lụy đồng minh ‘nổ’ chung cũng không thể khiến ông lật xe.
MC trên TV đã bắt đầu đếm ngược, ván bài sau cùng của năm trước cuối cùng cũng mang về chiến thắng cho bọn ông.
Ngồi trên sofa xắn tay áo, Tống Vân Hồi cầm giấy nhỏ lên, lia mắt sang Tần Thư.
Giấy nhỏ trên mặt đối phương ít đến đáng thương.
Cậu nhổm dậy khom eo, một tay chống ghế sofa, tay còn lại cầm giấy nhỏ, trên mặt lộ ra nụ cười sặc mùi kẻ xấu.
Mấy người khác nhìn bọn họ nháo nhào, không mảy may chú ý đến Cam Tử vừa nhảy lên sofa ở một bên bắt đầu tích lũy sức lực.
Một khắc trước khi giấy nhỏ dính lên mặt Tần Thư, Tống Vân Hồi cảm thấy sau lưng có gì đó khác thường, trên lưng bỗng nặng trịch.
Đại não nhanh chóng xoay chuyển, cậu rất nhanh đã nhận ra gì đó.
Cậu gặp phải tập kích bất ngờ từ mèo nhỏ.
Cam Tử đã không còn là mèo nhỏ ‘nhẹ nhàng’ trong ấn tượng nữa, một cú nhảy tràn đầy tín ngưỡng của nhóc trực tiếp đè bẹp Tống Vân Hồi không hề có chuẩn bị xuống.
Giấy nhỏ vốn nên dán lên mặt trượt xuống phía dưới, cuối cùng dán lên yết hầu Tần Thư.
Xúc cảm dưới tay có hơi nóng bỏng, cậu thậm chí còn cảm nhận được yết hầu của đối phương lăn lên lộn xuống một chút.
Tống Vân Hồi chúi xuống theo lực đạo, mặt mũi vùi vào hõm vai Tần Thư.
Đối phương sợ cậu trượt xuống, phản xạ có điều kiện ôm lấy eo cậu.
Không biết đầu óc co rút kiểu gì, cậu thậm chí còn hít vào một hơi.
Cậu có thể cảm nhận được thân thể Tần Thư chợt cứng đờ.
……Nói thế nào nhỉ.
Cũng dễ ngửi phết.
“……”
Tống Vân Hồi nhất thời nghi ngờ bản thân liệu có phải biến thái không.
Cái giá phải trả cho cái hít vào này chính là cậu đè lên thân người ta nghênh đón năm mới.
Đếm ngược của MC kết thúc, mọi người cùng sôi nổi nói chúc mừng năm mới.
Khóe môi Tống Vân Hồi giật giật, cười ruồi một tiếng:
“Năm mới vui vẻ.”
Tần Thư đáp lại cậu một câu, giọng điệu không phân biệt rõ.
“Năm mới vui vẻ.”
Cũng may bất luận là chạm vào yết hầu hay hít khí, chút động tác nhỏ nhặt này chỉ có hai người họ để ý.
Diệp Mẫn suýt chút nữa bị Tần Kiến Viễn dán giấy nhỏ lên mặt vội vã đứng dậy, vẫn đang nỗ lực bế Cam Tử đang nũng nịu đòi Tống Vân Hồi chơi cùng nhóc đi.
Tống Vân Hồi cuối cùng cũng có thể trở về chỗ cũ.
Mọi người hỏi thăm một phen, cuối cùng phát hiện không có vấn đề gì, nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Cam Tử bị gõ vào đầu mèo mấy cái, mèo nhỏ không hiểu vì sao bản thân phải hứng chịu những ‘quả đấm’ vô tình này, vẫn đang nỗ lực sáp đến bên Tống Vân Hồi.
Mèo nhỏ đã nhận trừng phạt, nhưng cuối cùng vẫn được toại nguyện.
Tống Vân Hồi lại lần nữa dán giấy nhỏ lên gò má Tần Thư, trong lòng đang ôm ấp một bé mèo, bắt đầu trở lại với đường đua bài bạc.
Về sau số lần Tần Thư bị dán giấy nhỏ tăng lên rõ rệt =))
Tống Vân Hồi rất hảo tâm, còn dán sao cho cân xứng hai bên.
Bọn họ chưa chơi được hai ván lại phải tạm dừng.
MC đã bắt đầu tuyên bố tài dãy số trúng thưởng rồi.
Diệp Mẫn lấy điện thoại ra nhìn một cái, còn cười nói:
“Nói không chừng trúng thật đó.”
MC đọc một chuỗi số.
Vẻ mặt Diệp Mẫn đã có hơi thay đổi.
“Sao vậy?”
“Trúng rồi.”
“?”
Diệp Mẫn sáp tới xoa xoa tóc Tống Vân Hồi, một mặt ngạc nhiên mừng rỡ, liên tục khen ngợi.
Ngược lại không phải vì phần thưởng có giá trị hay không, đây càng giống một loại điềm báo tốt hơn, một kinh hỉ nhỏ khiến người ta vui vẻ.
Sợi tóc mềm mại đen tuyền bị xoa đến rối lên, Tống Vân Hồi cũng cười theo.
Đêm nay bọn họ cũng không thức quá khuya, hoạt động đêm 30 kết thúc bởi việc hai người Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn sắp gục ngã.
Hai người ngáp ngắn ngáp dài về phòng, Tống Vân Hồi và Tần Thư cũng lên lầu.
Hậu quả của việc chơi cả đêm chính là sáng sớm mùng Một không ai bò dậy nổi, ngay cả Tần Thư cũng vậy.
Cuối cùng bọn họ vậy mà lại rời giường cùng lúc.
Nói Tần Thư không ngủ đủ chi bằng nói anh ngủ không ngon thì đúng hơn.
Lúc Tống Vân Hồi xuống lầu vừa vặn thấy anh đã uống một cốc café, sau đó buộc tạp dề lên.
Tần Thư chú ý thấy cậu, nói: “Sáng nay ăn bánh trôi, rất nhanh sẽ xong ngay.”
Tống Vân Hồi gật đầu.
Hai người Diệp Mẫn cũng đã ra khỏi phòng.
Bốn người ngồi quanh bàn ăn bánh trôi, Diệp Mẫn đang nhai nhai, sắc mặt bỗng biến đổi.
Bà ngay lập tức móc điện thoại ra ấn ấn mấy cái.
Tần Kiến Viễn hỏi bà sao thế.
“Vé bán hết rồi.”
Diệp Mẫn kinh ngạc, “Sao nhanh thế?”
Mấy ngày trước lúc bà xem còn chưa bắt đầu mở bán đâu, nhưng bà thấy rất nhiều suất chiếu, theo lý mà nói nên đủ vé mới đúng chứ.
Tống Vân Hồi cũng lấy điện thoại ra nhìn một cái.
Quả thật hết vé rồi, đổi máy rạp chiếu phim đều như vậy cả, toàn bộ đều sold out.
Tần Thư sau khi uống café đen xong đã gần như trở lại như thường ở một bên nói:
“Ăn xong con hỏi thử xem.”
Ý của hỏi thử xem mà anh nói chính là đã kiếm được bốn tấm vé.
Suất chiếu 1h30 chiều, bây giờ nếu ra ngoài còn có thể chơi nửa ngày rồi ăn một bữa trưa nữa.
Sự tình cứ quyết định như vậy.
Cam Tử theo lệ cũ bị giữ lại nhà trông nhà, mấy người bọn họ đã chuẩn bị xong xuôi để ra ngoài.
Mùng Một đầu năm người ra ngoài chơi rất nhiều, phần lớn đều ăn mặc tươi tắn, đâu đâu cũng một mảnh náo nhiệt sôi nổi.
Lúc đón Tết, thứ mới mẻ trên đường nhiều hơn không ít, ít nhất thì Diệp Mẫn chơi cực kỳ vui vẻ.
Tìm một quán ăn được đánh giá khá tốt giải quyết bữa trưa, ăn xong mọi người cùng đến rạp chiếu phim, sau khi lấy vé liền ngồi ở sảnh lớn đợi một lúc.
Đại khái là ngồi đợi người ở suất xem trước ra ngoài.
Diệp Mẫn ngẩng đầu lên nhìn một cái, liền bị dọa cho khiếp sợ.
Trong mười người đi ra đã hết năm sáu người viền mắt đỏ ửng, mấy người còn lại thì lặng lẽ hít hít xì mũi.
……Uy lực lớn thế sao?
Ngồi tại chỗ thêm một lúc nữa, Diệp Mẫn cúi đầu mở túi xách ra kiểm tra khăn giấy bên trong một chút, sau đó khép túi lại, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Rất tốt, tồn kho phong phú.
Mãi đến khi sánh lớn được quét dọn sạch sẽ, các nhân viên bắt đầu kiểm tra vé.
Nhân viên soát vé vẫn luôn cúi đầu kiểm vé, lúc ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy vài bóng lưng.
Mọi người tìm thấy vị trí ngồi xuống.
Hiện tại phim điện ảnh vẫn chưa bắt đầu, những người khác vẫn đang lục tục tiến vào, tất cả đèn đều sáng lên, Tống Vân Hồi không ngẩng đầu, cúi đầu thiếu điều vùi cả gương mặt vào khăn quàng cổ.
Tần Thư cũng cúi đầu.
Hai người lại bắt đầu đấu cờ caro.
Mãi về sau người dần dần nhiều lên, cuối cùng ánh đèn chợt tắt, bọn họ mới cất điện thoại vào.
Bên cạnh có hai người ngồi xuống.
Là hai cô bé, trông rất kích động, sau khi ngồi xuống liền nhỏ giọng thảo luận, chốc chốc lại phát ra tiếng cười kiềm chế.
Giọng bọn cô tuy nhỏ nhưng thính lực Tống Vân Hồi khá tốt, dù không tập trung nghe vẫn nghe được rất rõ.
Xả ra đủ loại từ ngữ biểu đạt tâm trạng kích động, trung tâm khen ngợi chính là Tần Thư, hai cô bé phấn khích mà ra sức khen ngợi.
Kéo kéo khắn quàng cổ lên, tiện thể ép mũ bóng chày xuống, Tống Vân Hồi quay đầu liếc nhìn Tần Thư một cái, đôi mắt cong cong.
Tần Thư cũng cúi đầu nhìn cậu, không hiểu vì sao cậu cười, nhân tiện sửa lại khăn quàng cổ có hơi lệch ra sau của cậu.
Ý cười của Tống Vân Hồi sau đó không thể giữ nổi nữa.
Hai cô bé bên cạnh đã đổi sang khen người khác, đề tài đã kéo đến trên người cậu rồi.
Lại là một trận khen ngợi mãnh liệt với các từ ngữ cảm khái lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
Tống Vân Hồi: “……”
Tống Vân Hồi lựa chọn dựa sát lại Tần Thư.
Tần Thư cúi đầu hỏi cậu sao vậy.
Tống Vân Hồi lại ép mũ thấp xuống, nói:
“Không có gì, ngồi bên anh thoải mái hơn.”
Tần Thư không biết vì sao ngồi chung ghế còn phân biệt ngồi bên nào thoải mái, nhưng cũng không hỏi nhiều, thậm chí còn duỗi tay qua để Tống Vân Hồi dựa vào dễ hơn, không cần ngửa ra sau tìm chỗ tựa lưng.
Cũng may mà không lâu sau màn ảnh liền sáng lên, tiếng nói chuyện biến mất.
Dù bây giờ vẫn đang phát quảng cáo nhưng trong rạp đã hoàn toàn yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng trẻ con thi thoảng vang lên.
Xem xong tiết mục quảng cáo, phim chính bắt đầu.
Chiếu chưa đến nửa tiếng đồng hồ, Diệp Mẫn đã bắt đầu lục lọi túi xách.
Đôi đồng tử nhạt màu phản chiếu ánh sáng trên màn ảnh, Tống Vân Hồi vẫn đang phân tích kỹ thuật quay phim tay nghề cắt ghép chỉnh sửa, kết quả liền nghe thấy chút động tĩnh nhỏ truyền đến từ bên cạnh.
Hai cô bé đã bắt đầu moi khăn giấy ra, mỗi người một tờ, hai người rúc vào một chỗ, trông vô cùng thương tâm.
Cậu thu hồi tầm mắt.
Phim điện ảnh cải biên từ sự kiện có thật, nghĩa là đằng sau mỗi một diễn viên nhận cơm hộp đều có một sinh mệnh đã chân chính từ giã cõi đời.
Tống Vân Hồi nhớ người nhận cơm hộp trong bộ phim này không phải số ít.
Sự thật cũng quả thật như vậy.
Hàng tồn kho của Diệp Mẫn khá dồi dào, khăn giấy đủ cả, lúc xem đến nửa đoạn sau đã dùng xong đợt giấy trước, bà lại lần nữa lấy ra vài tờ.
Bà còn hàng tích trữ, nhưng hai cô bé bên cạnh hình như đã hết.
Bọn cô vò vò khăn giấy trong tay, cuối cùng phát hiện không còn giấy dư, vì thế dò hỏi lẫn nhau.
“Cậu còn giấy không?”
“Đưa tớ tờ giấy.”
Hai giọng nói cùng lúc vang lên, kế đó hai người nhìn mặt mũi tèm lem nước mắt nước mũi lúc ẩn lúc hiện của đối phương, đồng thời rơi vào trầm mặc.
Bọn cô nhìn chếch sang bên cạnh, phát hiện người khác vẫn đang nghiêm túc xem phim, vừa lau lau khóe mắt vừa xem, tựa như đã hoàn toàn sa vào bộ phim, bọn cô không nỡ làm phiền.
Bốn phía tứ cố vô thân, càng bi thương hơn rồi.
Trong bóng tối, bên cạnh chợt chìa ra một bàn tay.
Quan trọng là trên bàn tay này có khăn giấy.
Cô bé sửng sốt, sau đó cẩn thận lấy giấy qua, thấp giọng nói một tiếng ‘cảm ơn’.
Hai cô bé lúc này mới được giải cứu.
Quang ảnh của màn ảnh sáng sáng tối tối trong bóng đêm, bọn cô khẽ xoay đầu qua.
Bọn cô chỉ nhìn thấy chút gò má mơ hồ dưới mũ bóng chày trên khăn quàng cổ của người nọ, phần lớn còn lại đều chìm vào bóng tối, được che giấu bởi chiếc khăn quàng cổ dệt kim màu đỏ thẫm trông vô cùng ấm áp.
Hai cô bé sau khi biết người bên cạnh là ai: Nước mắt 666 tuôn rơi.