Chương 31
Thấy Vân Nghê nhảy từ trên xuống, Trịnh Cảnh Hiên vội vàng chạy xuống dưới lầu, hơn ai hết hắn biết rõ sức khỏe của mình không thể làm được như Vân Nghê. Xuống đến nơi đã thấy cảnh Vân Nghê đứng chắn người phụ nữ ăn xin nọ, đôi tay thì đỡ cây gậy gỗ to bằng bắp tay. Chạy lại đẩy thanh gỗ ra, Trịnh Cảnh Hiên kéo Vân Nghê đứng ra đằng sau lưng mình, một tay chặn trước mặt đám người kia. Trịnh Cảnh Hiên sắc mặt không đổi, vẫn khuôn mặt đẹp trai ấy với nụ cười nhẹ trên môi nhưng giọng nói thì lạnh băng.
“Mọi người cứ bình tĩnh đã. Có gì thì từ từ nói đừng động tay động chân thế chứ.”
Trịnh Cảnh Hiên thả bàn tay đang bị nắm chặt đó ra, Vân Nghê ở đằng sau ló đầu ra nhìn. Cô ghim rồi nha bọn họ nói thế nào nhỉ? Là người bảo kê của tửu lâu này sao? Cũng không hẳn…..thôi kệ đi.
“Lão thái thái người không sao chứ ạ?”
Vân Nghê quay ngoắt người lại đỡ bà lão ăn xin đang ngã sõng soài dưới nền đất lạnh. Có lẽ ban nãy bị đánh đau còn bị ngã mạnh xuống nên bây giờ bà lão ấy đứng dậy rất khó khăn.
“Bà ơi bà không sao chứ ạ? “
Vân Nghê dìu bà lão ăn xin đến bên một gốc cây bên cạnh, đợi cho bà ấy ngồi rồi cô mới hỏi
“Đa tạ tiểu cô nương, lão bà này không sao nếu được cô nương có thể cho bà lão này xin chút đồ ăn có được không? Lão đói lắm, tiểu cô nương xinh đẹp xin hãy cho lao bà này một ít thức ăn. Cầu xin cô, lão đói lắm”
“Bà ơi bà đứng dậy đi. A Hiên…..”
Bà lão ăn xin vẫn liên tục quỳ, cúi đầu cầu. xin Vân Nghê vốn muốn đỡ bà ấy dậy nhưng lại không thể. Cô cất giọng gọi Trịnh Cảnh Hiên lại giúp. Y nhìn cô thì cũng hiểu ra liền chạy lại đỡ giúp cô. Chỉ mới một tay, sức nặng của bà lão đang đè nặng trên tay Vân Nghê liền biến mất.
“Bà bà, mau theo ta vào trong đi ta sẽ mời người ăn.”
“…đa tạ công tử, đa tạ tiểu thư, đa tạ hai người”
Vân Nghê đỡ bà lão ăn xin đi vào bên trong, những tên ban nãy đánh đuổi bà lão vốn định cản ba người lại nhưng đã có một tên ngăn lại. Hắn không muốn chuốc phiền phức vào mình, cũng không muốn đám này gây họa xong bản thân lại phải gánh chịu hậu quả.
Vân Nghê đỡ bà lão lên lầu về lại chỗ ngồi ban nãy của hai người cô và Trịnh Cảnh Hiên. Những người xung quanh đều mắt la mày lém, chỉ dám lén lút nhìn về phía hai người. Ngồi vào bàn, Vân Nghê gọi tiểu nhị dọn đi những món ăn còn thừa khia nãy, đoạn lại gọi thêm một bàn thức ăn khác và dặn mang những món ngon nhất lên đây.
“A Hiên huynh đừng lo, bữa này cứ để ta trả tiền.”
“Sao lại có thể để muội trả tiền được chứ?”
Vân Nghê không trả lời lại câu nói này của y, lúc này đồ ăn đã được mang lên xếp ra bàn. Trái với suy nghĩ của Vân Nghê, bà lão ăn xin lại không ngay lập tức ăn nhưng món ăn ở trên mặt bàn bà ấy đợi cho đến khi Vân Nghê mở lời mời, và gắp một miếng thịt đưa vào bắt mới ăn. Dáng vẻ ăn của bà ấy rất từ từ không có vẻ gì là vội vàng cả.
“Ký chủ, bà lão này có vấn đề”
“Ta biết chứ. Việc ta, Trịnh Cảnh Hiên và bà lão ăn xin này gặp nhau có thể là trùng hợp nhưng có một số việc chắc chắn không thể là trùng hợp được. Lúc ta đỡ bà ấy từ dưới nền đất lên mặc dù nhìn vào là bà ấy vịn vào ta để đứng dậy nhưng sức nặng của bà ấy lại vốn không hề dồn vào bàn tay đang vịn vào ta. Có thể là ta đã nghĩ nhầm nhưng hai lần đỡ không cảm nhận được chút sức nặng nào thì nó rất là kì lạ. Hơn nữa Pipi ban nãy cậu cũng thấy rồi đúng không?”
“Ta tất nhiên là có chứ. Từ lúc Pipi tôi được lập trình ra cho đến nay, tôi chưa thấy một người ăn xin nào thấy trước mặt mình toàn là đồ ăn mà còn có thể bình tĩnh ngồi đợi như vậy được. Chưa nói bà ấy ban nãy nói là mình đói lắm nhưng bây giờ lại có thể ngồi ăn từ tốn đến vậy. Kết hợp với cái cô nói thì bà ấy đúng là trái ngược với những người ăn xin khác.”
Vân Nghê búng tay một cái nêu kết luận
“Vì vậy chúng ta có thể kết luận rằng việc gặp gỡ này giữa hai người bọn ta và bà ấy là một sự việc được sắp đặt từ trước. Còn việc bà ấy bị đám người của tửu lâu này đánh chắc chắn là một vở kịch được diễn lại một cách hoàn hảo để thu hút sự chú ý. Hmmm……Pipi ta có suy nghĩ, chúng ta đã bị theo dõi rồi. Cậu nghĩ xem có phải dạo gần đây tầng xuất bị ám sát của chúng ta đã được giảm hẳn không? Không phải do hào quang nam chính hay hào quang nữ chính mà bọn chúng rút. Theo ta đoán có lẽ bọn chúng tạm thời dừng ám sát để nghiên cứu cách khác và cử người theo dõi hành tung của chúng ta để không mất dấu? Mà cậu cũng biết đó, lộ trình này của chúng ta là đi đường vòng, bình thường từ Khôn thành chúng ta đi qua năm thành trì Ninh, Vân, Cẩm, Vũ, Thịnh là sẽ đến được kinh thành. Bây giờ thì chúng ta lại đi qua gần mười hai thành trì. Pipi hay là đổi lại đi từ Cẩm thành qua Vũ thành Thịnh thành rồi đến kinh thành nhé?”