Chương 230 Thà mất mặt còn hơn mất mạng.
Ở trong góc khuất, Tô Mộng Dao nhìn Dương Phàm: “Anh có đánh thắng được tên này không?”
Dương Phàm cười cười, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường nói: “Em đoán xem?”
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Dương Phàm, Tô Mộng Dao lo lắng nói: “Vậy sao anh còn không nhanh chóng đi hỗ trợ?”
Theo cô ấy thấy, người nước Tiếp Bàn đến Long Quốc để bắt nạt người khác, hiển nhiên là trở thành kẻ thù chung, không biết Dương Phàm đang nghĩ gì.
Dương Phàm cười nói: “Để cho cô ta rèn luyện một chút cũng không sao, có anh ở đây thì không chết được.”
Tô Mộng Dao: ” …”
Hắn ở xa vậy thì có thể làm được gì, sự tự tin của hắn đến từ đâu vậy?
Thấy hai người lại đánh thêm vài chiêu nữa, Tông chủ Koizumi dùng một chiêu hiểm độc đánh vào bụng dưới của Hầu Hiểu Linh, đánh cô ta bay ra ngoài.
Koizumi cười lạnh lùng: “Trò chơi kết thúc.”
Vừa nói ông ta vừa nhảy lên đánh từ phía trên đỉnh đầu hai cha con Hầu Hạ Khởi đánh xuống.
“Dừng tay.”
Dương Phàm đang định ra tay, chỉ nghe một tiếng la hét từ đám đông, một bóng dáng xinh đẹp nhảy lên tung một cú đấm đánh về phía mạng sườn của Koizumi.
Koizumi đang ở giữa không trung, không có chỗ để mượn lực, chỉ có thể thu chiêu, hai cú đấm va vào nhau, bóng dáng xinh đẹp kia bị đánh lùi.
Ở đằng xa Dương Phàm mỉm cười, hắn biết bóng dáng đó, là Lý Thi Hàm.
Điều làm hắn ngạc nhiên là chỉ vài ngày không gặp, Lý Thi Hàm đã ở Ngưng Đan Cảnh.
Koizumi tiếp đất, cười khinh thường: “Là cô, thật là đúng lúc, tôi đỡ phải lại đi tìm cô.”
Lý Thi Hàn dẫn đầu đám người phụ trách giám sát La Hán Đường, đương nhiên Koizumi nhận ra cô ta.
Vẻ mặt Lý Thi Hàm nghiêm túc, nói với Hầu Hiểu Linh: “Tôi bên phải, cô bên trái.”
Đương nhiên cô ta cũng không phải là đối thủ của Koizumi, cô ta đã gửi tín hiệu cầu cứu, chỉ cần có thể trì hoãn đến lúc đó.
Những người phía sau Koizumi thấy đối phương có người giúp đỡ, cũng lần lượt tiến lên.
“Còn nhỏ thì đừng kiêu căng quá, đi chết đi.”
Dưới sân khấu, có mấy võ giả thấy có nhiều người của nước Tiếp Bàn khác tham gia, nên cũng đến để giúp đỡ.
Mặc dù bọn họ không dám trêu vào La Hán Đường, nhưng nếu Tông chủ là người của quốc gia khác thì lại là chuyện khác.
Cùng lắm là chết thôi, nhưng bọn họ không thể trơ mắt nhìn bọn người này bắt nạt người Long Quốc.
“Khổng Học Văn, sao anh không lên hỗ trợ?” Dương Phàm nhìn Khổng Học Văn, cười hỏi.
Câu hỏi của hắn ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người có mặt ở đây.
Khổng Học Văn cảm thấy xấu hổ, đây rõ ràng là một trận chiến sẽ thất bại, cho dù anh ta có đi lên thì cũng chịu chết.
Bị Dương Phàm hỏi như vậy, vẻ mặt anh ta càng khó coi hơn.
Chỉ có thể cắn răng nói: “Dựa vào đâu mà tao phải đi, tại sao mày không đi?”
Dương Phàm cười nói: “Anh không phải là võ giả Luyện Khí Cảnh à?”
“Hơn nữa, không phải anh vừa hứa sau này sẽ bảo vệ Hầu Hiểu Linh cho dù có chuyện gì xảy ra à.”
Khổng Học Văn xụ mặt, nghiến răng nghiến lợi, anh ta đương nhiên sẽ không tiến lên.
Thà mất mặt còn hơn mất mạng.
Anh ta hung dữ trừng mắt nhìn Dương Phàm, thầm chửi bới: Đồ khốn, khi ra ngoài tao nhất định phải chơi chết mày.