Chương 23: Sơn Hải (1)
Thứ bảy. Sắp đến 9 giờ 15 phút tối, Thời Tung và Tả Tam Khâu đều ngồi trong phòng của mình, lẳng lặng chờ đợi trò chơi bắt đầu.
Trước đó, Thời Tung cố ý hỏi Tả Tam Khâu một câu: “Cậu nói lần này nhân vật của cậu cũng có tên là “Tam Tam”?”
“Đúng vậy.” Tả Tam Khâu đáp: “Nguyên văn lời của hệ thống giới thiệu như thế này, tôi là một con quạ đen tên là “Tam Tam”.”
“Nói rõ hơn đi.”
“Tôi có biết đâu. À, anh là biên kịch của bộ phim điện ảnh 《 Sơn Hải 》, Hạ Chân là nam chính… Theo lý mà nói nhân vật của người chơi đều phải liên quan đến bộ phim đó. Chẳng lẽ trong bộ phim có một nhân vật là động vật cho nên tôi mới đóng vai quạ đen?”
“Cũng không hợp lý. Có lẽ đây là một biệt danh thôi. Tôi lớn như thế này làm sao mà đóng quạ đen được? Trừ khi tôi diễn trong 《 Thần Điêu Lữ Hiệp 》.”
“Vậy thì “Quạ đen” là một biệt hiệu đúng không? Chậc… Chẳng lẽ《 Sơn Hải 》là phim về nhân vật làm gián điệp?”
Tả Tam Khâu lại quen thói lải nhải: “Thật ra tôi rất mong chờ mình sẽ có cảnh tình cảm đó. Không biết có không đây.”
Thời Tung nói: “Tuyến tình cảm trong những kịch bản sát nhân thường không có kết thúc có hậu. Cậu thật sự muốn à?”
Tả Tam Khâu: “…”
9 giờ 15 phút tối. Thời Tung đóng cửa phòng, im lặng bảo trì vị trí theo yêu cầu của hệ thống, đúng giờ đăng nhập vào trò chơi.
【 Bạn là biên kịch phim điện ảnh, hiện tại đang phụ trách một bộ phim tên là《 Sơn Hải 》】
【 Biểu ngữ giới thiệu cho 《 Sơn Hải 》là: “Núi giết chết Biển, Biển nhấn chìm Núi” 】
【 Đạo diễn rất xem trọng bộ phim này, sau khi chọn xong vị trí quay ưng ý đã cho gọi cậu cùng dàn diễn viên tập trung đến đây 】
【 Đây là một tòa lâu đài cổ, nơi các bạn sẽ cùng nhau đọc kịch bản trong vòng ba ngày 】
【 Hôm nay là ngày đọc kịch bản đầu tiên 】
【 Khi vừa đến nơi, điện thoại của các bạn đều bị đạo diễn thu lại. Ông ấy sợ rằng có người sẽ tiết lộ nội dung kịch bản và những thông tin liên quan đến bộ phim. Vì vậy đây là buổi đọc kịch bản kín, không tiếp xúc với bên ngoài 】
【 Giữa trưa ngày hôm nay, bạn, đạo diễn và nhóm diễn viên chính cùng nhau ăn một bữa cơm, mọi người đều đã làm quen với nhau. Bạn nhớ rằng mình đã uống khá nhiều rượu, đầu óc choáng váng cho nên sau khi ăn xong liền quay về phòng ngủ trưa 】
【 Sau khi tỉnh dậy, bạn vẫn đau đầu, hơn nữa còn nhận ra bạn đã quên mất tên của chính mình, cũng không nhớ được tên của đạo diễn và các diễn viên 】
【 Nhưng điều này không quan trọng, bạn chỉ cần nhớ rõ nội dung kịch bản của 《 Sơn Hải 》là được 】
【 Bộ phim này là toàn bộ tâm huyết của bạn, chỉ cần bạn và các diễn viễn cùng nhau hoàn thành thì tâm nguyện cả đời của bạn đã được thực hiện 】
【 6 giờ tối nay là giờ ăn, sau giờ ăn sẽ là buổi đọc kịch bản kín đầu tiên. Bạn sẽ có mặt đúng giờ. Bạn nôn nóng muốn biết những diễn viên kia có đủ năng lực đảm nhận vai diễn hay không… 】
Đây là những thông tin Thời Tung có được khi nhận vai là【 biên kịch 】.
Trong phòng có đồng hồ, anh ngồi dậy từ trên giường, nhận ra bây giờ đã là 5 giờ rưỡi chiều.
Đầu óc choáng váng, anh ngồi trên giường một lúc lâu, cảm thấy cơn đau dần vơi bớt mới có thể bước xuống đất.
Căn phòng này được trang hoàng đẹp đẽ, vật dụng khá cũ nhưng lại vô cùng sạch sẽ.
Ánh sáng đầy đủ, nhiệt độ ấm áp, có thể xem đây là một nơi ở khá thoải mái.
Sau khi đánh giá sơ lược xong, Thời Tung vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, thuận tiện đánh giá bộ dạng hiện tại của mình ——
Người trong gương có gương mặt tinh ảo, nhưng hốc mắt trũng sâu, quầng thâm dày đặc, trên cằm lún phún râu, giống như thức trắng suốt mấy đêm liền.
Gương mặt đầy vẻ mệt mỏi, uể oải, trên trán dán sẵn một câu “Tôi không sai, thứ sai là thế giới này”, “Mấy người thấy tôi không vừa mắt thì tôi cũng chịu”, “Tôi có thể gục ngay tại chỗ”…
Đây là hình tượng của nhân vật biên kịch bộ phim điện ảnh《 Sơn Hải 》.
Cả người tản mát khí chất bụi bặm, chán chường, đúng chuẩn loại hình “đầu óc trên mây, giấc mộng ban ngày” của những người làm nghệ thuật.
Rửa mặt xong cũng đã đến giờ ăn tối, vì vậy Thời Tung di chuyển xuống lầu.
Tầng dưới là tầng thứ tư của lâu đài, ở đây có một phòng ăn lớn, là nơi mọi người thường dùng bữa và cùng nhau đọc kịch bản.
Lâu đài này là địa điểm quay quan trọng của bộ phim《 Sơn Hải 》, cũng là nơi được lựa chọn làm địa điểm đọc kịch bản.
Nó được xây trên vách núi, cao khoảng năm tầng, hầu hết diễn viên và người làm đều tập trung sống ở tầng thứ năm.
Đẩy cửa ra, Thời Tung bước vào một hành lang tối tăm, anh nhanh chóng đánh giá tình huống trước mắt.
Quang cảnh trên hành lang trùng khớp với kí ức của anh ——
Cửa cầu thang nằm ở chính giữa, bao bọc xung quanh là 12 căn phòng tạo lập thành một vòng tròn. Trong đó, có 6 phòng được chia cho đạo diễn, biên kịch, diễn viên nam chính, diễn viên nam phụ, diễn viên nữ chính, diễn viên nữ phụ, những phòng còn lại được bỏ trống.
Thời Tung không chần chờ nữa, nhanh chóng vào phòng ăn ở tầng 4.
Người đầu tiên anh gặp là đạo diễn.
Đạo diễn ngồi ở ghế chủ tọa, ông có mái tóc hoa râm nhưng gương mặt vẫn còn khá trẻ.
Người đàn ông có gương mặt hồng hào sáng sủa, vừa nhìn thấy Thời Tung liền tươi cười vẫy tay chào anh.
“Cậu biên kịch đến rồi? Đến đây ngồi nào.”
Vài dòng thông tin hiện lên trên đỉnh đầu của người này trong vòng ít giây rồi biến mất ——
【 Thân phận: NPC 】
【 Tên:??? 】
【 Thông tin nhân vật: Đạo diễn phim điện ảnh《 Sơn Hải 》】
Sau đó, lần lượt nam chính, nam phụ, nữ chính, nữ phụ đều bước vào phòng ăn.
Đạo diễn là NPC, do đó những diễn viên này đều là người chơi như Hạ Chân, Chu Luật, Trương Kỳ Quân và Chúc Sương Vân.
Nhưng không có Tả Tam Khâu.
Cậu đi đâu rồi?
Thời Tung nghi hoặc, lại thấy đạo diễn vỗ tay ba lần.
Hai nhân viên đội mũ đầu bếp màu trắng ngay lập tức xuất hiện, họ đẩy từng toa xe thức ăn và rượu vào.
Hai người này trông khá giống nhau, chiều cao cũng không chênh lệch quá lớn, động tác bưng thức ăn cũng gần như y hệt.
Họ không giống như đầu bếp mà giống như quân nhân đã được đào tạo bài bản.
Sau khi đồ ăn được dọn dẹp lên bàn, đạo diễn nâng ly rượu vang đỏ lên, nói: “Nhờ cơ duyên, hôm nay chúng ta cùng nhau tề tụ ở đây vì bộ phim 《 Sơn Hải 》——”
Còn chưa dứt lời thì một tiếng kêu “Quác —— Quác ——” vang lên cắt ngang.
Tiếng kêu nghẹn ngào, chói tai đầy khiếp đảm như mang đến tin báo tang.
Thời Tung nhìn theo tiếng kêu thì thấy một con quạ đen từ ngoài cửa sổ bay vào.
Hai chân nó giơ lên, quặp lấy khung cửa sổ, đôi mắt xoay tròn nhìn về phía nhóm người chơi.
Đôi mắt ấy to tròn đen nhánh, bên trong nổi lên ý xấu lập lòe nguy hiểm.
Bỗng chốc, trên đầu nó xuất hiện vài dòng chữ ——. 𝒯hách thánh tì𝐦 được [ 𝒯𝑟𝗨𝐦𝒯𝑟𝑢𝘆en﹒𝚅N ]
【 Thân phận: Người chơi 】
【 Tên: Tam Tam 】
【 Thông tin nhân vật: Quạ đen có lai lịch không rõ 】
Thời Tung: “…”
Tam Tam, chúc mừng đã trúng giải độc đắc.
“Khụ khụ, mọi người đừng để ý ——”
Đạo diễn lên tiếng: “Ở chỗ này có khá nhiều quạ, không cần lo đâu, chúng ta tiếp tục ăn đi!”
Sau đó đạo diễn diễn thuyết vài lời về tương lai của bộ phim rồi bắt đầu bữa ăn.
Bữa tối là nội dung bắt buộc của tình huống truyện, nhóm người chơi đều muốn chú ý nhiều hơn về quạ đen do Tả Tam Khâu đóng nhưng tạm thời chưa có cơ hội, cho nên chỉ có thể cúi đầu dùng bữa.
Thời Tung vừa ăn vừa quan sát những người chơi.
Hạ Chân đóng vai nam chính.
Hạ Chân là một thiếu niên có nhan sắc nổi bật, hệ thống cũng đã lấy một nhân vật có nhan sắc tương ứng phù hợp với cậu.
Ngũ quan sắc bén, đường nét rõ ràng, tinh tế, từng bộ phận như mắt, mũi, miệng đều vô cùng hoàn mĩ.
Nhân vật này lại mang khí chất u ám, tăm tối. Với làn da trắng bệch không tì vết, thiếu niên ngồi giữa tào lâu đài cổ như một ma ca rồng mĩ lệ thời trung cổ.
Trương Kỳ Quân đóng vai nữ chính.
Trương Kỳ Quân vốn là một người có chất giọng bình thường, gương mặt bình thường, nhờ sức ảnh hưởng của Lý Dung Cảnh thì bây giờ cậu đã có sức cuốn hút lạ kỳ khi hát hí kịch.
Nhờ sự tối ưu hóa của hệ thống, nhân vật của Trương Kỳ Quân là một người phụ nữ có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, mỗi cử chỉ, hành vi đều tràn ngập mị lực.
Chu Luật đóng vai nam phụ.
Thời Tung chưa gặp mặt hắn nhưng đã từng nghe Tả Tam Khâu miêu tả qua, đồng thời đã lên mạng xem xét thông tin của đối phương.
Là một thương nhân nổi tiếng, Chu Luật giỏi ăn nói, khá chăm chút cho ngoại hình, vừa phong độ vừa anh tuấn, là một trong những người đàn ông độc thân đắt giá nhất của thành phố Cẩm Ninh.
Nhưng khi là nam phụ trong phó bản, Chu Luật có đôi mắt xếch, xương gò má nhô cao, xương hàm bè ra, tổng thể gương mặt lại đầy vẻ bặm trợn, hung dữ.
Cuối cùng là nữ phụ.
Người đóng vai nữ phụ là Chúc Sương Vân, trước đây đóng vai cậu cả Lý.
Chúc Sương Vân là một người phụ nữ có khí chất mạnh mẽ, nhân vật trong phó bản cũng có nhan sắc không tệ nhưng hiện tại cô là một cô gái có vẻ ngoài đáng yêu, nhí nhảnh với đôi mắt to tròn, chiều cao khiêm tốn.
Trong suốt bữa ăn, ánh mắt Thời Tung tập trung vào vai nữ phụ của Chúc Sương Vân nhiều nhất.
Vì cô rất có sức ăn.
Cô đã chớp nhoáng chén sạch hai đĩa thịt bò bít tết, sau đó hối lỗi nhìn về phía đạo diễn: “Tôi có thể ăn thêm một chút nữa không? Tôi đói quá.”
Đạo diễn khá hào phóng, cầm đũa gỗ gõ lên ly nước, hai đầu bếp liền xuất hiện.
Đạo diễn thì thầm với họ vài câu, không bao lâu sau, họ mang một con gà quay, một vịt quay, một móng heo quay kiểu Đức ra cho nữ phụ.
Cô chỉ tốn khoảng 10 phút để xử lý hết những món trên.
Nhưng vẫn chưa kết thúc.
Cô lại ôm bụng, tủi thân nhìn đạo diễn: “Đạo diễn, tôi vẫn còn đói. Tôi rất là đói.”
“Biết là cô có sức ăn lớn nhưng chúng ta sắp quay phim rồi, cô rán nhịn được không?” Đạo diễn ôn hòa nói.
“Dạ… dạ được.”
Nữ phụ miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng cô vẫn thèm nhỏ dãi nhìn về phía phòng bếp, rõ ràng vẫn còn muốn ăn thêm.
Ngoài ra, Thời Tung cũng chú ý thấy rằng mọi người chỉ gọi nhau bằng tên chức danh như “đạo diễn”, “nam chính”, “nam phụ”, “nữ chính”, “nữ phụ”, “biên kịch”.
Chẳng lẽ không chỉ riêng mình mà mọi người đều đã mất trí nhớ?
Ai cũng quên mất tên mình và tên của người khác, nhưng họ đều nhớ rõ thân phận của mình, biết mình đang tham gia buổi đọc kịch bản kín của đoàn phim.
Như vậy có hợp lý không?
Theo lẽ thường, khi mọi người phát hiện mình bị mất trí nhớ thì sẽ cảm thấy kinh hoảng, gấp gáp hỏi những người xung quanh đã xảy ra chuyện gì, sau đó đến bệnh viện kiểm tra tình trạng của bản thân.
Nhưng bây giờ thì sao?
Chẳng lẽ tất cả những người ở đây đều yêu nghề kính nghiệp, dù đã mất trí nhớ nhưng vẫn muốn tiếp tục hoàn thành chức trách của mình?
Bữa tối kết thúc, hai đầu bếp lại xuất hiện, dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn, chuẩn bị cho mỗi thực khách một ly hồng trà. Buổi đọc kịch bản kín chính thức bắt đầu.
Bộ phim《 Sơn Hải 》có nội dung như một câu chuyên tu tiên huyền huyễn trong bối cảnh hiện đại hư cấu.
Nam chính là một người tu tiên nhưng quá trình tu luyện lại gặp trở ngại.
Sau này, anh ta nhận ra vợ mình là chướng ngại lớn nhất trên con đường tu hành của mình.
Anh ta cho rằng tình yêu mình dành cho vợ đã khiến anh chậm trễ trong việc tu hành.
Cho nên anh ta lựa chọn giết vợ để chứng đạo ——
Giết vợ, cắt đứt tình cảm, chân chính thăng thiên.
Không ngờ giết vợ chỉ là khởi đầu.
Từ đó về sau, anh ta liên tục giết nhiều người khác, xa rời mục đích tu luyện ban đầu, vì vậy sống trong mờ mịt, hoang mang.
Cuối cùng, nam chính đi đến một bờ biển.
Anh ta nhớ lại những chuyện đã qua, nhận ra toàn bộ người thân, người yêu, bạn bè đều đã rời xa mình.
Do chính anh ta giết chết họ.
Anh ta cho rằng giết họ thì cắt đứt toàn bộ tình yêu đời, giúp anh ta không còn mối liên hệ gì với nhân gian, như vậy sẽ ngộ đạo.
Nhưng kết quả thứ anh ta nhận được chỉ là cô đơn tịch mịch, không đạt được bất kì điều gì.
Anh ta không biết ý nghĩa của việc tồn tại này là gì.
Vì vậy nam chính tự sát bên bờ biển.
Nhưng anh ta không ngờ rằng tự sát không phải là kết thúc.
Nam chính mở mắt ——
Yêu đương cùng với người yêu trẻ tuổi, cùng nhau phấn đấu vì sự nghiệp với bạn bè, dẫn em gái đi học…
Anh ta quay về quá khứ. Anh ta sống lại.
Nam chính sống lại cố gắng làm một người tốt.
Anh ta không còn cầu tiên vấn đạo nữa, an phận là một người bình thường, đối xử tốt với vợ, bạn bè và em gái, muốn bù đắp cho những sai lầm trong kiếp trước của mình.
Nhưng một ngày nọ tỉnh lại, anh ta nhận ra mình bị trói lên, vợ lấy kéo, cắt từng đốt ngón tay của anh ta. Cô em gái lại tự tay móc từng con mắt của anh ta ra. Bạn thân dùng dao đâm loạn vào người anh ta…
Từ đó, nam chính bắt đầu từng ngày chịu hành hình.
Nhận hết mọi tra tấn, đau đớn khôn cùng nhưng vẫn không thể chết được.
Bây giờ anh ta mới nhận ra, sau khi tự sát, anh ta không hề sống lại.
Anh ta rơi vào địa ngục Vô gián*, chịu khổ đau mãi mãi.
*无间地狱: địa ngục A Tì, nơi giam giữ thần thức. “Vô gián” có nghĩa là liên tiếp không ngừng, không có gián đoạn. Địa ngục Vô gián là nơi thời gian và thân mạng không bị gián đoạn, diễn ra những hình phạt liên miên, không có giây phút ngơi nghỉ đối với những thần thức phạm tội cực nặng.
Anh ta ở đó là để trả giá cho những gì anh ta từng gây ra…
…
Trong phòng ăn của lâu đài.
Nhóm diễn viên đang nhập tâm đọc lời thoại.
Hạ Chân nhập vai vào nam chính.
Vợ, bạn thân, em gái của cậu do nữ chính, nam phụ và nữ phụ đóng.
Nam chính nói: “Nhạn Nhạn, anh yêu em. Anh thật sự rất yêu em. Chỉ là anh lạc lối. Xin em hãy tha thứ cho anh. Cuối cùng anh đã tự sát, anh đã lấy cái chết của mình ra để chuộc tội, xin em đừng trừng phạt anh nữa!”
Nữ chính tên là Nhạn Nhạn nói: “Tôi không thể tha thứ cho anh! Anh có biết không? Khi anh giết tôi, tôi đang mang thai con của anh! Anh không chỉ giết tôi mà anh còn giết chết cả con của chúng ta!”
“Chúng ta không cần rời đi nữa. Chúng ta cứ thế ở lại địa ngục mãi mãi đi. Tôi muốn phanh thây xẻo thịt anh. Nếu không, tôi không thể nguôi ngoai hận thù trong lòng mình được!”
…
Thời gian trôi qua chậm rãi.
Diễn viên cần nhập tâm hết mình, vì vậy khi kết thúc buổi đọc thoại, ai nấy cũng cảm thấy khá mệt mỏi.
Là biên kịch, Thời Tung chỉ ngồi nghe suốt cả quá trình. Anh cảm thấy chán cực độ, nhưng lại không được phép rời đi.
Khi anh nghĩ mọi thứ cuối cùng cũng kết thúc thì trên mu bàn tay lại rung lên, anh nhận được nội dung cốt truyện tiếp theo ——
【 Trong phòng ăn, đèn dầu đã cạn, mọi người lục tục quay về phòng mình 】
【 Bạn là biên kịch, bất ngờ đối diện với tầm mắt của nam chính. Bạn mơ hồ cảm nhận được hận ý trong đôi mắt đối phương 】
【 Bỗng nhiên bạn nhớ ra một điều. Bạn đã cướp bạn gái của nam chính 】
【 Bạn gái của nam chính là một diễn viên mới nổi trong những năm gần đây, tên là Lương Vũ Yên 】
【 Do đó, bạn có chút lo sợ nam chính sẽ nhân cơ hội này giết chết bạn 】
Thời Tung: “…”
11 giờ đêm.
Thời Tung dựa theo yêu cầu của cốt truyện chính quay về phòng mình ở tầng 5, tắm rửa trong phòng tắm rồi nghiền ngẫm lại câu chuyện của phó bản.
Biên kịch, đạo diễn và nhóm diễn viên cùng nhau tổ chức buổi đọc kịch bản kín.
Nhưng tất cả đều mất trí nhớ.
Đây là hiển nhiên là một chuyện bất thường.
Thời Tung không khỏi nghi ngờ ——
Giả dụ việc mất trí nhớ là thật thì ký ức hiện tại của anh có phải là thứ chân thật hay không?
Quá trình đọc kịch bản kín kia có thật sự xảy ra hay không?
Suy ngẫm về nội dung diễn biến cốt truyện đến bây giờ, Thời Tung cảm thấy không thể xác định chắc chắn được điều gì.
Nhưng có một chi tiết anh không thể bỏ qua.
Đó là việc anh là biên kịch của bộ phim, nhưng anh lại cướp bạn gái của nam chính, đồng thời nhận thấy được ác ý trong mắt của đối phương.
—— Đừng nói là mình lại dính phải nhân vật chịu chết trong cốt truyện này?
Với Thời Tung, việc đóng vai nạn nhân bị hại cũng không phải chuyện xấu.
Chỉ cần tìm đúng mấu chốt đột phá, không chỉ có thể thay đổi vận mệnh mà còn có thể hoàn thành được nhiệm vụ ẩn.
Trong phó bản trước, mấu chốt đột phát của nhân vật Khương Uyên Nhi là hôn lễ của cô cùng với Trương Dã.
Lần này thì sao?
Nếu hiện tại nhân vật này chỉ mới có mối liên hệ với nam chính thì dứt khoát đi tìm đối phương.
11 giờ rưỡi tối, Thời Tung tắm rửa xong, bất chấp tóc còn chưa khô, nước nhễ nhại chảy thành dòng, tùy ý túm một chiếc khăn lông lên đi ra ngoài cửa.
12 căn phòng được sắp xếp thành một vòng tròn trên hành lang, phòng đầu tiên bên tay trái Thời Tung là một phòng trống, phòng thứ hai là phòng của nữ phụ.
Phòng đầu tiên bên trái phòng nữ phụ là một phòng trống, phòng tiếp theo là phòng của nam chính.
Đến phòng của nam chính, Thời Tung giơ tay gõ cửa, chờ một lúc vẫn không có ai ra mở cửa.
Anh vươn tay thử đẩy cửa, không ngờ cửa lại không khóa, hệ thống cũng không thông báo nhắc nhở anh không được vào, vì vậy Thời Tung trực tiếp đẩy cửa bước vào trong.
Trong phòng không có người, đèn cũng tắt, trong phòng tắm lại vang lên tiếng nước chảy.
Có vẻ Hạ Chân đang tắm.
Thời Tung vẫn chưa lên tiếng, anh sử dụng một chiếc đèn pin, bước chân nhẹ nhàng bắt đầu thăm dò căn phòng.
Vừa vào phòng vài bước, anh lại ngửi thấy mùi máu tươi.
Mùi máu tươi thoang thoảng.
Thời Tung ở thế giới hiện thực không thể cảm nhận được mùi vị, nhưng ở trong trò chơi lại có giác quan cực kỳ mẫn cảm, cho nên anh nhanh chóng đi đến vị trí có mùi máu ở mép giường.
Có vẻ đây là nơi xuất phát mùi máu.
Ngồi xổm xuống, Thời Tung ghé mắt nhìn xuống dưới gầm giường, cầm đèn pin soi vào.
—— Dưới gầm giường có một bàn tay đứt lìa đẫm máu!
Híp mắt, Thời Tung vươn tay cầm bàn tay kia ra quan sát.
Bàn tay bị đứt vẫn còn ấm áp, thậm chí phần bị đứt lìa vẫn đang tiếp tục chảy máu.
Bị chặt cách đây không lâu.
Dòng máu nóng không ngừng trào ra từ vết thương gớm ghiếc, men theo khe hở kẽ tay của Thời Tung mà chảy xuống mặt đất.
Thời Tung không nề hà gì, chỉ lấy khăn giấy lau máu dính trên tay, sau đó cẩn thận nhìn ——
Trong năm ngón tay này, chỉ có bốn móng tay có vết hình bán nguyệt, còn ngón trỏ thì không.
Ngoài ra, bốn ngón tay này có vân tay hình xoắn ốc, còn ngón trỏ lại có hoa tay.
Thời Tung muốn tỉ mẩn quan sát tiếp thì chợt nghe thấy vài tiếng “bịch”, “bịch” vang lên.
Nhìn theo âm thanh, anh nhìn thấy một con mắt còn dính đầy máu đang từ khe cửa phòng tắm lăn ra ngoài.
Thời Tung cau mày, bước đến trước cửa phòng tắm, cẩn thận nghe ngóng ——
Trong tiếng nước chảy ào ào lại vang lên tiếng “phập phập” giống như tiếng chặt thịt.
Chuyện gì thế này?
Có người đang chặt thịt trong phòng tắm?
Hạ Chân là người chặt thịt, hay là người bị chặt thịt?
https://youtu.be/j2311FZWoFQ?si=DEBB1175AdXG8F8S