Chương 55: Sau này phải làm một ông lão nhảy quảng trường tốt nhất!
- Trang Chủ
- Vạn Người Ghét Cậu Ta Nghĩ Thông Suốt Rồi - Thời Kim
- Chương 55: Sau này phải làm một ông lão nhảy quảng trường tốt nhất!
Tống Vân Hồi đã bắt đầu thông thạo quy trình mở livestream.
Cậu mở phòng live, tiếp đó đổi tên phòng live thành [Click vào làm bài tập], cậu do dự giữa [Khu học tập] và [Khu giải trí], cuối cùng chọn [Khu tán gẫu].
Ống kính nhắm chuẩn ngay mặt bàn trống trải không có gì ngoài mấy tờ giấy A4 cậu tiện tay lấy qua và bút.
Hết thảy đều chuẩn bị ổn thỏa, cậu bắt đầu livestream.
Bởi vì hôm qua có đăng thông báo trước nên rất nhiều người đã ngồi xổm ở đây từ sớm, sau khi bắt đầu live liền có không ít người tràn vào.
Có lẽ là do đã thông báo từ trước hôm nay là chuyên đề dành riêng cho học tập, dù rằng bình thường không chú ý đến số người xem live, nhưng Tống Vân Hồi vẫn để ý thấy số người tiến vào phòng live dường như ít hơn thông thường một xíu.
Tuy số người ít nhưng bão bình luận lại nhiều hơn hẳn, vừa vào mà màn hình đã chi chít bình luận, vẫn luôn lướt qua liên tục, hơn nữa đều là một chuỗi dài, vừa quét mắt liền thấy ngay mấy chữ cái và con số.
Tin nhắn riêng ở hậu đài vẫn đang không ngừng nhảy nhót, tiếng ding ding dang dang mãi không thấy hồi kết.
Những người này hiển nhiên là có chuẩn bị mà tới, mục đích rất rõ ràng.
Tống Vân Hồi còn chưa kịp chào hỏi, bút trong tay vừa mới cầm lên đã phải đặt xuống, tiếp đó cậu cầm điện thoại bên cạnh lên tắt chức năng nhắn tin riêng.
Sau khi đóng tin nhắn riêng xong thì số tin nhắn đã gửi đến trước đó nhưng bị lag nửa chừng thi thoảng lại nhảy ra.
Có thể nhìn ra sự cấp bách của bọn họ.
“Chào mọi người.”
Giọng Tống Vân Hồi không khác gì bình thường, mang theo chút ý cười nhàn nhạt, nói, “Bài tập của các bạn còn rất nhiều ha.”
Vẫn là chất giọng trong trẻo khiến thần kinh người ta thả lỏng hơn không ít.
[SOS!!! Kỳ thi kết thúc môn chết chóc sắp tới rồi, còn cả bài tập hằng ngày nữa, chi bằng kết liễu tui luôn cho ròi!]
[Không phải rất nhiều, mà là thật sự rất rất nhiều, hơn nữa còn rất khó!! Tất cả xin nhờ vào Sữa Đậu Nành!]
[Chỉ mong mỏi ôn tập lại một chút Toán cao cấp từ chỗ Sữa Đậu Nành thui]
[Tinh thần và trạng thái của tui rất tốt, bất quá mấy chục tờ đề đại số tuyến tính tui rất nhanh có thể làm xong, còn có thể vừa xem Sữa Đậu Nành live vừa làm, ha ha, tinh thần và trạng thái của tui rất tốt]
[Cuối cùng cũng đợi được ngày Sữa Đậu Nành giảng đề lần nữa ròi, thật không dễ dàng mà hu hu hu]
Quét mắt nhìn bão bình luận, Tống Vân Hồi nói: “Mình đã tạm thời đóng tin nhắn riêng, đợi tốp câu hỏi này xong sẽ đến tốp kế nhé.”
[Xong, tốc độ tay chậm mất rồi, chỉ đành đợi tốp kế thui]
Người không đuổi kịp thì nắm tay tiếc nuối, người dạo quanh khu tán gẫu tình cờ lạc vào phòng live lại một mặt ngu ngơ.
[Đây là khu tán gẫu mà tui biết sao?? Bầu không khí học tập say mê này trực tiếp dọa tui không dám dạo chơi tiếp nữa, sao lại như dị chớ]
[Chính xác gòi đó bác, tán gẫu chính là streamer trò chuyện với các khán giả, giảng đề sao lại không tính là một loại tán gẫu khác chớ? (Đau khổ bụm mặt)]
Lúc bọn họ nói chuyện, Tống Vân Hồi đã bắt đầu click mở tin nhắn riêng đầu tiên đọc đề bài.
Trước đây cậu từng nói bản thân thích viết viết vẽ vẽ trên nháp không phải giả. Hiện tại mắt cậu vẫn đang nhìn màn hình, dưới tay đã bắt đầu bất giác viết viết vẽ vẽ, liệt kê ra một loạt các thông tin trọng điểm.
Cậu viết nháp đến say sưa ngon lành, những người khác ban đầu còn nhìn theo, nhìn xuống một hồi liền không nhìn thấy gì nữa.
[Sữa Đậu Nành! Không nhìn thấy nữa! Cam điều chỉnh không tốt, tui không thấy nửa đoạn sau]
[Không nhìn thấy Đậu Nành ơiiii (tiếng nổ –)]
[Gấp chết tui gòi hu hu, Sữa Đậu Nành cậu ngẩng đầu lên nhìn bọn tui đi màaaaa]
May mà lúc Tống Vân Hồi ngẩng đầu lên nhìn đề bài có thoáng nhìn qua bão bình luận một chút.
Nhìn nhìn hình ảnh phát sóng trực tiếp, cậu phát hiện quả thật không nhìn thấy nửa phần sau nữa, cậu đặt bút trong tay xuống, thoáng điều chỉnh lại ống kính.
Nửa sau phần nháp cuối cùng cũng lộ diện, kéo theo những thứ khác cũng lộ diện theo, trong đó có cả chiếc giường trông như giường tân hôn.
Ở một mức độ nào đó mà nói thì một mảnh đỏ thẫm này còn hấp dẫn ánh nhìn hơn cả tờ giấy nháp kia.
Lúc đang học hành thì con người ta luôn có xu hướng nảy sinh hứng thú với tất cả các chuyện khác ngoại trừ học hành.
Hướng đi của đề tài ban đầu nháy mắt chệch đường ray.
[??? Tui chỉ muốn hỏi, Sữa Đậu Nành nhân lúc bọn tui không có ở đây đã chạy đi kết hôn rồi sao?]
[Đáng mừng nha! Cho nên Sữa Đậu Nành đã kết hôn rồi sao?]
[Khá lắm tốt lắm, tui khóc ngay tại chỗ cho mấy bác coi, là khứa nào đã cướp mất Sữa Đậu Nành của tuii!]
[Cái này cái này cái này……là mắt tui có vấn đề rồi sao (trợn to mắt chó.jpg)]
Có người đau lòng tặng thưởng, bảo là tiền mừng kết hôn.
Tống Vân Hồi cuối cùng cũng điều chỉnh xong camera, lúc lại lần nữa nhìn bão bình luận, liền phát hiện bản thân đã không theo kịp tiết tấu của các khán giả phòng live.
“?”
Cậu có hơi nghi hoặc, bèn lướt bình luận lên, sau đó quay đầu nhìn bộ chăn gối mới của mình một cái.
“Không phải,” Cậu nói, “Vỏ chăn trước bị nước làm ướt rồi, vừa lúc thay cả bộ luôn.”
Cậu giải thích xong, đằng sau là một chuỗi bình luận bay qua.
Cậu liếc mắt nhìn, không biết nên hình dung thế nào, luôn cảm thấy trong sự thả lỏng của mấy người này còn pha lẫn chút tiếc nuối.
Họ đang tiếc nuối gì vậy?
Thời gian đã không còn sớm, không thể tán gẫu tiếp nữa, Tống Vân Hồi cuối cùng dời lực chú ý trở về đề bài, cậu nói:
“Được rồi, các bạn nhìn câu thứ nhất này.”
Cậu dành cả buổi sáng liên tục đọc đề và làm đề.
Kết quả của việc dậy sớm là dù đầu óc Tống Vân Hồi vẫn đang online nhưng trên thực tế cậu đã đổi từ tư thế ngồi ngay thẳng đoan chính sáng chống má làm đề, lông mi dài rũ xuống, chốc chốc lại phát ra tiếng ngáp vô thanh.
Làm xong câu hỏi cuối cùng của tốp thứ nhất, Tống Vân Hồi buông bút xuống, lúc chuẩn bị thả làn sóng tin nhắn tốp thứ hai ra thì cửa phòng bị gõ vang.
Tiếng gõ cửa rất khẽ, động tĩnh vừa đủ để người trong phòng chú ý thấy.
Vì thế Tống Vân Hồi tạm ngừng động tác, đứng dậy mở cửa.
Là Tần Thư đứng ngoài cửa.
Trong tay anh còn bưng theo một cốc café, là chiếc cốc khủng long nhỏ bình thường cậu vẫn hay dùng.
Chiếc cốc bình thường cậu thích dùng cả hai tay bưng lấy đến tay đối phương lại nhỏ nhắn ngoài ý muốn.
Tần Thư nói: “Tôi pha café, cảm thấy cậu hẳn là cũng cần.”
Tống Vân Hồi nở nụ cười, mặt mày cong cong.
Đối phương đưa café xong cũng không tiếp tục lưu lại nữa, xoay người khép cửa rồi rời đi.
Tống Vân Hồi bưng café lại lần nữa quay về chỗ ngồi, lười biếng ngồi phịch xuống dựa vào lưng ghế.
Cậu chậm rãi nhấp một ngụm café, sau đó nói:
“Nghỉ giải lao xíu nhé.”
Người nghiêm túc học theo quả thật đã học cả buổi sáng, hiện tại cũng cảm thấy thấm mệt, vì thế cấp tốc gia nhập vào thời gian tán gẫu vui vẻ.
Bọn họ vừa rồi có nghe thấy tiếng trò chuyện loáng thoáng, nhưng vì cách quá xa nên không rõ lắm, khiến tâm tư bọn họ vô cùng ngứa ngáy.
[Vừa rồi bên ngoài là ai thế nhỉ, à mà Sữa Đậu Nành còn độc thân không?]
[Đúng nha, tò mò +1, Sữa Đậu Nành còn độc thân không vậy?]
[Cảm thấy Sữa Đậu Nành vừa có tiền vừa có tài giọng nói lại còn hay, trên lý thuyết mà nói thì đã sớm thoát ế ròi, nhưng các bạn cứ để ý xem, người đàn ông gọi là Sữa Đậu Nành này chưa từng viết một bài hát nào liên quan đến tình yêu cả (Đầu chó ngậm hoa hồng.jpg)]
[Để tui lên! Vợ ơi!]
Café là café nóng, nhiệt độ xuyên qua thành cốc truyền đến lòng bàn tay, không nóng bỏng, rất ấm áp.
Tống Vân Hồi bưng cốc café, thoáng nghiêng đầu nhìn bão bình luận.
Cậu khẽ nhướn mày, hàng mi vì kinh ngạc mà hơi run lên, không ngờ đề tài của mấy người này có thể xoay chuyển nhanh như vậy.
Cậu đáp: “Độc toàn thân, không có ý định yêu đương.”
Trước đây quyết định chịu trách nhiệm với Tần Thư thì khác.
[Vậy chính là còn độc thân rùi! Thật trùng hợp! Vừa hay tui cũng đang độc thân nè, Sữa Đậu Nành yêu đương với yui điii]
[Sữa Đậu Nành thích người như thế nào vậy, nói cho tui nghe chút để tui chết tâm đuy hu hu hu]
[Chư vị, bản chất chung của con người quả nhiên là bát quái, vừa rồi làm đề suýt chút nữa tui đã ngủ mất, nhưng bây giờ tui cảm thấy trên đời này không ai tràn trề tinh thần hơn tui đâu (đầu mèo con đáng yêu.jpg)]
“Thích người như thế nào à……”
Chậm rì rì nhấp thêm một ngụm cafe, ngón tay tùy ý đặt trên bàn của Tống Vân Hồi bất giác gõ nhẹ, tựa như thật sự đang tán gẫu cùng bạn bè.
Cậu đổi tư thế ngồi, thoáng suy tư.
Trong không gian yên tĩnh, cậu chợt nói:
“Có lẽ là thú vị một chút, có cái tôi một chút?”
Thú vị thì bình thường rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên các khán giả phòng live nghe thấy yêu cầu ‘có cái tôi’ này.
[Không biết thú vị có tính không nhưng ‘cái tôi’ thì tui chắc chắn có nè]
[Xong! Tui không biết Cần tổng có cái tôi hay không nhưng riêng khoảng ‘thú vị’ thì hình như không dính dáng đến ảnh ròi đó (đầu mèo con gào khóc.jpg)]
[Lão cán bộ Tần Tiểu Thư rưng rưng nước mắt rút khỏi chiến trường]
[Đây chẳng phải là tui sao! Vợ ơi anh tới đâyy!]
Quét mắt nhìn bão bình luận, Tống Vân Hồi đang định nói gì đó nhưng sau đó chú ý thấy thời gian bên cạnh liền phát hiện đã quá lâu rồi, vì thế tạm dừng đề tài.
Cậu đặt café sang một bên, tay phải lại lần nữa cầm bút lên, tay trái lấy điện thoại ra mở lại phần tin nhắn riêng.
Có người bề ngoài trông như đang trò chuyện phiếm nhưng thực ra khi cậu vừa mở lại tin nhắn riêng đã gửi đề bài tới ngay, nhanh hơn ai hết.
Những khán giả chân chính tán gẫu bên trên cũng theo sau, một mặt mông lung nhìn tin nhắn riêng đã bị hạn chế.
Xong, lại phải đợi tốp tiếp theo.
Một cốc café có thể khiến đại não chống đỡ rất lâu.
Mãi đến khi live đến tận trưa, Tống Vân Hồi thoáng nhìn thời gian, vừa hay nhìn thấy trên màn hình điện thoại nhảy ra một tin nhắn, ngay sau đó cậu buông bút xuống, nói:
“Nên ăn trưa rồi, hôm nay live đến đây trước nhé, học hành chăm chỉ vào nhé, hẹn gặp lại mọi người sau.”
Cậu nói xong liền tắt livestream, tốc độ rất nhanh, những người khác thậm chí còn chưa kịp tặng thưởng thì màn hình đã tối xuống.
Tống Vân Hồi cầm cốc nước khủng long nhỏ bản thân đã uống xong xuống lầu.
Tần Thư vừa gửi tin nhắn cho cậu, nói nên ăn cơm trưa rồi.
Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn phải đến thăm hỏi một người bạn cũ, người bạn cũ đó ở thành phố A, bọn họ đoán chừng phải đi đến hai ngày mới về, trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lúc chiều, hai người mang theo Cam Tử sống chết không muốn ra khỏi cửa đến bệnh viện thú cưng kiểm tra định kỳ.
Cũng có thể là do hôm nay Cam Tử đã phạm lỗi vừa bị Tần Tiểu Thư mắng cho một trận đồng thời buổi trưa trừng phạt không cho ăn cá khô nhỏ, nên thành thử ra nhóc con đã thành thật hơn không ít, lúc ra khỏi cửa tuy rất kháng cự nhưng lúc làm kiểm tra lại rất an tĩnh, chuyên tâm một một bé mèo ngoãn ngoãn.
Trước khi có kết quả kiểm tra, Tống Vân Hồi và Tần Thư lượn một vòng ở gần đây, giấu giếm Cam Tử ăn không ít thức ăn ngon, nhân tiện chụp một vài tấm ảnh, sau đó về bệnh viện lấy kết quả.
Mèo nhỏ rất khỏe mạnh, cân nặng vẫn tăng lên đều đặn, cũng không sợ người lạ, cũng có thể dán dán bác sĩ trong bệnh viện, lúc rời đi bác sĩ liên tục khen ngợi mèo con đáng yêu.
Trên người mang theo Cam Tử, lần này hai người không tiếp tục đi dạo nữa mà trực tiếp về nhà.
Đêm mùa đông trời tối rất nhanh, đợi đến khi bọn họ ăn xong cơm tối và rửa chén xong xuôi thì trời đã tối hẳn xuống, đèn đường bên ngoài đã sáng lên.
Tần Thư hỏi Tống Vân Hồi: “Ngoài tiểu khu có một công viên nhỏ, muốn ra đó dạo chút không?”
Tống Vân Hồi đang xụi lơ trên sofa bỗng đứng bật dậy, dùng hành động thực tế bày tỏ bản thân muốn đi.
Liên tục đội mũ mặc áo khoác thật bất tiện, nhưng hôm nay cậu lại lấy mũ lưỡi trai của mình ra đội lên đầu, quấn thêm khăn quàng cổ, chuẩn bị xong xuôi.
Cam Tử không có ham muốn ra ngoài, ăn cơm xong liền lười biếng chẳng muốn động đậy, nằm xụi lơ trong ổ bắt đầu đánh một giấc.
Trong nhà và ngoài nhà cứ như hai thế giới.
Ngay khi gió lạnh vừa thổi qua, cơn buồn ngủ ngay sau khi ăn xong của Tống Vân Hồi nháy mắt bị thổi bay biến.
Công viên nhỏ cách nơi này không xa lắm, chỉ cần đi bộ dọc theo con đường này rồi rẽ một đoạn nữa là được.
Nhà cửa chỗ bọn họ thưa thớt, ít người, đi bộ trên đường cũng chỉ có hai người bọn họ.
Tống Vân Hồi vẫn duy trì tư thế *mèo giấu tay, ngay cả cổ cũng rụt vào trong khăn quàng cổ.
(*) Mèo giấu tay
Tần Thư cúi đầu nhìn cậu, thu hồi tầm mắt.
Lại cúi đầu nhìn cậu.
Bàn tay rũ xuống bên người khẽ nhúc nhích, cuối cùng vẫn là nuốt lời muốn nói trở vào.
Buổi tối người ra ngoài đi dạo rất ít, nhưng không phải không có, trên quảng trưởng ở trung tâm công viên còn có người đang vừa nhảy vừa hát.
Trong loại thời tiết lạnh giá khắc nghiệt thế này, mỗi ngày vẫn kiên trì ra khỏi cửa rèn luyện thân thể chắc chỉ có duy nhất đại đội nhảy quảng trường thôi.
Đèn đường chiếu rọi dàn âm thanh đặt ở trước nhất, người trong quảng trường nhỏ lại nhiều ngoài ý muốn.
Trong số đó, phần lớn người nhảy quảng trường đều là các bác trai bác gái, các bác mặc trên người quần áo lông nhung hơi mỏng một tí đang nhảy tới tới lui lui ở đó, phần lớn khác đều là trẻ con chạy vòng qua vòng lại bên cạnh, còn có một đôi tình nhân nhỏ đang ngồi chen chúc trên băng ghế dài sưởi ấm cho nhau, và cả những người trẻ tuổi không biết vì sao lại tới đây ngồi xem điện thoại.
Tống Vân Hồi vẫn duy trì tư thế mèo giấu tay, có hơi tò mò, đứng một bên nghiêm túc nhìn các bác nhảy.
Mấy bác trai bác gái này còn rất chuyên nghiệp, đằng trước có người nhảy dẫn đầu, người đằng sau đều nhảy theo người nọ.
Mấy bài hát bọn họ phát rất có cảm giác niên đại đồng thời tiết tấu cũng rất mạnh, ngay cả khi bản nhạc đã dừng nhưng luồng giai điệu vẫn còn đọng lại trong tâm trí.
Tống Vân Hồi tò mò, tới gần hơn một tí.
Một bác gái phát hiện ra cậu.
Bác gái nhiệt tình vẫy tay với cậu, nói:
“Con trai tới đây nhảy cùng đi, vui lắm!”
Sự nhiệt tình của bác gái đã thu hút sự chú ý của mấy bác gái khác, mọi người nhiệt tình kéo cậu nhập hội.
Tống Vân Hồi cũng sôi nổi nhập hội.
Cậu thoáng kéo khăn quàng cổ xuống chút để thông khí, tiếp đó đứng sau các bác gái không thuần thục mà bắt chước theo các động tác của họ.
Bởi vì đây là lần đầu tiên cậu nhảy, động tác của cậu thường bị chậm nửa nhịp, hiển nhiên vô cùng bắt mắt trong đám người.
Không chật vật, ngược lại chơi rất vui, khiến cậu có một loại cảm giác khó tả mà bình thường không có.
Bác gái bên cạnh khen ngợi cậu: “Nhảy rất đẹp!”
Như một cách khích lệ của các bậc phụ huynh.
Tống Vân Hồi quay đầu nhìn Tần Thư.
Ngay trước khi cậu quay đầu lại thì Tần Thư đã lấy điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh.
Trong ống kính, người đeo khăn quàng cổ đứng ngược sáng, đối diện ống kính cười đến mặt mày cong cong, hơi thở nóng bỏng trông rất rõ ràng dưới ánh sáng ngược chiều.
Trong đội ngũ các bác trai bác gái có nhiều thêm một cậu trai trẻ, động tác bao giờ cũng chậm nửa nhịp, các bạn nhỏ xung quanh cảm thấy chơi vui, không tiếp tục chạy vòng vòng quảng trường nữa mà cũng đứng bên cạnh nhảy theo.
Bọn nhóc tới cũng không tính là muộn.
Sau đó, người trong quảng trường nhỏ càng lúc càng nhiều, đội ngũ nhảy quảng trường không ngừng lớn mạnh, không ít người trẻ tuổi cũng nhập hội, uốn éo loạn xạ lẫn trong đám đông.
Cuối cùng người chậm nửa nhịp không chỉ có mỗi Tống Vân Hồi.
Trong đám người trẻ tuổi, cậu thậm chí còn tính là bình thường.
Có người thừa nước đục thả câu bên trong, lơ mơ bị đồng bọn cười nhạo, kế đó phát triện thành hiện trường cười nhạo lẫn nhau.
Nghỉ giải lao giữa giờ, thầy Tống mệt nhọc cả ngày cuối cùng cũng tháo khăn quàng cổ xuống vắt lên vai, lát sau tới gần Tần Thư, nhỏ giọng nói:
“Hôm nay tôi tập trước, đợi tôi học xong về nhà lại dạy anh.”
Bọn họ ở nhà lặng lẽ luyện tập một chút, sau đó khiến tất cả mọi người trong quảng trường nhỏ choáng ngợp.
Tần Thư phối hợp với cậu, hơi cúi người, cũng thấp giọng nói bên tai cậu: “Được.”
Hai người nhất trí cùng nhau.
Nhưng kế hoạch theo không kịp biến hóa.
Khoảnh khắc bài hát sau vang lên, thân thể Tống Vân Hồi mãnh liệt chấn kinh, động tác chợt cứng đờ, kế đó bất giác kéo khăn quàng cổ lên cao chút, lặng lẽ mò mẫm lui khỏi đội ngũ nhảy quảng trường.
Cậu lặng lẽ đứng bên cạnh Tần Thư, vẫn chưa kịp phản ứng.
……Cậu thật sự không ngờ tới có một ngày bài hát mình viết lại trở thành nhạc nhảy quảng trường.
Luôn cảm thấy nhảy theo một nhịp cứ như giẫm lên điệu nhạc trong đầu mình vậy.
Cậu chỉ đành tiếc nuối rút khỏi sân khấu, mau chóng rời xa nơi đầy rẫy thị phi này.
Tần Thư và cậu cùng rời đi.
Sau khi rời khỏi quảng trường nhỏ, người trên đường lại càng ít hơn.
Tống Vân Hồi vừa mới nhảy nhót nửa ngày, có hơi nóng, cậu bèn tháo khăn quàng cổ xuống.
Tần Thư tự giác nhận lấy khăn quàng cổ của cậu, cậu vừa hay rảnh tay điều chỉnh lại mũ của mình một chút.
Tống Vân Hồi dùng tay đè thấp vành mũ xuống, cách tầng tầng lớp lớp cây xanh nhìn về phía quảng trường nhỏ, nhìn nhìn một lúc bèn thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu nhìn Tần Thư, nói:
“Đợi sau này chúng ta đều già rồi, đến lúc đó nhất định sẽ là ông lão nhảy quảng trường đỉnh nhất.”
Tần Thư nở nụ cười, tỏ ý tán thành với tầm nhìn tương lai vĩ đại của cậu.
Bóng đêm dần nặng trĩu, đèn đường hai bên trải dài rồi dần hòa vào một điểm trong ánh đèn của cả thành phố.
Dưới đèn đuốc sáng choang của các tòa cao ốc, quán bar về đêm trở thành nơi phát tiết của đám người trẻ tuổi.
Vẫn là lô ghế dài quen thuộc, chỉ là lần này nhiều hơn không ít người.
Cận kề năm mới, người bình thường chạy khắp mọi nơi trong và ngoài nước cuối cùng cũng cam lòng tụ về đây, đám người có quan hệ thân thiết quyết định gặp mặt ở chốn cũ này.
Chỉ là lần này không giống lần trước, không chỉ có vài người bạn, tiện thể còn có người mà bọn họ dẫn tới.
Chung Hứa vẫn đến muộn như cũ.
Càng đến thời điểm này công ty càng bận rộn, các nhân viên phải tăng ca, hắn cũng thế.
Ghế dựa bình thường mấy người bọn họ ngồi còn rộng cả một khoảng nay lại vừa khéo chỉ còn lại hai chỗ.
“Xã hội tinh anh, mỗi ngày đều bận như vậy nhỉ.”
Trương Giả ngồi trong đám người, sau khi nhìn thấy hắn đến liền đứng dậy đưa cho hắn một cốc nước.
Chung Hứa uống một ngụm.
Giống với lần trước, là nước lọc nguyên chất.
Trương Giả xoa đầu cười, giả đò săn sóc ôn nhu, nói: “Đây chẳng phải là thấy cậu phong trần mệt mỏi sao, cố ý để cậu bôi trơn cổ họng đó.”
“Thế à.”
Một người liên tục nhìn sau lưng Chung Hứa nhưng không nhìn thấy bóng dáng người nào khác, mắt hơi mở to, có hơi nghi hoặc hỏi:
“Anh Chung đến một mình sao?”
Lời này của anh ta vừa thốt ra, những người khác cũng đưa mắt nhìn sau lưng hắn.
Quả thật không có lấy nửa bóng người nào.
Thế cuộc hôm nay khác với ngày thường, là truyền thống cũ của bọn họ, bọn họ sẽ dẫn theo bạn trai bạn gái đến đây, bất kể là thật hay giả, coi như là giới thiệu cho những người khác làm quen một chút.
Người họ dẫn theo là thật hay giả bọn họ sẽ nhắn trước trong group chat, hiện giờ bề trên thúc giục quá dữ dội, đón Tết nếu không đưa một người về nhà nhất định sẽ bị cằn nhằn bên tai hơn nửa ngày, có người vì không muốn sau khi bị người trong nhà cằn nhằn lại bị người thân họ hàng lải nhải nên đã dắt bạn gái hoặc bạn trai tạm thời về nhà, hai người hợp tác với nhau hoặc đơn phương bỏ tiền ra thuê, đó chính là giả. Nếu là thật thì nên làm quen một chút, xem như thông báo cho mọi người biết một tiếng có gì giúp đỡ nhau. Là giả thì cũng phải lăn lộn sao cho quen mặt, miễn cho đến lúc đó nếu đụng phải nhau tại một buổi tiệc nào đó kết quả hoàn toàn không nhận ra đối phương chắc chắn sẽ bị người khác nhìn ra đầu mối.
Trước đây lúc nói rõ trong group chat Chung Hứa không lên tiếng, nhưng liên hệ với tin tức gần đây, bọn họ đều ngầm thừa nhận đối phương sẽ đưa người đến, còn muốn chào hỏi tử tế một câu.
Bọn họ bình thường sẽ không gọi điện thoại đi hỏi người ta có yêu đương hay không, luôn cảm thấy kiểu người như Chung Hứa nếu thật sự không có việc gì sẽ không vô duyên vô cớ tung mấy tin tức như này ra ngoài, họ đoán đối phương gần đây hẳn là đã có động tĩnh.
Kết quả bọn họ đã làm xong chuẩn bị cả rồi, đối phương lại đến một mình.
Ít nhiều có hơi ngoài ý muốn.
Trương Giả lại lần nữa ngồi xuống, không nhìn mặt Chung Hứa mà dời mắt xuống dưới, nhìn thấy cổ hắn vẫn đeo chiếc khăn quàng cổ nát kia.
Đối phương tháo khăn quàng cổ xuống cẩn thận gấp lại đặt vào túi, tiếp đó cầm cốc rượu thật lên uống một ngụm.
Đây là ngầm thừa nhận hắn thật sự đến một mình.
Mấy người bạn trai bạn gái hoặc là thật hoặc là giả nhìn chằm chằm người dường như không hòa hợp lắm với những người xung quanh này.
Là một người tài ba của tầng lớp xã hội thượng lưu, một tinh anh không thể chối cãi, lúc không bày ra vẻ mặt gì như xa cách một đoạn với tất cả mọi người.
Trương Giả chất vấn hắn vì sao không uống hết nước anh ta khổ cực mang tới, hắn nới lỏng cà vạt dựa người lên lưng ghế sofa, lười nhác lộ ra nụ cười.
Nhìn nụ cười này của hắn anh ta liền hiểu ngay.
Quả nhiên không cùng một loại người thì không thể ngồi chung một chỗ.
Người đã đến đủ, những người đưa người đến đều giới thiệu người bên cạnh một lượt, rượu đi qua một vòng, bầu không khí bắt đầu nóng lên.
Mấy người bạn trai bạn gái mượn tới tự giác tìm lý do rời đi, số người còn lại càng thả lỏng hơn.
Uống rượu một hồi, mọi người đều bắt đầu bật máy hát lên, có người hỏi Chung Hứa:
“Sao năm nay vẫn còn độc thân thế, muốn đón Tết cùng công việc thật à?”
Trong số mấy người bọn họ người bị thúc giục dữ dội nhất có lẽ chính là Chung Hứa, không ít người đều nhìn chằm chằm hắn, muốn xem hắn rốt cuộc đang nghĩ gì.
Bọn họ vẫn luôn cho rằng đối phương có ý với Tống Tử Thư của nhà họ Tống, trong tối ngoài sáng đã bảo vệ người kia rất nhiều lần, gần đây trên mạng cũng lan truyền tin tức của hai bọn họ, nhưng nhìn thái độ hiện tại của đối phương mà xem, hình như mọi chuyện không như họ nghĩ.
Chung Hứa vẫn là một câu đó: “Năm sau hẵng nói.”
Người hỏi cảm thán: “Đã một năm mới rồi đó anh à.”
“Đừng chỉ toàn nói về tôi, đã một năm mới rồi nên làm rõ chuyện của bản thân trước đi.”
Chung Hứa lại uống thêm một hớp rượu, sau khi cười mắng một câu liền đứng dậy đi về phía toilet.
Chân trước hắn vừa đi, chân sau người vừa lên tiếng liền bị vây công một trận.
Không phải vì điều gì khác, chủ yếu là do hai câu hỏi liên tiếp của anh ta vừa không hỏi ra được gì lại còn đánh rắn động cỏ.
Bọn họ nghĩ nếu Chung Hứa đã có mục tiêu họ còn có thể giúp đỡ theo đuổi, đối phương kín miệng, bọn họ chỉ đành âm thầm tìm hiểu – nhưng cũng không phải loại tìm hiểu như đánh gió này.
Trương Giả làm ầm xong cũng đứng dậy rời đi.
Chung Hứa quả nhiên không còn trong toilet, đã chạy đến ngồi ở quầy bar phía sau sàn nhảy, một người vừa rời đi từ bên cạnh hắn, sắc mặt có hơi khó coi.
Trương Giả ngồi xuống bên cạnh hắn, nói: “Ủa, đó chẳng phải người Tiểu Trần thuê tới sao? Mắt nhìn rất chuẩn nha.”
Cũng tìm bartender muốn một cốc rượu, anh ta thoáng hạ thấp giọng hỏi:
“Nghe nói Tống Vân Hồi năm nay không về hử?”
Chung Hứa nhìn rượu sóng sánh trong cốc, ‘ừm’ một tiếng.
Đúng là quá khó khăn.
Trương Giả lại hỏi: “Biết cậu ta đang ở đâu không? Cậu ta không về thì cậu đi tìm cậu ta còn không được sao? Hai người các cậu không thể cứ kéo dài mãi như vậy được, nhỡ đâu đối phương nghĩ thông đã tìm đến người khác……”
“Tôi không tìm được em ấy.”
Chung Hứa lần này không còn nở nụ cười như trước nữa, nói: “Lần này em ấy đã quên chừa đường lui cho tôi rồi.”
Trước đây mỗi lần xảy ra mâu thuẫn, đến cuối cùng đối phương đều sẽ lưu lại cho hắn một bậc thang, sau đó hai người khôi lại phục như xưa.
Nhưng hình như lần này cậu đã quên mất rồi.