Chương 186
Sau khi xả hết bọt sữa tắm trên người, Diễm Tinh với tay mặc chiếc chiếc váy ở nhà mà Tần Phong chuẩn bị. Chiếc váy hai dây màu đỏ cùng với áo choàng đỏ. Khi cô mặc vào càng làm làn da như tuyết trắng kia trở nên nổi bật.
Đến khi ra ngoài đồ ăn của cô đang được Tiểu Mỹ sắp xếp lên bàn. Diễm Tinh không ngờ Tiểu Mỹ lại ở đây lúc này: “A Mỹ, sao đến cả việc này chị cũng làm luôn vậy?” Thư ký riêng của cô thế nào còn phải sắp bàn ăn nữa thế.
Tiểu Mỹ ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của tiểu thư nhà mình lại ngay tức khắc cúi đầu xuống, đỏ mặt nói: “Là thiếu gia không cho phép người lạ vào đây, cho nên đầu bếp chỉ đẩy đồ ăn đến cửa phòng, sau đó là tôi sắp xếp ạ.”
Lúc đầu cô còn nghĩ thiếu gia lo lắng đến sự an toàn của tiểu thư nên mới không cho phép người ngoài vào đây. Nhưng nhìn thấy tiểu thư trong dáng vẻ này thì đã hoàn toàn hiểu được lý do vì sao thiếu gia không cho người khác vào đây. Nhớ lại ngày trước, phòng ngủ chính được gọi là cấm địa ở Trừng Viên, lại nhớ tới có một cô hầu gái không biết điều lên phòng ngủ chính lúc tiểu thư đang ngủ hiện tại chẳng biết đã đi về phương trời nào, Tiểu Mỹ rốt cuộc cũng hiểu nguyên nhân. Nếu là cô, cô cũng không muốn cho người khác thấy vẻ đẹp này của tiểu thư, quá câu dẫn rồi.
Diễm Tinh gật đầu xem như đã hiểu rồi tiến đến bàn ăn. Nhìn đồ ăn trên bàn bụng bắt đầu réo. Cô cười nhìn Tiểu Mỹ: “Nhiều đồ quá, em ăn không hết được, chị cùng em ăn đi.”
Có điều Tiểu Mỹ vừa mới nhận ra một vấn đề quan trọng, sao dám ở lại đây ăn cùng tiểu thư nhà mình chứ. Thiếu gia để cô lên đây đã là rộng lượng lắm rồi. Nếu chốc thiếu gia về thấy cô cùng tiểu thư ăn tối, chắc chắn kết cục của cô sẽ rất thảm. Vì vậy, Tiểu Mỹ ngay lập tức từ chối: “Dạ không. Ở bên dưới vẫn cần có người, tôi chỉ sắp bàn cho tiểu thư rồi phải đi làm việc tiếp ạ.”
Tốc độ của Tiểu Mỹ rất nhanh. Chỉ chốc lát đã lẩn ra khỏi phòng. Diễm Tinh nhìn bộ dáng đi như chạy của Tiểu Mỹ, có chút khó hiểu. Nhưng hiện tại nên lấp bụng trước. Vì vậy Diễm Tinh nhanh chóng ăn đồ ăn, đói chết cô rồi.
Sau khi đã ăn no Diễm Tinh cũng không ngay lập tức lên giường nằm mà ngồi lướt điện thoại một chút cho tiêu đồ ăn. Còn tưởng Phong ít nhất cũng phải một tiếng nữa mới về, ai ngờ đâu Diễm Tinh vừa ngồi nghịch điện thoại một lát Tần Phong đã trở về rồi.
Dù đã sống cùng Phong nửa năm nhưng hôm nay cô vẫn có chút ngượng ngùng. Cảm giác hôm nay khi đối diện với Phong rất khác. Nhất là với diện mạo không giống ngày thường càng làm phong thái của hắn tăng lên một bậc.
Diễm Tinh từ trên ghế đứng dậy: “Xong rồi ạ?”
“Ừ, dưới kia đã giải quyết xong rồi. Còn lại để mọi người tự nhiên.” Tần Phong gật đầu tiến đến cạnh Diễm Tinh muốn ôm cô.
Chỉ là một bàn tay đặt lên ngực hắn ngăn cản động tác này của Tần Phong. Cô vợ nhỏ hơi nhíu mày, nhìn về khóe môi hắn. Tần Phong nhếch môi, để cô thoải mái đánh giá. Khi đã nhận ra được trên môi Tần Phong là dấu vết gì, Diễm Tinh thiếu chút nữa ngất vì xấu hổ. Lúc nãy cô không dám nhìn hắn nên không phát hiện ra vết son môi trên môi hắn. Vậy là hắn đem khuôn mặt này đi tiếp khách? Nếu vậy thật, ngày mai cô không biết đối diện với mọi người như thế nào đây!
Thấy Diễm Tinh đã nhận ra vấn đề, ý cười trong mắt Tần Phong tỏa ra, khóe môi cũng nhếch lên trêu chọc cô: “Sao vậy? Sao lại nhìn chằm chằm môi anh? Là Tinh Nhi muốn nếm à?”
Diễm Tinh trừng mắt nhìn hắn rồi đẩy người Tần Phong ra thấp giọng mắng: “Anh vô sỉ!”
“Anh mang gương mặt này ra gặp mọi người?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Tần Phong làm bộ như không biết hỏi, tay còn phối hợp đưa lên mặt sờ sờ.
“Cái đó…không có gì, anh đi tắm đi. Em gọi đồ ăn cho anh.” Diễm Tinh nhìn khóe môi hắn ngập ngừng một chút rồi nói.
“Anh muốn ôm em.” Tần Phong vừa nói vừa làm động tác muốn ôm cô nhưng bị Diễm Tinh cản lại.
“Trên người anh có mùi rượu. Anh đừng làm loạn nữa, đi tắm đi.”
“Ghét bỏ anh?” Tần Phong cúi đầu, ép sát vào người cô, không buông tha hỏi.
“Sao hôm nay anh giống con nít vậy!” Thấy hắn vẫn quấn lấy mình không buông, Diễm Tinh bất đắc dĩ nói. Sau đó đưa tay ôm cổ hắn, đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Lúc này Tần Phong mới chịu tha cho cô, đi vào phòng tắm. Nhìn vết son nhàn nhạt trên khóe môi mình, hắn nhếch môi cười, có chút không nỡ lau đi.
Đồ ăn mà Diễm Tinh gọi đã được mang lên phòng, vẫn là Tiểu Mỹ mang lên. Cô biết thiếu gia quay trở lại phòng rồi. Cho nên Tiểu Mỹ căng da đầu nhanh chóng đặt đồ ăn lên bàn rồi chạy mất. Lần đầu tiên trong đời cô cầu mong thiếu gia và thiếu phu nhân đừng gọi cô lên phòng nữa. Cái mạng nhỏ này của cô sắp không giữ được rồi!
Jason nhìn thấy Tiểu Mỹ mang vẻ mặt đau khổ thì đặt tay lên vai cô, bảy tỏ hai người cùng chung cảnh ngộ. Rốt cuộc cũng có người có thể hiểu được cảm giác này của anh.
Nhưng Devil bên cạnh lại không hiểu được mấy chuyện này. Thấy vẻ mặt của Tiểu Mỹ hắn nhíu mày: “Chỉ là đưa đồ ăn cho lão đại và chủ mẫu. Có cần phải trưng ra biểu cảm sắp chết tới nơi như vậy không?”
“Tính mạng của tôi chính là đang treo lơ lửng trên không trung đấy! Anh cảm thấy đơn giản vậy sao không đi!” Tiểu Mỹ lườm hắn, nghiêm túc nói.
“Là vì lão đại không cho. Nếu không cô nghĩ đến lượt cô sao.” Devil nhếch môi.
“Devil, nếu cậu mà đi. Cái mạng này chắc chắn không chỉ treo lơ lửng trên không trung như cô ấy đâu, mà mất luôn rồi!” Jason thấy Devil nói vậy lắc đầu cảm thán.
Devil không phải cái gì cũng không biết. Nghe đến đây liền nhận ra một chút vấn đề. Rất thức thời không nói gì nữa.
Ở bên dưới hội trường lớn dưới kia, các vị khách quan vẫn đang rất náo nhiệt, vui vẻ trò chuyện.
Cha mẹ Triệu và Tần Huy hiện tại cũng đang nghĩ về những đứa cháu ngoại cháu nội của mình sau này. Nói đến thôi đã thấy vui vẻ rồi.
Chỉ có một bóng hình lẻ loi ngoài ban công. Bùi Việt đứng hóng gió bên ngoài, tay cầm ly rượu vang. Ánh mắt nhìn về phía xa kia không biết đang nghĩ gì.
“Sao không vào bên trong vậy?” Đúng lúc này một giọng nói cắt đứt bầu không gian yên tĩnh nơi đây.
Bùi Việt quay đầu thấy người đến là Hạo Hiên, anh mỉm cười lịch sự nói: “Em thấy bên trong có chút nóng nên muốn ra ngoài hít thở một chút.”
Hạo Hiên gật đầu, tiến lên cầm ly rượu trong tay cụng vào ly của Bùi Việt một cái rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm.
“Anh biết chú có tình cảm với A Tinh.”
Bùi Việt cười cười, trong giọng nói không giấu nổi tia chua xót: “Đáng tiếc em chậm một bước. Nếu ngày đó em theo đuổi cô ấy trước, vậy không biết hiện tại kết quả có khác không?”
“Không. Dù chú có theo đuổi con bé trước cũng sẽ không thay đổi được.” Hạo Hiên lắc đầu.
“Sao anh lại chắc chắn như vậy?” Bùi Việt hơi nhíu mày.
“Chú và A Tinh không thích hợp.”
“Em và cô ấy còn chưa thử nữa.” Bùi Việt không cho là đúng nói.
“Tính tình A Tinh nhìn nhu hòa nhưng thực chất lòng chiếm hữu của con bé rất cao lại rất cứng đầu. Người đàn ông của A Tinh vĩnh viễn chỉ được nhìn con bé, chỉ được đối xử tốt với con bé. Chú là người đàn ông ôn hòa, dịu dàng. Nhưng sự dịu dàng đó không phải là dành riêng cho A Tinh. Chú cũng có rất nhiều mối bận tâm xung quanh mình. Dù trong lòng chú có A Tinh, nhưng con bé chỉ là ở một vị trí đặc biệt hơn mà thôi, không phải là duy nhất. Chỉ cần có chuyện, A Tinh sẽ không phải lựa chọn đầu tiên của chú. Và A Tinh sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện này. Tần Phong lại khác, chỉ cần chuyện liên quan tới con bé, vĩnh viễn cậu ấy sẽ chọn A Tinh.” Hạo Hiên nhìn bầu trời đêm. Ngày A Tinh bị đâm không thể tỉnh. Tần Phong đã chuẩn bị hết tất cả để đi cùng con bé. Người nhận tiền cắt điện trong tuần lễ thời trang kia sớm đã không còn hơi thở. Chỉ cần tim A Tinh ngừng đập, cả Mục gia sẽ chôn vùi theo con bé, và cả lão đại của Death cũng vậy.
“Cho nên, chú có theo đuổi con bé trước, hoặc có Tần Phong hay không thì A Tinh vẫn sẽ không chọn chú, con bé chỉ coi chú là một người anh trai đúng nghĩa.” Hạo Hiên nhìn Bùi Việt đều đều nói.
“Vì vậy, chú đừng để tâm đến chuyện của A Tinh nữa. Hãy buông bỏ đi, tìm một người thật sự phù hợp với mình mới là tốt nhất.” Hạo Hiên vỗ vai Bùi Việt rồi đi vào bên trong.
Cẩm Trúc đi tìm Hạo Hiên, tình cờ nghe được những lời này thì bật cười. Khuyên người khác giỏi như vậy, đến lượt mình thì sao chứ?
Chỉ là cô bận cười không để ý đến người đàn ông trong suy nghĩ của cô đang từng bước đến gần.
“Em nghĩ cái gì mà vui như vậy?” Đến khi giọng nói nam tính vang lên bên tai Cẩm Trúc cô mới thu lại một chút ý cười.
“Chỉ là nghĩ tới người nào đó không dám để lộ tình cảm của mình, hôm nay lại đi khuyên bảo người khác, có chút buồn cười nha.” Cẩm Trúc nháy mắt với Hạo Hiên một cái sau đó muốn chạy đi. Chỉ là còn chưa chạy được hai bước đã bị một bàn tay kéo cô lại, cả người Cẩm Trúc nằm trong một lồng ngực ấm áp.
“Vậy hiện tại em đã có thể trả lời anh chưa?”
Cẩm Trúc nhìn ánh mắt thâm tình này của Hạo Hiên, lại nghĩ tới những điều anh đã làm cho cô trong 1 tháng qua, lòng đã sớm mềm nhũn. Cô nhón chân hôn lên đôi môi mỏng kia. Hạo Hiên đáy mắt hiện lên nụ cười vui vẻ, một tay ôm eo Cẩm Trúc một tay kéo gáy cô muốn làm nụ hôn này sâu thêm một phần.
Bên dưới này không khí mờ ám bao nhiêu thì ở trên tầng cao nhất kia lại ái muội bấy nhiêu. Tần Phong từ bên trong phòng tắm ra không nói hai lời đè Diễm Tinh lên ghế sofa mà hôn. Tay quen đường luồn vào trong váy ngủ của Diễm Tinh châm ngòi thổi lửa.
“Ưm…anh…anh ăn…đồ ăn…đi đã.” Diễm Tinh bị hắn trêu chọc thở hổn hển, khó khăn lắm mới nói được một câu hoàn chỉnh. Tay nhỏ muốn đẩy Tần Phong ra nhưng không được.
“Không phải anh đang “ăn” hay sao?” Tần Phong không cho phép cô lên tiếng nữa, cúi xuống ngậm lấy đôi môi non mềm của người con gái dưới thân. Một đêm này Tần Phong giống như con ngựa hoang đứt cương, hắn lăn lộn Diễm Tinh đến hơn nửa đêm mới buông tha cho cô.
Bữa tiệc bên dưới cũng dần lắng xuống. Trong căn phòng to lớn có hai thân ảnh đang ôm nhau say ngủ. Đến gần sáng, khi mặt trời mới có chút ló dạng người đàn ông trên giường đột nhiên mở mắt. Đôi mắt ấy vừa nguy hiểm lại vừa lạnh lẽo. Nhưng rất nhanh, khi nhìn thấy cô gái ngủ ngon lành trong lồng ngực mình, sát khí kia liền tan biến. Tần Phong nhìn cô gái nhỏ trong lòng tới không chớp mắt, chú ý đến từng hơi thở của cô. Hồi lâu sau hắn giống như đã xác định được điều gì đó, ôm chặt lấy cô gái nhỏ của mình, cúi đầu hôn xuống bầu mắt xinh đẹp, nhỏ giọng: “Xin lỗi em, Tinh Nhi. Xin lỗi vì đến bây giờ anh mới nhớ ra. Cũng may lần này dù anh không nhớ, nhưng vẫn kịp thời tới bảo hộ em!”
Nhớ lại vào thời điểm hắn 15 tuổi. Ngày đó hắn vốn chưa có ý định trở về nước. Nhưng không hiểu sao ở trong lòng hắn như có cái gì đó thôi thúc hắn trở về. Hắn cảm nhận rằng nếu hắn không về. Rồi bằng một cách nào đó hắn tới trường học của Diễm Tinh. Nhìn thấy một màn bắt cóc ngày đó. Nên đã cứu giúp cô, đó cũng là lần đầu tiên hắn gặp cô.
Tần Phong nhìn cô vợ nhỏ ngủ tới không biết gì hết, lại nhớ tới cảm giác vô lực trong giấc mơ kia, cảm giác đó hắn rất quen thuộc, giống với lúc cô bị đâm. Chỉ khác là, trong giấc mơ kia, cô không hề tỉnh lại nữa. Nghĩ tới đây, tim Tần Phong đập nhanh hơn, hắn không kiềm chế được cúi xuống hôn môi cô. Cảm nhận được hơi thở của cô gái trong ngực mới khiến cho Tần Phong an tâm hơn một chút.
Diễm Tinh đang ngủ bỗng nhiên bị quấy rầy, không khỏi rì rầm mấy tiếng, đôi mắt tràn ngập sương mù hé mở. Thấy Tần Phong đang làm loạn trên người mình cô hơi nhíu mày muốn đẩy hắn ra. Lại bị Tần Phong ngăn lại. Hắn điên cuồng hôn cô, nụ hôn rất gấp gáp, lại như có chút lo sợ.
Diễm Tinh bị nụ hôn này của Tần Phong làm cho đầu óc tỉnh táo hẳn.
“Phong…anh…” Mãi Tần Phong mới chịu buông tha cho cô, khi này cô mới có thể mở miệng lắp bắp mấy tiếng.
“Anh muốn em.” Tần Phong nhìn cô, thanh âm trầm khàn chứa đầy dục vọng.
Vừa dứt lời dưới thân hắn đã động, chiếm lấy cô gái của mình.
Diễm Tinh mơ màng nương theo động tác của Tần Phong. Đầu óc trống rỗng, chỉ biết khi cuộc yêu kết thúc, lơ mơ chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, người đàn ông vẫn ôm chặt cô không buông tay, bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp quen thuộc: “Cảm ơn em lần này đã ở bên cạnh anh!”
Diễm Tinh thức dậy lúc 11 giờ. Cả người cô hiện tại ê ẩm, nhất là phần eo, muốn gãy ra làm đôi luôn rồi. Không biết Phong hôm qua ăn nhầm cái gì, một buổi tối không đủ, sáng nay còn đè cô ra làm thêm 2 lần nữa mới chịu buông tha cho cô.
Diễm Tinh vừa nhíu mày vừa mắng người nào đó không biết tiết chế. Hôm nay là ngày đầu tiên sau kết hôn, cô lại ngủ đến 11 giờ. Cha mẹ hai bên chắc chắn sẽ cười cô cho xem. Còn cả An An, Nhu Nhi và Cẩm Trúc nữa. Mới nghĩ đến đây Diễm Tinh chỉ muốn đào một cái hố rồi chui xuống. Nhìn thấy cái áo sơ mi của Tần Phong bên cạnh, cô càng nhìn càng ngứa mắt, không nhịn được đánh lên cái áo trút giận.
Tần Phong từ bên ngoài đi vào nhìn thấy dáng vẻ này của Diễm Tinh thì nhếch môi cười, ánh mắt đầy nhu hòa cưng chiều.
Diễm Tinh thấy người vào là ai, không thèm để ý tới hắn mà quay đầu, chống đỡ thân thể nhức mỏi đi vào phòng tắm.
Tới khi đi xuống bên dưới, nhận được mười mấy cặp mắt đầy ẩn ý nhìn mình, mặt Diễm Tinh như muốn nổ tung. Cô nhéo người bên cạnh một cái, trong lòng lại tiếp tục những lời mắng khi nãy còn chưa mắng xong.
“Xem ra không lâu nữa, ta sẽ có chắt để bế, hahaha!” Lâm lão gia vui vẻ cười lớn. Mẹ cô còn đặc biệt nhắc nhở đầu bếp làm canh bồi bổ cho cô.
Diễm Tinh lúc này hận chết người đàn ông lên cơn cầm thú tối qua. Nhưng rất nhanh lực chú ý của cô rời đi. Vì sau đó cô phát hiện cô không phải là người xuống dưới muộn nhất. Mà còn có 2 người xuống muộn hơn cô cùng Phong. Chính là An An và Capo ca, chỉ là dáng đi của An An hơi cứng nhắc, không lẽ… Rồi Diễm Tinh bất giác quay sang phía của anh cả mình và Cẩm Trúc, nhìn bầu không khí giữa họ, Diễm Tinh lâm vào trạng thái hoang mang, hình như hai người cũng…thành rồi! Thế nào cô chỉ tổ chức một cái đám cưới, lại có thể tác hợp được hai đôi này với nhau vậy? Rồi Diễm Tinh theo bản năng quay sang Tần Phong nhìn hắn. Tần Phong sao không hiểu cô đang nghĩ gì, hắn cúi người sát vào tai cô thì thầm: “Là do họ thấy chúng ta hạnh phúc. Nhịn không được cũng muốn được như vậy chăng?” Nghe hắn nói vậy Diễm Tinh cũng gật gù, hẳn là thế đi.
Câu chuyện của Tần thiếu và Triệu tiểu thư truyền đi rất xa. Cứ ngỡ rằng lễ cưới đó đã là lễ cưới lớn nhất và xa hoa nhất. Nhưng không, vào đúng một tuần sau, khi ánh mắt trời dần khuất bóng, tại đại bản doanh của Death người ra người vào tấp nập. Cả sân phía Tây Nam là một hàng ô tô sang trọng, đều là những chiếc xe dành cho giới quý tộc, bên Đông Nam lại là một hàng máy bay, cảnh tượng rất choáng ngợp. Từ ngoài cổng đi vào hai bên là hàng hoa hồng đen cùng hồng đỏ, ánh sáng đèn điện màu đỏ vàng tỏa ra càng nổi bật lên khung cảnh nơi đây. Xa xa là hoa mặt trăng, loài hoa nở vào ban đêm, vào thời khắc này nó sẽ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, nhưng ánh sáng này vào ban đêm lại vô cùng thu hút. Vì mùi hương thơm dịu dàng ngọt ngào của chúng đã kéo những chú bướm với nhiều màu sắc khác nhau tới hút mật ngọt. Khung cảnh này cộng thêm hiện tại sắc trời đã tối lại càng khiến cho nơi đây thêm phần diễm lệ huyền bí.
Đại sảnh của Death hiện tại đầy ắp người. Nhìn vào họ, nếu không phải khí chất từ trong xương tủy toát lên vẻ khát máu và hung tàn thì thật không ai nghĩ họ là người có quyền lực cao trong giới hắc đạo.
Chỉ là mặc kệ mọi người thấy sao, buổi lễ vẫn được diễn ra một cách long trọng nhất. Đây không hẳn là lễ cưới, nó giống như một buổi lễ tuyên bố thân phận của Diễm Tinh tới tất cả những người trong giới hắc đạo. Chủ mẫu của Death, chủ mẫu của Lâm gia.
Đúng 8 giờ, cánh cửa hội trường lớn mở ra. Một đôi trai tài gái sắc tay trong tay tiến vào. Người đàn ông với vẻ khôi ngô, sau bộ vest đen được thiết kế hình chim đại bàng sải cánh càng làm tôn lên vẻ bá đạo và lạnh lùng của hắn, nhưng trong đôi mắt sắc bén kia là một mảng ý cười vô hạn. Hắn dắt tay người phụ nữ của mình tiến vào bên trong. Cô gái ấy mặc một chiếc đầm lệch vai màu đen, dáng xòe dài. Chính giữa eo là một chiếc đai cũng là hình đại bàng đang sải cánh. Từng tà bên dưới được dập ly khiến chiếc váy thêm bồng bềnh mềm mại. Phía ngực được đính rất nhiều viên kim cương đen lấp lánh. Trên vòng cổ và vòng tay của cô gái cũng gắn những viên kim cương màu đen này. Mái tóc búi thấp để lộ ra cần cổ thanh tú cùng xương quai xanh mềm mại. Làn da trắng sáng dưới lớp váy đen kia nổi bật đến kinh người. Cô gái mỉm cười tự tin, đôi con ngươi đen láy chứa đựng tia sự tinh anh và sắc bén. Cô cùng người đàn ông của mình đi vào bên trong dưới sự chứng kiến của tất cả những người nơi đây. Cô giống như một nữ hoàng đích thực, vẻ đẹp cao quý quyến rũ khiến không ai có thể rời mắt khỏi cô. Nếu nói Diễm Tinh trong bộ váy trắng kia đã rất đẹp, vẻ đẹp quyết rũ lại thuần khiết. Thì trong chiếc váy đen này đem lại cho cô vẻ quyền lực, quyến rũ, ma mị và thần bí chết người.
Tần Phong nắm tay cô, đi đến nơi cao nhất rồi quay người xuống bên dưới tuyên bố: “Giới thiệu với các vị, đây là vợ tôi, Doris tiểu thư.” Nói xong, hắn cầm chiếc nhẫn hình chim đại bàng đeo vào tay cô, tượng trưng cho thân phận và địa vị của Diễm Tinh tại nơi đây. Tiếng vỗ tay bên dưới không ngừng vang lên.
Trong chốc lát, toàn bộ người của Death trong đại bản doanh đều đồng loạt quỳ một chân xuống, cúi đầu hô lớn, tiếng hô vang vọng cả một vùng trời: “Tham kiến chủ mẫu!”, một lời nãy đã nói lên địa vị của cô. Tất cả những người trong nơi đây đều hiểu rằng từ giờ, người phụ nữ này sẽ là người phụ nữ quyền lực nhất trong giới hắc đạo. Mục Đình Sâm đứng đằng xa, nhìn cô gái ngạo nghễ mỉm cười trên kia, lát sau âm thầm rời mắt, quay người bước đi. Thương tích trên người hắn đã sớm khỏi. Nhưng những vấn đề trong Mục gia cần phải được giải quyết. Tần Phong này ra tay thật ngoan độc, khiến cho Mục gia phải chao đảo mất một thời gian.
Diễm Tinh mỉm cười đôi con ngươi sáng lấp lánh: “Đều đứng lên đi.” Giọng nói ngọt ngào mềm mại nhưng ngữ điệu lại rất dứt khoát mạnh mẽ khiến cho người khác không thể khinh thường. Ngài David và phu nhân Rishima, cùng mấy người Diệp Vô Song nhìn khoảnh khắc này không khỏi nổi da gà. Cô gái này với Phong thật sự là xứng đôi vừa lứa.