Chương 1511 Tôi dĩ nhiên là biết.
Cho nên, lúc này chỉ có thể im lặng. Cũng không còn cách nào, trong thời điểm mà sự thật thắng hùng biện, có da mặt dày chống đỡ thì cũng chỉ bị giễu cợt nhiều hơn thôi. Phải chi quốc gia mình mạnh hơn một chút, cường thế hơn một chút, y cũng không đứng đây để người ta giễu cợt mà không có sức mạnh để phản kích. Thân là quan viên cao cấp, nhưng lại không che chở được cho đồng bào của mình ở đằng sau.
Trong lúc Lâm Quốc Huy mím chặt môi, cầm điện thoại định gọi cho người trên du thuyền tạm thời có nên cân nhắc tiếp nhận điều kiện của đối phương hay không, để tránh tạo thành tổn thất lớn hơn, điện thoại trong tay y bỗng vang lên.
– Là điện thoại của đại sứ.
Nhìn số điện thoại, tinh thần Lâm Quốc Huy run lên. Y hy vọng đại sứ sẽ mang đến tin tức tốt cho mình.
Lắng nghe bên kia nói xong, sắc mặt vốn tái nhợt của Lâm Quốc Huy đã dần hồng nhuận hơn, kích động xác nhận lại lần nữa. Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt nhìn hai người Trent và Hubert đã có chút ánh sáng.
– Như thế nào? Tham tán Lâm, anh còn một phút. Sau một phút, chúng tôi sẽ bắt đầu tấn công.
Trung tá Hubert lạnh lùng nhìn Lâm Quốc Huy, nói.
Nhìn Lâm Quốc Huy, vẻ mặt trào phúng trên gương mặt Trent lại càng nồng đậm:
– A, Tham tán Lâm, lần này cậu đã tuyệt vọng chưa? Mau tranh thủ kêu bọn họ đầu hàng đi. Có lẽ tôi sẽ suy tính lại, chiếu cố cho bọn họ một chút.
– Đầu hàng?
Lâm Quốc Huy cau mày, đột nhiên mỉm cười nhìn chiếc du thuyền đằng sau lưng mình, cùng với mấy nòng súng vẫn đang chỉa về phía bên tàu, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn hai người, nói:
– Thời gian đã đến. Người của chúng tôi kiên trì rất lâu, và tôi cũng kiên trì rất lâu.
– Tôi cố gắng là vì bảo vệ quốc gia và nhân dân chúng tôi.
– Quốc gia và nhân dân chúng tôi, vào lúc này tất nhiên sẽ không bỏ rơi chúng tôi.
– Cho đến bây giờ chúng tôi cũng không đầu hàng.
– Lần này tất nhiên cũng sẽ như vậy.
Nhìn sắc mặt thay đổi của Hubert và Trent, nụ cười trên gương mặt Lâm Quốc Huy chợt tắt, ngẩng đầu lên nhìn Hubert, trầm giọng nói:
– Trung tá Hubert, bây giờ tôi đại diện cho đất nước chúng tôi đưa ra lời cảnh cáo nghiêm túc với quý quốc. Nếu quý quốc dám cả gan công kích thành viên nước chúng tôi, đất nước chúng tôi sẽ chính thức tuyên chiến với quý quốc.
Nói đến đây, Lâm Quốc Huy dừng lại một chút, nhìn hai người kia đang kinh hãi lắng nghe y nói, liền tiếp tục:
– Đồng thời, vừa rồi đại sứ quán Hoa Hạ đã chính thức đưa ra chính sách kháng nghị với quý quốc lần nữa. Thành viên lãnh đạo cao cấp nước chúng tôi bị tập kích vũ trang, chúng tôi hoài nghi quý quốc cố ý bao che cho mấy tổ chức vũ trang, đồng thời yêu cầu hộ tống thành viên của nước chúng tôi rời khỏi đây, sau đó đưa ra báo cáo điều tra tương ứng, và chính thức xin lỗi chính phủ nước chúng tôi.
Nghe Lâm Quốc Huy nói xong, Trung tá Hubert còn chưa lên tiếng, Trent bên cạnh đã thất thanh kêu lên:
– Tham tán Lâm, cậu điên rồi sao? Cậu có biết mình đang nói gì không?
– Tôi dĩ nhiên là biết.
Lâm Quốc Huy nhìn sắc mặt tái xanh của Trent và sắc mặt kinh nghi của Trung tá Hubert, khóe miệng nhếch lên, nói:
– Nếu các người còn không biết, như vậy để tôi tiết lộ chút tin tức cho các người biết.
– Nước tôi đã xuất ra bốn tàu ngầm nguyên tử, một đội tàu khu trục, một hàng không mẫu hạm tiến về nơi này. Trên hàng không mẫu hạm chở đầy máy bay chiến đấu, đang thuận lợi tiến về Thái Bình Dương. Bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ, cho đến khi thành viên nước chúng tôi về đến quốc gia an toàn thì mới ngưng.
Nghe Lâm Quốc Huy nói, hai người kia trợn tròn, mặt đầy kinh hãi. Trent há to miệng, muốn nói điều gì nhưng cái gì cũng không nói được.
Trung tá Hubert nhìn về phía chiếc du thuyền, rồi lại nhìn Trent bên cạnh, do dự một chút, rốt cuộc cắn răng bước sang một bên, cướp điện thoại trên tay sĩ quan phụ tá, bắt đầu liên lạc.
Y không dám tin lời nói của Tham tán Lâm, nhưng rồi cũng không cách nào không tin. Bởi vì đối phương không thể nói như vậy vào lúc này.
Cho nên, y muốn cấp trên chứng thật chuyện này. Y tin rằng, nếu đó là sự thật, thượng cấp hẳn cũng đã nhận được tin tức.