Chương 838 Xem ra ngươi đã chuẩn bị từ lâu rồi."
Nhưng cho dù có Hàn Giang Tuyết ủng hộ thì nàng ta vẫn chỉ là một đệ tử bình thường, thậm chí còn không phải là đệ tử thân truyền, liệu tông chủ có đồng ý không?
Vạn Trọng Sơn cau mày, trên mặt lộ ra vẻ do dự. Vị trí Thiên điện chủ cần phải có thực lực nhất định, nhưng Trình Vũ Hiên còn chưa đạt tới Vạn Pháp Cảnh, nếu cho nàng ta làm điện chủ thì khó trách người khác chê cười.
“Ta cũng cảm thấy Trình Vũ Hiên khá thích hợp, cô ấy có thiên phú khá tốt, chỉ thiếu thời gian và tài nguyên tu luyện mà thôi. Chỉ cần có được tài nguyên và thời gian, cô ấy có thể trở thành trụ cột của Linh Tiêu tông.” Trần Mộc cũng lên tiếng.
Địa điện chủ và Anh điện chủ nhìn nhau, mỉm cười bất đắc dĩ. Rốt cuộc hai người này đang có tính toán gì, làm sao bọn họ lại không biết Trần Mộc, Trình Vũ Hiên và Hàn Giang Tuyết đều là người Linh điện chứ.
Bây giờ, địa vị Thiên điện chủ lại rơi vào tay người của Linh điện, mối hận thù năm xưa giữa Thiên điện và Linh điện cuối cùng đã biến mất, dù sao bọn họ đều là người một nhà.
Cách làm này cũng khá tốt. Với cách này, việc đấu đá điên cuồng trong tông môn về sau sẽ được giảm bớt, các đệ tử tài năng cũng sẽ không phải chết sớm như vậy.
Đây là điều tốt nhất cho hướng phát triển của môn phái. Nhưng nếu vậy, địa vị của Linh điện trong tông sẽ đạt đến đỉnh cao, Địa điện và Anh điện sẽ không thể cạnh tranh được với họ.
Hai vị điện chủ của Địa điện và Anh điện tuy cảm thấy có hơi khó chịu nhưng cũng không nói nhiều. Dù sao những cống hiến của Trần Mộc và Hàn Giang Tuyết đều đã quá rõ ràng rồi.
“Nếu đã như vậy thì vị trí Thiên điện chủ sẽ do Trình Vũ Hiên đảm nhận.” Vạn Trọng Sơn nói.
“Cảm ơn tông chủ!” Trình Vũ Hiên vội vàng chắp tay, cung kính nói.
“Trần Mộc, ngươi thì sao? Ngươi muốn phần thưởng gì?” Vạn Trọng Sơn nhìn Trần Mộc.
Trần Mộc đã sớm có chuẩn bị, ngón tay búng một cái, một mảnh giấy bắn ra, rơi vào trong tay Vạn Trọng Sơn: “Phiền tông chủ giúp ta thu thập một ít vật liệu.”
Vạn Trọng Sơn cầm tờ giấy lên, thấy trên đó có mấy vật liệu linh khí quý giá, tương đối khó thu thập. Cho dù là ông ta thì cũng phải vác gương mặt già nua này đi hỏi khắp nơi mới có thể lấy được.
“Tên nhóc… Xem ra ngươi đã chuẩn bị từ lâu rồi.” Vạn Trọng Sơn lắc đầu cười nói.
Trận này kết thúc với sự thay đổi của Điện chủ Thiên điện.
Tin tức Trình Vũ Hiên được thăng lên Điện chủ Thiên Điện cũng rất nhanh chóng được công bố trong Linh Tiêu Tông, khi rất nhiều đệ tử Thiên Điện nghe được tin tức này, cũng đều hơi sửng sốt, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tất cả mọi người đều không dám thắc mắc gì.
Điện chủ Thiên Điện Tần Thạch Long phản bội tông môn, suýt chút nữa khiến Linh Tiêu Tông bị diệt môn, đại tội này, tông chủ đã tức giận đến mức không chỉ khiến Thiên điện đổi Điện chủ, mà còn khiến toàn bộ Thiên Điện biến mất, sáp nhập vào Linh Điện cũng không phải chuyện gì quá đáng!
Bây giờ, để cho cổng Thiên Điện vẫn còn được giữ lại đã coi là vô cùng khai ân rồi.
Về phần Trình Ngọc Hiên, thân phận trước đây là đệ tử Linh Điện, cũng không ai dám thắc mắc, dù sao giờ đây danh tiếng của Linh Điện trong Linh Tiêu Tông đã đạt đến đỉnh cao, cho dù bọn họ muốn gây ồn ào cũng không có gan. .
Một cơn bão lớn đến đây cũng coi như đã kết thúc, các trưởng lão và đệ tử tử chiến trong đại chiến này, tông môn cũng tổ chức nghi lễ chia buồn để an ủi những anh hùng đã hy sinh mạng sống vì tông môn.
Một tháng lại trôi qua.
Tông môn đã bước vào con đường đi lên vững chắc, rất nhiều đệ tử đã bắt đầu tu luyện chăm chỉ hơn sau khi trải qua kiếp nạn này.
Ngọn núi phía sau Linh Điện.
Trần Mộc hơi nheo mắt, khóe miệng ngậm một cọng rơm, nằm ngửa trên thảm cỏ xanh, cảm nhận được sự bình yên của tông môn sau đại chiến, hắn lập tức ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh vô tận, với những đám mây nhàn rỗi bay ngang qua, tiếng hạc ríu rít vang vọng giữa trời đất.
Từ lúc trọng sinh đến bây giờ, đã gần một năm, hắn đã trải qua nhiều trận chiến lớn nhỏ. Từ một thiếu niên trấn Man Sơn hoang dã trở thành đệ tử danh giá nhất tông môn như hiện nay, có thể nói Trần Mộc đã tiến bộ rất nhanh.
Trong mắt người ngoài, đã là một siêu quái vật.
Tuy nhiên, trong lòng Trần Mộc lại không nghĩ như vậy, quái vật trên thế gian này nhiều như chó, huống chi là tuyệt thế thiên kiều được thần giới gọi là thiên sủng, chỉ vẻn vẹn các gia tộc võ đạo cổ hàng ngàn năm ở Trung Thổ Thần Châu đã có một số thiên tài có thiên phú đặc biệt.
Mặc dù Trần Mộc rất kiêu ngạo, nhưng lại không coi thường người trong thiên hạ, luôn có một số người có năng lực, có thể vượt qua tưởng tượng của mọi người.
“Trung Thổ Thần Châu?” Trần Mộc vừa ngậm cọng rơm vừa lẩm bẩm, suy nghĩ vẩn vơ.