Chương 8: Thật là vô lễ
– Hôm nay nó về nhà, nhất định phải xin lỗi Diệu Diệu, một đám các ngươi đừng có mà nói đỡ giúp nó.
– Có lời này của Tổ mẫu, chúng ta liền không nói giúp tiểu lục nữa! – Khương Cẩm Nam tay để sau đầu, không chút suy nghĩ buột miệng thốt ra.
Vừa nói ra lời này, mọi người đều hướng tới nhìn Khương Cẩm Nam.
Khương Cẩm Nam cũng sửng sốt, hắn vừa rồi mới nói cái gì vậy?
– Khụ khụ khụ.. – Khương Uẩn Trần bệnh tật ốm yếu phá vỡ bầu không khí an tĩnh.
Làn da của hắn mang theo một màu trắng bệch, ngũ quan tinh tế, lúc này giấu tay áo ho nhẹ, một hồi lâu mới dò hỏi:
– Nhị ca cùng tam ca sao lại không tới vậy?
Khương Diệu Diệu cắn cắn môi.
– Đều là tại ta, nếu không sao nhị ca cùng tam ca lại cãi nhau với Lục tỷ tỷ chứ..
Đại thiếu gia Khương Khải vẫn luôn không hé răng nửa lời từ lúc tới, chậm rãi bưng lên chén trà trên bàn, ưu nhã hớp một ngụm trà, hai mi hơi hợp lại.
– Khải nhi, làm sao vậy? – Hà thị hỏi.
– Đây không phải là trà ta hay uống – Khương Khải buông chén trà xuống.
Khương lão phu nhân nói:
– Chắc là nha hoàn mới tới trong viện của ta nấu trà, không biết trà ngươi yêu thích, ta lập tức liền bảo các nàng đổi lại.
– Không sao, đổi cho ta một ly nước bình thường là được rồi.
Khương Diệu Diệu gương mặt thân thiện, nhẹ nhàng nói:
– Đại ca dạo gần đây ngủ không tốt, vẫn là nên uống ít trà lại.
Khương Khải nhìn Khương Diệu Diệu, thanh âm nhu hòa hứa:
– Biết ta ngủ không tốt, về sau đừng dỗi ta nữa.
– Muội mới không có dỗi huynh, là muội không muốn nhìn huynh làm vậy với Lục tỷ.
Khương Diệu Diệu làm cái mặt quỷ, lại cười nói:
– Hôm nay Lục tỷ tỷ về nhà, tiểu thất rất vui!
* * *
Thần Nam Vương phủ.
Trong thư phòng.
Mặc Phù Bạch nhìn lư hương bạch ngọc trên bàn, bên trong hương đã sắp hết.
Hắn quay bên cạnh liếc Từ Thanh một cái, không chút để ý hỏi:
– Nàng ta đâu?
Từ thị vệ trả lời:
– Hồi Thế tử gia, Thế tử phi lúc này hẳn là đang chuẩn bị về nhà.
Mặc Phù Bạch đáp nhẹ một tiếng.
Thư phòng một lần nữa lâm vào an tĩnh.
Sau một lúc lâu, Mặc Phù Bạch tùy ý nói:
– Hôm nay về nhà, nhớ nói với nàng đi về bằng xe ngựa của Thần Nam Vương phủ.
Từ thị vệ hỏi dò:
– Thuộc hạ có cần đi về cùng nàng không?
Mặc Phù Bạch lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu.
– Các ngươi không đi cùng, chẳng lẽ bổn thế tử đi cùng?
– Thế tử gia, thuộc hạ không có ý này, thuộc hạ liền đi báo cho Thế tử phi..
– Cút!
Từ thị vệ lập tức đi báo cho Khương Ấu An.
Vừa mới đi ra ngoài một đoạn đường ngắn, vừa lúc gặp được Khương Ấu An, hắn đem lời nói
Vừa rồi của Mặc Phù Bạch báo cho Khương Ấu An.
Khương Ấu An nghĩ thầm.
Tuy nói Mặc Phù Bạch sẽ không về nhà cùng nàng, nhưng lúc này ở cửa chắc là có rất nhiều người đang nhìn.
Nàng mất mặt không sao, nhưng không thể để vương phủ mất mặt, về nhà tất nhiên là không thể để nàng đi một xe ngựa nhỏ về được.
Đây có lẽ là ý của hắn đi?
– Từ thị vệ có thể tùy ý ra khỏi phủ sao?
– Có thể, Thế tử đồng ý rồi, còn nói Thế tử phi muốn mang bao nhiêu người thì mang bấy nhiêu người.
Ban nãy hắn dò hỏi Thế tử gia, Thế tử gia không phải nói các ngươi sao?
Các ngươi chắc là ý này đi?
Khương Ấu An khóe miệng mỉm cười, má lúm đồng tiền liền hiện ra.
– Từ thị vệ ngươi đi an bài đi, ta đi đổi hương cho Thế tử gia đã.
Một ngày đổi ba lần hương, đều là Khương Ấu An tự mình tới đổi.
Có thể có cơ hội ở trước mặt boss phản diện xoát hảo cảm, nàng làm sao có thể bỏ lỡ chứ?
Khương Ấu An uyển chuyển nhẹ nhàng đi đến, gõ cửa, được cho phép, mới chậm rãi tiến vào.
Mặc Phù Bạch đầu cũng chưa ngẩng, Khương Ấu An hành lễ, liền bắt đầu đổi hương, nàng lấy lư hương ra, đem đổ hương vào bên trong, một lần nữa đốt hương, động tác đâu vào đấy, cử chỉ thong dong ưu nhã.
Đến khi Mặc Phù Bạch hoàn hồn, liền phất hiện ánh mắt đã rơi lên dáng người tha thướt yêu kiều thiếu nữ kia của Khương Ấu An.
Một bộ váy dài khói tím thêu hoa văn, tóc đen quấn lên, cắm thêm một cây trâm đơn giản có ngọc trai, theo động tác, ngọc trai hơi phát lên ánh sáng nhu hòa.
Khương Ấu An ngước mắt, đụng trúng ánh nhìn của Mặc Phù Bạch, dương môi cười nhạt, sau đó thu hồi ánh mắt, đem lư hương khép lại, đi ra bên ngoài.
Mặc Phù Bạch hơi nhăn mày một chút, tiếp tục xem binh thư trong tay.
Thật không nghĩ tới, Khương Ấu An lại tới nữa, trên tay nàng bưng chén trà, đi đến bên cạnh Mặc Phù Bạch, đem chén trà đặt trên bàn.
– Hôn nay đầu thu, thời tiết khô ráo, dễ sinh khí, cho nên ta nấu cho ngươi chén trà uống thanh lọc.
Mặc Phù Bạch đang muốn mở miệng nói không cần.
Lời nói còn chưa nói ra, Khương Ấu An liền đi ra khỏi phòng, nàng đi tới cửa, lại xoay người nhẹ nhàng hành lễ.
– Đa tạ Thế tử điện hạ.
Nói xong, Khương Ấu An liền đi.
Mặc Phù Bạch nhìn bóng dáng Khương Ấu An đi xa, ánh mắt sâu thẳm quyến rũ.
Môi mỏng khẽ mở:
– Thật là vô lễ.
Nói xong, tiếp tục xem binh thư, bàn tay thong dài lại bưng chén trà lên, chậm rãi thưởng thức một ngụm.
* * *
Trong viện Trúc Tường, Khương lão phu nhân cùng đám người Hà thị còn đang nói chuyện, Khương Khải tìm cớ về thư phòng trước.
Vừa về thư phòng, Khương Khải ngồi xuống, nói:
– Dâng trà.
Người sai vặt A Văn bên cạnh vội vàng đi nấu trà, đem chén trà đặt ở trên bàn bên cạnh Khương Khải, lúc này mới đi về vị trí chính mình.
Khương Khải bưng chén trà lên, chỉ nhấp một ngụm, lông mày lập tức nhíu chặt lại. đam mỹ hài
Người sai vặt thấy vậy, lập tức nơm nớp lo sợ mà nói:
– Đại thiếu gia, đây là dùng nguyên liệu hay dùng để nấu..
Khương Khải nhìn chằm chằm chén trà trên tay một hồi lâu mới buông.
– Ừm, chắc vẫn là uống nước bình thường đi.
Người sai vặt làm theo, do dự một lát, vẫn là đánh bạo hỏi:
– Đại thiếu gia, nếu không thì chờ khi lục tiểu thư về nhà, nô tài liền bảo nàng nấu trà cho ngài?
Ngày xưa, trà Khương Khải uống đều là Lục tiểu thư nấu.
Từ lúc Lục tiểu thư gả vào vương phủ, Đại thiếu gia không được uống trà Lục tiểu thư nấu, cả người liền cảm thấy không dễ chịu, người khác nấu trà, đại thiếu gia chỉ nếm một ngụm, liền không hề chạm vào.
Gương mặt tuấn mỹ kia của Khương Khải, mày như cũ nhíu chặt, hắn không nói gì.
Một lát sau, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên sắc bén.
– Ai cho phép các ngươi đem hương trong phòng đổi đi?
A Văn đột nhiên quỳ xuống đất.
– Đại thiếu gia, nô tài không đổi thành hương khác, là.. Là hương Lục tiểu thư tự mình điều chế đã dùng hết rồi.
Căn phòng đột nhiên trở nên an tĩnh.
Khương Khải xoa xoa giữa mày.
– Đợi khi nào tiểu lục về, ngươi tới báo với ta một tiếng, hiện tại thì lui ra đi, đem theo cả lư hương này nữa.
– Vâng..
* * *
Trong viện Trúc Tường, Khương lão phu nhân nhíu mày.
– Đã qua nửa canh giờ rồi, Lục nha đầu sao còn chưa có về?
Khương Diệu Diệu hỏi:
– Tổ mẫu, Lục tỷ tỷ có khi nào không trở về không?
Khương lão phu nhân trợn tròn đôi mắt.
– Nó dám!
Vừa dứt lời, một người sai vặt ở bên ngoài cao giọng nói:
– Lão phu nhân, lão gia, đại phu nhân, xe ngựa Thần Nam Vương phủ đang tới rồi..
Khương lão phu nhân nghe vậy, sờ sờ mặt Khương Diệu Diệu.
– Xem đi, chờ Lục nha đầu về đến nhà, ta liền bảo nó xin lỗi ngươi.
Khương lão gia đứng dậy, Hà thị giữ chặt hắn.
– Ngươi đây là muốn ra cửa nghênh đón nàng? Thế tử thế nhưng không có tới!
– Thế tử không tới, nhưng tiểu lục cũng là Thế tử phi, cũng không thể để cho người ngoài khua môi múa mép? Đi thôi! Ta ăn cơm trưa xong còn phải đi Từ Châu, đừng trì hoãn thời gian nữa