Chương 68
“A…” Trái tim Triệu Uyển Dư gần như nhảy lên tận cổ, cô ngay lập tức ngồi dậy, tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Lãng Triết đang nở nụ cười hết sức xấu xa.
“Hoắc Lãng Triết, anh làm trò gì vậy?”
Hoắc Lãng Triết nghiêng đầu cười nhẹ, ngắm nhìn cô một hồi thì cúi người xuống, rồi tiến lại gần cô.
Trong không gian tĩnh mịch xen chút mùi vị ám muội, giọng nói trầm thấp đầy mị hoặc của Hoắc Lãng Triết vang lên.
“Anh chỉ làm những chuyện mà những người yêu nhau thường hay làm mà thôi.”
“Anh…” Triệu Uyển Dư có thể rõ ràng cảm nhận được dục vọng đang tràn ngập nơi đáy mắt anh, cô khẽ thu người lại, nhanh chóng lùi về phía sau, giận dữ nói: “Hạ lưu!”
Triệu Uyển Dư vừa nói dứt lời, chiếc cằm nhỏ nhắn của cô đã bị bàn tay anh giữ lấy, khiến cô phải nhìn thẳng vào đôi mắt đang tràn ngập ý cười của anh.
“So với chuyện này, những điều anh muốn làm với em còn hạ lưu hơn nhiều.”
“Hoắc Lãng Triết, tôi không đùa với anh!”
Triệu Uyển Dư nổi giận đưa tay muốn đẩy Hoắc Lãng Triết ra, nhưng lại bị anh siết lại thật chặt.
“Trông anh giống đùa lắm sao?” Nói rồi Hoắc Lãng Triết thuận thế đẩy cô ngã xuống giường, thân hình cao lớn cũng nhanh chóng bao phủ thân hình nhỏ bé của cô, “Dư, em đánh giá anh quá cao rồi.”
Ý cười trên môi Hoắc Lãng Triết ngày một đậm, ánh mắt rừng rực như lửa nhìn chằm chằm vào vào khuôn mặt đang ửng đỏ kia.
Đôi mắt to tròn đang trừng lên nhìn anh, chiếc mũi xinh đẹp thẳng tắp cũng vì thế mà có chút kích động, đôi môi đỏ mọng cơ hồ đang mím chặt lại khiến người ta nhìn vào đã muốn hôn cùng gặm cắn….ngũ quan cân đối xinh đẹp.
Trước một vẻ đẹp như vậy, Hoắc Lãng Triết đương nhiên không thể buông tay, không nhịn được mà khẽ cảm thán:
“Nhũ danh mọi người đặt cho em…” Hoắc Lãng Triết dừng lại một chút, dường như thấy cô đang đợi mình nói tiếp, ánh mắt tà mị dọc theo gò má mịn màng của cô chậm rãi dời xuống, mang theo dục hỏa nóng bỏng, thoạt rồi chốt lại một câu: “…Xem ra không tệ!”
Triệu Uyển Dư nhất thời không biết phải đối phó với anh ra sao, chỉ có thể trừng mắt mà nhìn anh.
Không tệ? Cái gì không tệ chứ!
Bởi vì vừa rồi Triệu Uyển Dư có chút giãy dụa nên vạt váy ngủ của cô cơ hồ cũng đã hé mở, lộ da một phần da thịt trắng trẻo mịn màng, một vài dấu hôn như ẩn như hiên lộ ra. Hết thảy những thứ đó đều kích thích mãnh liệt dục vọng nguyên thủy của đàn ông, khiến Hoắc Lãng Triết không thể kiềm chế mà đem người phụ nữ dưới thân mình giữ chặt lại, một bàn tay to khẽ vuốt ve gương mặt cô…
Nương theo động tác của anh, Triệu Uyển Dư không khỏi run lên từng hồi.
“Dư, so với cái miệng nhỏ của em, thì thân thể em thành thật hơn nhiều. Rõ ràng cũng khát vọng anh, vậy mà còn mạnh miệng đẩy anh đi.” Cách lớp váy ngủ, Hoắc Lãng Triết không chút khách khí mà đưa tay lên, vuốt ve bầu ngực mềm mại tròn đầy của Triệu Uyển Dư, vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ.
Tuy còn cách một lớp vải, nhưng Hoắc Lãng Triết có thể cảm nhận được rõ phản ứng nơi gò đồi kia, theo động tác vuốt ve của anh mà dần dần căng cứng, anh cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của cô. Hơi thở dồn dập, gương mặt xinh đẹp cũng bắt đầu đỏ bừng lên…
Hoắc Lãng Triết đắc ý khẽ cong môi cười, gương mặt lộ rõ sự hài lòng cùng vui vẻ.
“Dừng lại….anh không thể làm như vậy.” Triệu Uyển Dư thống khổ lắc đầu, cô căn bản không thể chịu đựng được sự kích thích này.
“Tại sao?” Bàn tay không chút yên phận nào của Hoắc Lãng Triết nhanh chóng chui vào trong váy ngủ của cô, đem tới từng hồi nóng bỏng khiến cho thân thể cô không chịu được lại lần nữa run lên….
Hoắc Lãng Triết cười nhẹ, thân thể to lớn khẽ đè xuống thân hình mềm mại của cô, anh cúi đầu, kề sát môi cô thì thầm, “Không phải mèo con của anh cũng đang rất hưởng thụ sao?”
Giây phút này Hoắc Lãng Triết cũng khó có thể kìm chế hơn được nữa, tay anh hơi thu về, từng nụ hôn mang theo hơi thở nóng như nham thạch khẽ rơi xuống.
Triệu Uyển Dư cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, gò má xinh đẹp đỏ ửng lên…cô cố gắng giữ cho tinh thần tỉnh táo nhất, bàn tay nhỏ bé cũng nỗ lực chống lại dục hoả đang tràn ngập của Hoắc Lãng Triết. Cô liều mạng cố lùi về đằng sau, không để cho anh chạm vào người cô thêm một chút nào nữa…
“Hoắc Lãng Triết, anh có thể nói lý lẽ không?” Triệu Uyển Dư vô thức trấn an bản thân, trong lòng có chút sợ hãi.
“Chỗ nào là không lý lẽ?” Hoắc Lãng Triết nở nụ cười xấu xa, vừa nói bàn tay cũng không hề nhàn rỗi mà hành động. “Anh chỉ đang thực hiên bổn phận của mình thôi mà.”
Triệu Uyển Dư hơi ngây người. Bổn phận mà Hoắc Lãng Triết nói tới rốt cục là gì đây? Suy cho cùng, cô chẳng khác nào người tình bé nhỏ được anh bao nuôi, là công cụ để anh phát tiết…là người yêu cũ của anh. Tận đáy lòng Triệu Uyển Dư không khỏi dấy lên một hồi chua xót.
Là cô tự đào hố chôn mình, vậy còn oán trách ai?
Ngay khi bàn tay to lớn của Hoắc Lãng Triết vừa chạm vào váy, Triệu Uyển Dư lập tức phản ứng: “Đừng….kéo váy của tôi.”
“Anh không kéo.” Hoắc Lãng Triết khổ sở cong môi, nhẹ nhàng trấn an Tố Thanh Thanh, “Ngoan, anh chỉ muốn cởi nó ra.”
Có trời mới biết anh đang cố gắng kiềm chế mà hung hăng tấn công cô như thế nào.
Vừa nói bàn tay to lớn cũng không hề nhàn rỗi mà lập tức hành động. Thuận lợi cởi được vài chiếc nút cài trên váy ngủ.
Triệu Uyển Dư càng áp sát lưng về phía thành giường, Hoẵc Lãng Triết lại càng tiến tới, những nụ hôn nóng bỏng theo từng động tác cởi nút áo của anh mà rơi xuống trên từng tấc da tấc thịt.
“Anh…. không được làm càn.” Triệu Uyển Dư sớm đã quen với những kích thích chết người mà Hoắc Lãng Triết mang lại nên hiển nhiên lúc này, đầu óc cô cơ hồ đang cố gắng chống chọi với phản ứng run rẩy của cơ thể.
“Mèo con của anh, tha thứ cho anh lần này được không…” Hoắc Lãng Triết cúi đầu xuống hôn lên vai cô, ngữ điệu khẩn thiết: “Anh sai rồi, anh làm tổn thương em…”
Những lời nói thốt ra từ người đàn ông này tựa như những mũi kim, chầm chậm, chầm chậm châm chích vào trái tim cô…. Nhưng cũng chính vì những lời lẽ đó mà khiến trái tim cô đập rộn lên, rốt cục không cách nào kìm chế tâm tình dưới sự dịu dàng của anh.
Giờ khắc này, cô muốn khóc, thật sự muốn khóc…
Bởi lẽ, chỉ mình cô mới biết bản thân muốn tháo bỏ lớp ngụy trang này xuống cỡ nào, cô chỉ vứt bỏ hết những bài xích trong thâm tâm mình, muốn ôm chặt lấy anh, muốn vùi vào ngực anh khóc thật lớn…. muốn hỏi anh một câu xem rốt cuộc cô là gì của anh?
Nhưng Hoắc Lãng Triết quá hoàn hảo, một người cao cao tại thượng như anh, cô tột cùng suốt đời cũng không có cách nào với tới!
“Mèo con…” Hoắc Lãng Triết chăm chú ngắm nhìn gương mặt đang không ngừng chuyển biến của cô, nhưng cũng đâu hiểu được nội tâm của cô có nhiều sự đè nén như vậy.
Triệu Uyển Dư không biết từ khi nào mà cô lại có cái tên ‘mèo con’ này, nghe thật sự rất trẻ con và ấu trĩ, nhưng không hiểu sao mỗi lần nghe Hoắc Lãng Triết gọi như thế, cô lại cảm thấy rất vui, thậm trí tim còn đập nhanh như muốn phá tan lồng ngực mà bay ra ngoài.
Từng ngón tay Triệu Uyển Dư khẽ run rấy, cô không biết nên cự tuyệt hay hùa cùng Hoắc Lãng Triết. Cô khẽ nghiêng đầu nhìn về phía anh, lại bị anh tham lam hôn lên đôi môi đỏ mọng, không ngừng gặm cắn, coi môi cô như viên kẹo ngọt mà tận hưởng **** ***.
Bàn tay chống đỡ lồng ngực của Hoắc Lãng Triết dần mất đi khí lực nhanh chóng trở nên mềm nhũn, thoạt rồi mặc cho hơi thở đầy nam tính của anh hoàn toàn bao phủ lấy toàn thân cô.