Chương 48: Dụng ý
Thời gian thấm thoát trôi qua, thoáng cái đã đến ngày bộ phim đóng máy, được trở về với cuộc sống nhàn hạ như trước kia và thả mình trên chiếc giường thân thuộc đúng là không gì có thể tuyệt vời hơn nữa.
Nghĩ đến đây Cố Thanh Hàn bắt đầu rơi vào trầm tư. Cuộc đời của nàng gần như bị xáo trộn kể từ khi gặp lại Triệu Lam, người phụ nữ mà nàng đã từng nghĩ sẽ không bao giờ đến gần nữa, người mà nàng đã từng căm ghét đến nỗi chỉ cần nghe thấy tên liền phát bực. Ngay cả công việc nghệ thuật mà nàng đã từ bỏ nay cũng nhờ cô mà có bước tiến triển mới.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, những gì trải qua suốt mấy tháng nay cứ ngỡ như một giấc mơ vậy. Nếu đây thật sự là mơ thì nàng hi vọng bản thân sẽ không bao giờ tỉnh dậy, bởi một khi con người ta đã quá quen với điều gì đó thì ngay khoảnh khắc mà nó biến mất cũng là lúc kéo theo sự thất vọng và sụp đổ.
Cố Thanh Hàn nằm ì trên giường cả buổi, đặt tay lên trán ngẫm nghĩ, thiệt tình, nàng lại bắt đầu suy đoán lung tung nữa rồi. Lẽ ra việc cần làm bây giờ nên là tận hưởng sự thoải mái và thư giãn sau những ngày cày cuốc mệt nhọc mới phải.
Và kết quả là cả ngày hôm đó nàng không hề rời khỏi chăn ấm nửa bước.
Thức một đêm đến tận hai giờ sáng chỉ để đọc truyện, mi mắt Cố Thanh Hàn rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa, cứ như vậy đánh một giấc thẳng đến ba giờ chiều, cũng bởi do chuông cửa reo inh ỏi bên ngoài đã làm nàng thức giấc.
Quái lạ, ai lại tới tìm mình vào giờ này? Nếu là người đó thì ắt hẳn đã phải gọi điện báo cho mình trước chứ nhỉ?
Chẳng lẽ là Tần Dư đưa Tiểu Mạc về nhà? Nhưng rõ ràng cậu ấy vẫn còn trong ca trực mà?
Người khách không biết rõ là ai có lẽ đã mất kiên nhẫn rồi, Cố Thanh Hàn không còn cách nào khác đành phải bò từ trên giường xuống dưới lầu để mở cửa, nhây thêm một lúc nữa người gõ cửa nhà nàng có khi lại là cảnh sát.
“Không phải cậu nói sáng mai mới đưa Tiểu Mạc về sao? Hôm nay tan làm sớm à?”, nàng mắt nhắm mắt mở làu bàu.
Đợi một lúc mà không thấy người kia trả lời, Cố Thanh Hàn ngẩng đầu nhìn kĩ mới tá hỏa, Tần Dư không thể nào cao lớn như vậy, bờ vai cũng không thể rộng đến như thế.
Nàng thoáng chốc sững người, cơ mặt cứng đờ, đáy mắt lóe lên một tia ngoài ý muốn nhưng rất nhanh liền tiêu biến, thay vào đó là biểu cảm mừng rỡ, khuôn miệng vẽ một độ cong tươi cười, “Mừng anh trở về”
Người đàn ông đội mũ trùm kín mít, đeo cả kính mát và khẩu trang cứ như thể không muốn bị người khác nhận dạng. Hắn ta không nói không rằng đột nhiên ôm chầm lấy nàng, tham lam hít lấy mùi hương sữa tắm nhàn nhạt trên cơ thể, người ngoài nhìn vào còn tưởng đây là cặp vợ chồng lâu ngày không gặp.
Có trời mới biết lông tóc Cố Thanh Hàn gần như nhảy dựng lên hết.
“Em thật sự nhớ anh lắm đó”, nụ cười của nàng dịu dàng và ấm áp tựa ban mai khiến Thẩm Tư Đằng ngẩn người.
Cố Thanh Hàn hiếm khi nhiệt tình giúp hắn xách hành lý vào nhà, Thẩm Tư Đằng tuyệt nhiên không chút nghi ngờ bước theo sau.
Có điều, nàng đã chú ý đến biểu cảm của hắn đang không mấy tốt đẹp.
Quả nhiên, vừa vào đến phòng khách Thẩm Tư Đằng lập tức ném quyển tạp chí trên tay xuống bàn, giọng nói lộ rõ vẻ hằn học, “Em làm vậy là có ý gì?”
Cố Thanh Hàn ngơ ngác nhìn gương mặt đằng đằng sát khí của hắn rồi ngó xuống trang báo đã được mở sẵn, lập tức hiểu ra vấn đề.
Nàng biết chuyện này sớm muộn rồi cũng sẽ đến.
“Cái này…em chỉ muốn được đi diễn lại thôi, em thật sự không biết chị ấy cũng sẽ đóng bộ phim đó”
“Hừ, chứ không phải em cố tình tiếp cận Triệu Lam để gây chuyện với cô ấy à?”, Thẩm Tư Đằng lớn tiếng.
“Anh không tin em sao?”, mắt nàng đã ngấn lệ, “Phải rồi, trong mắt anh chỉ có vợ của mình thôi, dù em có làm gì thì cũng không thể bằng được với chị ấy”
Cố Thanh Hàn lấy tay gạt đi giọt nước mắt, vùng vằng muốn trở về phòng mình.
Thẩm Tư Đằng liền cuống quýt nắm lấy cổ tay nàng, “Đợi đã, em hiểu lầm rồi, ý của anh không phải như em nghĩ dâu”
Cố Thanh Hàn cắn chặt môi dưới không trả lời hắn, nghiêng đầu sang hướng khác.
Dáng vẻ mong manh yếu ớt đầy uỷ khuất như vậy làm sao một người đàn ông có thể chịu nổi, Thẩm Tư Đằng thoắt cái đã thu hồi lại dáng vẻ hung dữ vừa rồi của mình.
Hắn để đầu nàng tựa vào vai mình, ôn nhu đặt một nụ hôn vào giữa trán, “Bảo bối, anh xin lỗi, anh không cố ý trách mắng em, chỉ là anh sợ Triệu Lam phát hiện chuyện của chúng ta, như vậy sẽ rất rắc rối”
Nghe đến đây Cố Thanh Hàn đột nhiên hạ thấp giọng, “Anh biết sợ nhưng vẫn cố làm?”
“Hả? Em nói vậy là sao?”
“Không có gì”, nàng lắc đầu, “Chị ta sẽ không thể biết được đâu, anh đừng lo”
Thẩm Tư Đằng nửa tin nửa ngờ, “Sao em dám khẳng định như vậy?”
“Hừm, đơn giản thôi”, nàng ôm lấy cánh tay hắn, ánh mắt trong vắt sáng ngời, “Chúng ta đã hẹn hò với nhau hơn nửa năm rồi vẫn chưa bị phát giác, hơn nữa Triệu Lam đối với anh không có nửa điểm nghi ngờ, chị ta lại quá bận rộn với công việc, em không nói, anh không nói, thì làm sao mà bị phát hiện được?”
“Anh yên tâm đi, trừ những lúc làm việc ra em không bao giờ đến gần Triệu Lam cả, một ảnh hậu như chị ấy làm sao có thể để mắt đến một diễn viên quèn như em chứ, đúng không?”
Những lời của Cố Thanh Hàn vừa rồi quả thật rất có lý, càng biểu hiện lo lắng bất an lại càng dễ lộ tẩy, cứ để mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên là tốt nhất.
Quan trọng hơn hết, trừ người nhà hai bên thì không còn ai biết hắn và cô là vợ chồng, như vậy không thể có chuyện bị phóng viên hay nhà báo nào chụp lén, suy đi nghĩ lại Triệu Lam chắc chắn không thể biết hắn ngoại tình.
Ý nghĩ này khiến Thẩm Tư Đằng vô cùng hài lòng và thích thú, đến nỗi không nhận thấy có một cặp mắt vẫn luôn dõi theo từng cử chỉ, nét mặt của chính mình.
“Dù vậy nhưng anh thấy chúng ta nên cẩn thận vẫn hơn”, Thẩm Tư Đằng cũng không phải kẻ ngốc, làm chuyện gì cũng đều chú ý trước sau, đây chính là quy tắc của hắn.
“Không phải anh nói Triệu Lam rất tin tưởng và nghe lời anh sao? Chỉ cần anh dỗ ngọt một chút là được rồi”, Cố Thanh Hàn đưa ra gợi ý.
“Gì chứ chuyện này anh rành quá mà”
Thẩm Tư Đằng chăm chăm nhìn nàng nhưng sự chú ý của hắn rất nhanh liền chuyển sang tấm poster lớn được treo ở bức tường phía sau, người trong đó không phải vợ mình thì còn ai vào đây nữa?
Hắn bèn cởi áo khoác ra, ngồi xuống ghế sô pha và châm một điếu thuốc, nghiêng đầu ngắm nhìn bức ảnh, “Tại sao lại treo cái này ở đây?”
Triệu Lam cực kỳ dị ứng với khói thuốc mà Thẩm Tư Đằng lại nghiện thuốc lá nặng, vậy nên bình thường ở nhà hắn không bao giờ động đến chúng, chỉ khi ở cùng với nàng mới có thể thỏa thích làm điều mình muốn.
Cố Thanh Hàn khẽ chau mày, biểu cảm cực kỳ khó chịu.
“Anh cũng biết em gái em rất thích chị ấy mà”
“Là con bé treo nó sao?”
“Đúng vậy”
Nàng nhìn vào tấm ảnh đó thật lâu rồi khéo léo chuyển chủ đề, “Anh vừa xuống sân bay liền chạy đến chỗ này, không sợ chị ấy phát hiện sao?”
“Anh nói với cô ấy mình đáp chuyến bay lúc sáu giờ”, Thẩm Tư Đằng hé mắt nhìn nàng, nhếch miệng, “Và chúng ta sẽ có hơn ba tiếng để ở cùng nhau”
“Như vậy thì còn gì bằng”, Cố Thanh Hàn gượng kéo khóe miệng, đi ra sau bếp mang lên một đĩa dưa hấu.
Đây là món tráng miệng yêu thích nhất của người đó, thôi thì để hôm khác đi siêu thị mua lại vậy.
Lúc này điện thoại trong túi bất ngờ đổ chuông, nàng vừa nhìn thấy tên người gọi hiện lên liền thẳng thừng ấn tắt máy.
Thẩm Tư Đằng để di động của mình lên bàn, tò mò hỏi, “Ai gọi vậy?”
“Không có gì đâu anh, chỉ là mấy chỗ quảng cáo đa cấp thôi”, Cố Thanh Hàn lắc đầu, cầm nĩa ghim vào một miếng dưa hấu đỏ tươi đầy nước rồi đưa đến bên miệng hắn, “Ngồi máy bay mười mấy tiếng như vậy, ăn cái này vào sẽ thấy rất thoải mái”
Thẩm Tư Đằng bắt đầu lờ mờ cảm thấy biểu hiện của nàng hôm nay có hơi khác thường. Đúng là so với Triệu Lam thì Cố Thanh Hàn dịu dàng và biết chăm sóc hơn rất nhiều, chỉ là từ sau khi cả hai lén lút quay lại với nhau chưa từng thấy nàng thể hiện loại hành động này bao giờ. Quả thực khiến hắn thụ sủng nhược kinh.
Còn có, từ nãy đến giờ nàng rất hay cười, rất khác so với phong thái thanh lãnh như trước kia.
Dù vậy Thẩm Tư Đằng vẫn há miệng cắn lấy.
“Nhắc mới nhớ, sao suốt mấy tháng qua anh không gọi cho em được vậy?”
Động tác trên tay nàng chợt khựng lại.
“À, điện thoại của em bị hư nên phải thay cái khác, em cũng quên giữ lại sim cũ nên không liên lạc với anh được”
“Vậy sao? Anh còn tưởng em muốn tránh mặt anh đấy chứ”
Câu nói nửa thật nửa đùa của hắn khiến Cố Thanh Hàn bồn chồn, còn đang không biết nên tiếp lời như thế nào thì bỗng nghe tiếng cửa chính được mở ra, ngay sau đó là dáng vẻ như ma đuổi từ bên ngoài chạy vào của Cố Tiểu Mạc.
“Tránh đường, tránh đường, Tiểu Mạc muốn đi vệ sinh”
“Ủa Tiểu Mạc, em…”
Đáp lại nàng là âm thanh vang dội của tiếng đóng cửa, để lại hai người lớn trên sô pha ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì.
Chờ chút, nếu con bé đã ở đây vậy thì chắc chắn là do Tần Dư đưa về, có lẽ cậu ấy đã dùng chìa khoá dự phòng mà nàng đưa cho để mở cửa.
Cố Thanh Hàn đứng dậy định đi ra tìm cô thì bắt gặp Tần Dư cũng đang đi vào nhà, vừa nhìn thấy nàng liền phi như tên lửa lao tới kẹp cổ, “Ái chà, lâu ngày không gặp, cậu béo lên nhiều ha, hai má bánh bao này trông cưng thiệt sự”
Tần Dư thích thú vừa nói vừa bóp mặt nàng, cười ranh mãnh, “Đóng phim cực khổ như vậy mà vẫn tăng cân được, ai nuôi mà béo tốt quá chừng”
“…”
“Đã nói là không được rồi mà”
Giọng nói đầy bất mãn của Cố Tiểu Mạc thu hút sự chú ý của cả hai, Tần Dư nhờ vậy mới nhận ra trong phòng khách vẫn còn một người nữa và hắn ta vừa bị con bé giật lấy điếu thuốc trên tay.
“Tiểu Thanh Hàn rất ghét khói thuốc”
Cố Thanh Hàn vội vã bước tới kéo con bé ra xa, “Nè Tiểu Mạc, chị đã dặn em bao nhiêu lần rồi, không được hỗn với người lớn, biết chưa?”
“Em không thích anh ta”, Cố Tiểu Mạc nhăn mặt.
Tên đáng ghét này cứ vài hôm lại đến tìm Tiểu Thanh Hàn, lúc vui vẻ thì không nói, những lúc tâm trạng không tốt thì luôn ức hiếp chị ấy, không lớn tiếng thì cũng buông ra những câu nói khó nghe.
Một chút cũng không bằng Lam tỷ.
Chị ấy luôn quan tâm và dịu dàng với Tiểu Thanh Hàn.
Và còn rất hay mua quà bánh cho mình nữa.
Thẩm Tư Đằng bị hành động của Cố Tiểu Mạc làm cho phát bực, dù vậy đang ở trước mặt người tình, lại còn có Tần Dư, hắn đương nhiên phải cố nhịn xuống, điều chỉnh thái độ và ngữ khí, “Này bé con, để anh dẫn em đi mua kẹo nhé”
“Không thèm”, Cố Tiểu Mạc chề môi.
Trong lòng hắn sắp sửa nổi điên lên rồi.
“Thôi được rồi, hai người làm ơn đừng có mặt nặng mày nhẹ với nhau nữa”, Cố Thanh Hàn vội nhảy vào giữa can ngăn, “A Đằng, anh vào phòng em nghỉ ngơi trước đi”
Thẩm Tư Đằng híp mắt nhìn Cố Tiểu Mạc, sau đó liền làm theo lời nàng.
Tần Dư nhân cơ hội đó kéo nàng sang một bên, hỏi nhỏ, “Tại sao cái tên đó lại có mặt ở đây? Cậu còn cho hắn vào phòng nữa chứ”
“Đây là chuyện của mình”
“Ý cậu là sao? Chẳng lẽ cậu vẫn còn qua lại với hắn à?”
Cố Thanh Hàn vội ra hiệu cho cô nhỏ tiếng lại, sau đó nói với Cố Tiểu Mạc, “Em mang đĩa trái cây này lên phòng ăn đi, tụi chị nói chuyện một chút”
“Vâng ạ”
Đợi con bé đã chạy tót lên lầu, nàng cũng đẩy Tần Dư ra đến ngoài cửa, “Trước mắt cứ để yên vậy đi”
“Mình thật sự không hiểu nổi trong đầu cậu đang nghĩ cái gì luôn đó”, Tần Dư lầm bầm, “Không phải đã nói sẽ cùng tên đó chấm dứt rồi sao? Bây giờ đùng một cái lại để hắn mò tới, hồi trước thì mình không nói, còn hiện giờ cậu đang rất thân thiết với Triệu Lam, cậu làm vậy mà coi được hả?”
Lời chất vấn của đối phương khiến Cố Thanh Hàn lặng người, bất giác nhìn về phía bức ảnh.
“Mình làm vậy là có lí do riêng của mình”
“Lí do riêng gì chứ? Nếu là chuyện tiền nong cho Tiểu Mạc thì không phải đã có mình rồi sao? Công việc của mình hiện tại đã ổn định, mình có thể giúp chị em cậu bất cứ lúc nào, cậu không cần phải hạ thấp giá trị của bản thân để bám víu lấy gã đàn ông đó đâu”
Cố Thanh Hàn mím môi, “Thật ra đó không phải là vì tiền”
“Sao cơ?”, Tần Dư ngẩn người.
“Chúng ta là bạn mà, đúng không?”, Cố Thanh Hàn nhoẻn miệng, “Vậy nên không có bất cứ chuyện gì mình giấu cậu cả, chỉ là bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp thôi”
Cô dường như đã hiểu ra điều nàng muốn nói.
“Thôi được rồi, mình sẽ lại tiếp tục tin cậu lần này, hi vọng đây sẽ một lựa chọn đúng đắn dành cho cậu”
“Cảm ơn cậu vì đã hiểu cho mình, Tiểu Dư”
Tần Dư mỉm cười gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Trời sắp mưa rồi, mình tranh thủ về đây, cậu…nhớ cẩn thận đó”
“Ừ, biết rồi”
Tiễn cô xong Cố Thanh Hàn liền quay trở lại phòng khách thu dọn, ánh mắt chốc chốc lại nhìn vào chiếc điện thoại Thẩm Tư Đằng để lại trên bàn.