Chương 1: Rời đi
Tiết trời chuyển giao từ thu sang đông, mùa đông năm nay phá lệ vừa đến sớm vừa lạnh lẽo, cây cối ngoài phòng bệnh đã không còn bao nhiêu lá, chỉ còn sót lại một vài chiếc lẻ loi trơ trọi treo lủng lẳng bên trên.
Người trong phòng bệnh đã ngồi dậy.
Quần áo bệnh nhân đã được cậu thay xuống, gấp lại chỉnh tề đặt trên giường bệnh.
Thanh niên đứng bên cạnh giường bệnh, trên người chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi mỏng manh.
Vì đã nằm trên giường bệnh quá lâu nên mái tóc có hơi dài mềm mại rũ xuống, lại không thể giấu được dung mạo thanh tú sạch sẽ của cậu.
Trong phòng bệnh chỉ có một mình cậu, trong tay cậu cũng chỉ có một chiếc điện thoại di động.
Y tá ló đầu vào phòng, nói với cậu: “Anh Tống, anh đã thu dọn đồ đạc xong chưa?”
Tống Vân Hồi tùy ý nhét điện thoại vào trong túi quần, nói: “Xong rồi.”
Ý cười trên mặt cậu nhàn nhạt, vì bệnh lâu vừa khỏi nên sắc mặt vẫn còn chút tái nhợt, nhưng nhìn qua tinh thần đã khá hơn nhiều so với lúc nằm viện.
Cậu theo lệ truyền thống chụp hình chào tạm biệt với các bác sĩ, sau khi rời đi, Tống Vân Hồi đứng ở ven đường cạnh bệnh viện, đưa mắt nhìn dòng xe cộ qua lại tấp nập cùng với những người bệnh được người thân đón xuất viện, vẻ mặt chẳng mảy may biến hóa.
Hôm nay cậu xuất viện, cả nhà họ Tống to lớn lại chẳng có lấy một ai đến đón cậu, cậu cũng không cảm thấy bất ngờ.
Bởi vì cậu biết, bản thân mình chỉ là một vai phụ.
Trước đó cậu đã cứu một diễn viên không may trượt chân rơi xuống hồ, kết quả vừa mới lên bờ còn chưa kịp đứng thẳng đã hôn mê bất tỉnh, nghe nói đầu còn bị đập vào một tảng đá.
Sau khi ngất đi cậu nằm mơ một giấc mơ, cậu mơ thấy thế giới này chính là một quyển tiểu thuyết, nhân vật chính là đứa con của mẹ kế cậu, cũng chính là em trai cậu, còn cậu chỉ là một nhân vật phụ, chuyên làm bia đỡ đạn để đổi lấy thành công cho vai chính.
Không được người ta đón nhận, cũng không một ai yêu thích, là một nhân vật vạn người ghét trời sinh.
Cậu là cậu chủ nhà họ Tống nhưng cũng không hẳn là thế.
Chí ít thì cậu không có tư cách khiến người nhà họ Tống huy động nhân lực tới đón cậu.
Tống Vân Hồi đeo khẩu trang lên, vẫy tay gọi một chiếc taxi.
Cậu vẫn còn chút đồ tại nhà cũ nhà họ Tống, không nhiều lắm, lần này trở về cần phải mang hết toàn bộ đi.
Nhà cũ nhà họ Tống nằm ở lưng chừng núi, phải ngồi xe gần một tiếng đồng hồ mới đến nơi, lúc xuống xe, Tống Vân Hồi không nhịn được ngáp một cái.
Bác tài ngồi ở trong xe, cách một lớp cửa sổ xe nhìn về phía cổng lớn của căn biệt thự tao nhã, rồi lại nhìn về phía Tống Vân Hồi vận một thân trang phục bình thường không có gì nổi bật ngoại trừ vóc người xuất chúng kia, sau đó im lặng không lên tiếng thu hồi tầm mắt.
Nghe thấy tiếng xe ô tô, người trong nhà cũ nhìn về phía cổng, vừa hay nhìn thấy Tống Vân Hồi đang đứng ở cổng.
Cuối cùng người mở cổng là bác quản gia Trần.
Nhìn thấy người vốn nên nằm trong bệnh viện lại đột nhiên xuất hiện, ông ta đè nghi hoặc trong lòng xuống, vừa bước tới vừa nói, “Cậu chủ xuất viện sao lại không nói trước một tiếng, trong nhà sẽ phái người đến đón cậu.”
Bác Trần nói xong, trong lòng lại có hơi chột dạ.
Sau khi nhìn thấy Tống Vân Hồi ông ta liền nhớ lại, mấy ngày trước hình như có một cuộc gọi gọi đến từ bệnh viện, nhưng lúc đó ông ta đang gấp gáp xử lý chuyện của ông chủ, chỉ tùy tiện qua loa dăm ba câu.
Bây giờ nhớ lại, đó hẳn là điện thoại báo tin Tống Vân Hồi sắp xuất viện.
Bác Trần chột dạ nhưng không hề sợ hãi.
Cậu hai chính là như vậy, tính tình tốt, bất luận bọn họ có làm chuyện gì đi nữa cậu cũng có thể mỉm cười chấp nhận.
Nghĩ vậy, ông ta vừa quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt Tống Vân Hồi không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ nhìn quanh căn nhà một lượt, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng.
Đây là lần đầu tiên bác Trần nhìn thấy loại biểu cảm này xuất hiện trên mặt Tống Vân Hồi.
Gương mặt thường xuyên mang theo nụ cười kia nay lại không còn chút ý cười nào, chợt khiến người ta không thể nắm bắt.
Bác Trần thuận theo tầm mắt Tống Vân Hồi nhìn qua, cho rằng cậu muốn tìm Tống Phi, nhanh chóng giải thích: “Ông chủ bọn họ đều đang ở công ty.”
Tống Vân Hồi ‘ồ’ một tiếng.
Cảm giác kỳ quái trong lòng bác Trần càng lúc càng gia tăng.
Vừa trở về liền không nhìn thấy ông chủ và cậu cả, Tống Vân Hồi theo lý mà nói hẳn là nên thất vọng tiếc nuối mới đúng.
Chứ không phải giống như bây giờ……
Như thể không chút mảy may ngoài ý muốn nào.
Tống Vân Hồi trực tiếp về phòng của mình.
Bản thân trước kia có lẽ vẫn còn có chút mong đợi đối với cái nhà này, nhưng hai tháng nằm viện này đã đủ để cậu bình tĩnh ngẫm nghĩ lại hết thảy những sự việc xảy ra trước đây, đủ để khiến cậu giãy dụa thoát khỏi cái cảm giác bị sương mù vây hãm của ngày trước.
Mong đợi? Không có mong đợi.
Phòng của cậu ở lầu hai, là căn phòng có ánh sáng tốt nhất, là căn phòng được định sẵn dành cho cậu trước khi cậu chào đời, là minh chứng duy nhất chứng minh cậu cũng từng được người ta mong đợi đến với thế giới này.
Gian phòng rất sạch sẽ, cũng không có đồ đạc gì nhiều, Tống Vân Hồi lấy vali trong tủ ra, tùy ý thu thập vài bộ quần áo cùng với một vài đồ đạc cần thiết của mình.
Đến cuối cùng, chiếc vali vẫn còn trống gần phần nửa.
Trước khi đi cậu đã kiểm tra phòng lại lần cuối cùng, sau khi phát hiện không còn đồ đạc gì quên mang theo, Tống Vân Hồi liền xách theo vali rời khỏi phòng.
Bác Trần vẫn còn ở dưới lầu nhìn thấy cậu đi lên chưa được bao lâu đã đi xuống, trong tay còn xách theo một chiếc vali, liền tò mò hỏi: “Cậu chủ lại muốn ra ngoài sao?”
Cậu chủ nhỏ cũng thế. Làm cái nghề này chính là như vậy, thường xuyên phải xa nhà, ông ta cũng không lấy làm lạ gì.
Tống Vân Hồi gật đầu.
Bác Trần không hỏi khi nào cậu quay về, cậu cũng không nói.
Chỉ là lúc bước đến cửa, Tống Vân Hồi quay đầu lại nói một câu: “Bác Trần, bảo trọng.”
Ông lão với mái tóc hoa râm này rất lâu trước đây cũng đã từng nắm lấy tay cậu ngày ngày chơi đùa cùng nhau trong hoa viên nhỏ.
Bác Trần sững sờ, sau đó gật đầu nhưng luôn cảm thấy có chút kỳ quái.
Chiếc taxi bên ngoài vẫn đang đợi cậu, sau khi đặt vali vào cốp sau, tài xế liền lái xe chở cậu đi.
Thân xe màu vàng dần dần biến mất khỏi tầm mắt.
Tống Vân Hồi bảo tài xế đưa cậu đến sân bay.
Lên máy bay, lúc này cậu mới lấy điện thoại ra nhìn một cái.
Có một vài tin nhắn linh tinh vụn vặt, phần lớn đều là tin nhắn người đại diện của cậu gửi đến.
Nói chính xác hơn là người đại diện cũ.
Vào ngày hôm qua, sau khi trải qua đàm phán với công ty, hai bên cuối cùng cũng hoàn tất mọi chi tiết nhỏ, tự nhiên chấm dứt hợp đồng.
Cậu trên mạng tuy là người người người đòi đánh, nhưng ít nhất cũng có chút tiếng tăm, người đại diện không muốn cứ như vậy mà từ bỏ cậu, vẫn đang nỗ lực khuyên nhủ cậu tiếp tục ký hợp đồng với công ty.
Tống Vân Hồi gửi qua câu trả lời từ chối, sau đó tiện tay kéo đen người đại diện luôn.
Cái đức hạnh kia của người đại diện cậu rõ ràng hơn ai hết.
Sau khi kéo đen người đại diện, cậu liền mở daiyanzi lên, di động lag một lúc lâu mới có thể vận hành bình thường trở lại.
Sau khi tiến vào phần mềm thì ở ngay đầu trang, cho dù không đặc biệt chú ý cũng có thể nhìn thấy tin tức cậu chấm dứt hợp đồng với công ty chiếm cứ tại đó.
Chuyện chấm dứt hợp đồng này, chỉ cần cậu không nói, ít nhất thì ở giai đoạn hiện tại công ty cũng sẽ không chủ động tiết lộ, chuyện chấm dứt hợp đồng cũng chỉ là đồn đoán của cư dân mạng.
Nhưng dù chỉ là đồn đoán nhưng vẫn vững vàng chiếm cứ đầu trang.
Từ đó có thể nhìn ra được cộng đồng mạng đã mong ngóng như thế nào đối với chuyện cậu chấm dứt hợp đồng và rút lui khỏi giới giải trí.
Điện thoại vẫn còn hơi lag, Tống Vân Hồi muốn chuyển sang trang khác cũng chuyển không được, cuối cùng trực tiếp bị kẹt tại khu bình luận của bài viết kia.
[Hôm nay Tống Vân Hồi đã rút lui khỏi giới giải trí chưa? Nếu chưa thì ngày mai tui trồi lên hỏi tiếp]
[Vì sao đột nhiên lại ầm ĩ lên thế, hai tháng trước cũng đồn ầm lên như vậy, tui đã đợi hai tháng trời rồi đó, kết quả vẫn chỉ là lời đồn]
[Đừng đợi nữa má nội ơi, cho dù là nổi tiếng vì bôi đen nhưng cậu ta cũng đã nổi đến bước này rồi, nào có cam lòng mà rút lui chứ?]
[Lầu trên chí lí đấy, cậu ta nếu dám rút lui khỏi giới giải trí tui liền dám thi lên nghiên cứu sinh]
[Đã lâu vậy rồi mà cậu ta vẫn không lên tiếng, là đang nhẫn nhịn chờ tung ra đại chiêu gì sao?]
[Đây là đẩy người ta xuống nước rồi sợ quá không dám ra mặt à?]
Không ngoài ý muốn chút nào.
Điện thoại cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường, biết những thứ mình nhìn thấy đại khái đều như nhau, Tống Vân Hồi không thèm xem tin nhắn riêng, cũng không thèm đếm xỉa tới đủ loại bàn ra tán vào của các cư dân mạng, dùng vài phút xóa bỏ tài khoản của mình.
Chỉ cần qua mười mấy ngày nữa, tài khoản sẽ vĩnh viễn bị xóa bỏ.
Làm xong chuyện thì cơn buồn ngủ cũng ập tới, cậu đặt báo thức sau đó nhắm mắt lại.
Sau khi xuống máy bay liền đến chuyến đường sắt cao tốc, cuối cùng đổi sang taxi, Tống Vân Hồi cuối cùng cũng tới được đích đến lúc chạng vạng.
Việc làm đầu tiên cậu làm sau khi tỉnh lại chính là bắt đầu chấm dứt hợp đồng với công ty, việc thứ hai chính là tìm người đến quét dọn căn nhà mà cậu đã mua trước đây để dưỡng lão.
Nơi căn nhà tọa lạc rất hẻo lánh, là một khu giáp ranh với một thành phố phía nam, là trước đây lúc cậu đi quay ngoại cảnh tình cờ biết được, khí hậu rất tốt, môi trường xung quanh cũng thoải mái, vì thế đã mua nó.
Không ngờ tới vậy mà lại dùng nó vào lúc này.
Đây là một căn nhà nhỏ biệt lập có sân vườn, nhưng hiện tại trong sân vườn đã mọc lên một chút cỏ dại, trong đó còn xen lẫn một vài loài hoa xa lạ không biết tên.
Những đám mây bồng bềnh nhuốm màu đỏ thẫm từ phía chân trời dần dần kéo qua, rất dễ dàng cảm nhận được dòng chảy của thời gian.
Tống Vân Hồi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Không khí ở đây tốt hơn thủ đô nhiều, cậu đã lâu không cảm thấy thoải mái như vậy.
Bánh xe của vali lăn trên nền đất tạo ra một trận âm thanh chuyển động lạch cạch, cậu mở cửa ra, sau đó lần mò vách tường bên cạnh cửa, tìm thấy công tắc đèn.
Đèn vừa mở, trong phòng ngay lập tức sáng lên.
Người dọn dẹp nhà cửa trước đó đã tới đây dọn dẹp qua, đã theo yêu cầu cửa cậu mở cửa sổ ra, gió đông thuận theo đó thổi vào phòng, tuy có hơi lạnh nhưng lại rất thoải mái.
Sợi tóc vì bị gió thổi mà có hơi vểnh lên, Tống Vân Hồi nhấc vali lên bước vào phòng khách, sau đó đi vào phòng ngủ chính.